CHIA TAY MỘT TRĂM NGÀY

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Như là cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của người nào đó, Lục Quan Du nhìn về phía Phó Viễn vừa đứng, hắn cũng đang nhìn về phía anh. Lục Quan Du cười cười với hắn, tỏ vẻ chính mình đang cảm thấy rất tốt.

Phó Viễn đứng hàn huyên với mấy người kia, tâm tư lại đều đặt trên người Lục Quan Du. Hắn chỉ lơ đãng quay người lại muốn xác định Lục Quan Du có còn chờ ở chỗ đó không, cuối cùng lại không rời nổi ánh mắt.

Phó Viễn cùng Lục Quan Du ở bên nhau gần mười năm, cho đến lần này cãi cọ chia tay, lại được nhìn Lục Quan Du ngồi ở sảnh vũ hội, hắn mới đột nhiên hiểu rõ, vì cái gì hắn lại thích Lục Quan Du đến vậy, không phải người đó thì không được.

Lục Quan Du cầm ly rượu, một mình ngồi ở chỗ nghỉ, toàn thân tỏa ra hơi thở xa cách và lạnh lùng, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh.

Cho dù là bữa tiệc náo nhiệt, cho dù là phương tiện giao thông công cộng kín người hết chỗ, cho dù là sân khấu vạn người theo dõi, Lục Quan Du đều cô độc như vậy, hoàn cảnh xung quanh dường như không hề can hệ đến anh. Chính bởi cô độc như vậy, mới làm Phó Viễn lập tức mê đảo, không thể cũng không muốn thoát ra.

Bởi vì Phó Viễn cũng cô độc như vậy.

Đứa con ngoài giá thú nhận hết coi thường của người khác, sau đó mẹ chết, chỗ dựa duy nhất cũng mất đi. Chỗ của Phó Tam cũng không hợp với hắn, hắn vẫn luôn độc lai độc vãng.

Hai người cô độc, sưởi ấm cho nhau, là duy nhất của nhau.

Phó Viễn nhìn chằm chằm đến xuất thần, trong lòng tràn đầy từng giây từng phút về Lục Quan Du, hắn cảm thấy có cái gì sắp kìm giữ không được.

Đúng lúc này, Lục Quan Du đột nhiên nhìn thẳng hắn, lộ ra một nụ cười đặc biệt đáng yêu, hoàn toàn bất đồng với lạnh nhạt lúc trước.

Cái gọi là "khắc chế" lập tức vỡ tan, Phó Viễn nói một câu xin lỗi, lung tung đặt ly rượu lên bàn, có chút vội vàng chạy về bên cạnh Lục Quan Du, hạ thấp thân thể nửa quỳ nhìn anh.

Trên mặt Lục Quan Du không còn lạnh nhạt, mỉm cười, đôi mắt lấp lánh tràn ngập ôn nhu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hôm nay chúng ta chia tay vừa đúng một trăm ngày."

"Cho nên?"

"Chúng ta làm lành đi."

"Sao lại đột nhiên..."

Khi ở bệnh viện Lục Quan Du đúng là cố ý nói cho Phó Viễn nghe, nhưng anh không hề nghĩ đến Phó Viễn sẽ ở trước mặt nhiều người nói những lời này.

Phó Viễn một chút cũng không muốn nghe Lục Quan Du từ chối, hắn đưa tay ốm hai má Lục Quan Du, nhẹ nhàng hôn lên.

Xem đi, chiêu này vẫn dùng được.

Lục Quan Du vỗ vỗ Phó Viễn, nói: "Anh làm gì?"

"Hôn em một chút." Phó Viễn vừa nói vừa khéo léo đeo nhẫn lên tay Lục Quan Du lần nữa: "Về sau vĩnh viễn sẽ không để em tháo nhẫn xuống."

"Cái đó thì không nhất định..."

"Đi thôi!"

"Đi đâu?"

"Về nhà."

*

Chân Lục Quan Du đã hồi phục rất tốt, vì vậy đến bệnh viện gỡ thạch cao. Phó Viễn lôi kéo anh rủ rỉ: "Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay dọn về nhà đi."

"Nhanh như vậy?" Lục Quan Du có điểm luyến tiếc Lão Công Ngụ, nhưng anh cũng muốn về biệt thự bên kia nữa.

Lục Quan Du ở khu trung tâm có gian cửa hàng, anh không cần, trực tiếp đổi thành lớp dạy dương cầm, bắt đầu mở lớp. Gần đây có vài trường học, hơn nữa bản thân Lục Quan Du cũng có nhiều các loại giấy chứng nhận, cho nên học sinh kéo đến rất đông.

Lão Công Ngụ cách nơi này quá xa, dù Phó Viễn không đề cập đến anh cũng muốn dọn về biệt thự.

"Đúng vậy, em đừng lo lắng, trong nhà từ đầu tới đuôi tôi đều quét tước một lần, em mang đồ về là được rồi." Phó Viễn đắc ý nói.

"Mẹ em còn biết mời người giúp việc."

"Tôi như vậy không phải là biểu hiện để ý em sao! Tìm người giúp việc có thể có thành ý như tôi sao!"

Lục Quan Du không nói gì, anh trở lại Lão Công Ngụ thu dọn hành lý, đồ cần mang không nhiều lắm, nghĩ đến tâm tình khi mình chuyển tới đây ba tháng trước, thật sự cảm thấy hiện tại hạnh phúc đến choáng váng. Tiểu Hoàng Mao phụ trách đưa Lục Quan Du về biệt thự, Phó Viễn thì chạy về trước nấu cơm.

"Lục ca, anh không biết đâu, mấy ngày anh và đại ca chia tay, đại ca có bao nhiêu biến thái, mỗi ngày đều ở công ty, mặt còn đen hơn đáy nồi, mỗi ngày đứng bên cạnh máy chấm công nhìn chằm chằm, có người đến trễ anh ấy cũng không nói lời nào, đặc biệt dọa người."

"Còn có còn có, đại ca vài ngày không đổi quần áo, nữ nhân viên trong công ty đều bị anh ấy dọa chạy."

"Đáng giận nhất là anh ấy làm hư hao tài nguyên công ty, chỉ vài ngày đã đánh hỏng mấy bao cát, găng tay cũng bị hủy mấy đôi."

Lục Quan Du nghe Tiểu Hoàng Mao lải nhải, tâm tình thực tốt, mỉm cười nơi khóe miệng chưa từng biến mất.

Phó Viễn làm mấy món điểm tâm dễ tiêu hóa, tuy đơn giản nhưng hương vị cũng không tệ lắm, thập phần dụng tâm. Tiểu Hoàng Mao xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, lập tức rời khỏi biệt thự, không nhận lời mời ở lại ăn cơm của Lục Quan Du.

"Tiểu Du, hoan nghênh về nhà." Phó Viễn mặc tạp dề, phi thường có cảm giác vợ hiền nói một câu, ý cười trên mặt Lục Quan Du không che được, anh nhìn nhìn trên bàn bày mấy chai rượu, hỏi: "Còn có ai sắp tới sao?"

"Bạch Dương."

"Trách không được Tiểu Hoàng Mao nói gì cũng không chịu ở lại ăn cơm." Lục Quan Du cười khẽ.

"Có bằng hữu cùng tới, chúng ta chúc mừng một chút, vui vẻ náo nhiệt."

"Chúc mừng cái gì?"

"Ngày kỷ niệm lần thứ hai chúng ta yêu đương đó." Phó Viễn vẻ mặt đương nhiên, Lục Quan Du trừng hắn một cái, nói: "Đồ ăn đã chuẩn bị xong?"

"Chưa đâu, tuy rằng tôi là một đầu bếp rất có tiềm lực, nhưng kinh nghiệm còn thiếu, cho nên hi vọng Lục bếp trưởng tự mình làm mẫu, sơ chế đồ ăn cứ giao cho tôi."

Phó Viễn vừa nói vừa đưa tay cởi tạp dề đưa cho Lục Quan Du, "Em đeo tạp dề đi, cẩn thận dơ quần áo."

Lục Quan Du vẫy vẫy tay, nói: "Trong tủ còn có một cái mới."

"Thật à?" Phó Viễn mở tủ trong bếp, phát hiện có một cái mới y hệt cái mình đang mặc.

"Lúc mua về cứ nghĩ chúng ta mỗi người một cái, kết quả vẫn luôn không dùng tới." Lục Quan Du đeo tạp dề, Phó Viễn ở phía sau buộc dây cho anh, nghe anh nói liền vòng tay ôm chặt anh, thấp giọng nói: "Em còn mua món đồ tình nhân nào nữa? Lấy hết ra đi, tôi muốn dùng."

"Ừm..."

Thanh âm Phó Viễn kề bên tai nhẹ nhàng lẩm bẩm, làm lỗ tai Lục Quan Du ngứa ngứa, anh cầm lòng không được quay đầu, môi hai người càng dựa càng gần.

"Leng keng."

Tiếng chuông cửa cắt đứt không khí ái muội giữa hai người, Phó Viễn có chút hối hận bản thân mời Bạch Dương tới nhà làm khách, nếu không vừa rồi đã có thể...

Lục Quan Du tượng trưng giãy giụa một cái: "Đi mở cửa đi."

"Được."

Phó Viễn chạy tới mở cửa, nhìn khuôn mặt không biểu tình của Bạch Dương, cuối cùng vẫn không nhịn được trợn trắng mắt với anh ta. Bạch Dương bị trừng đến không thể hiểu được, quăng quà trong tay cho Phó Viễn.

Phó Viễn thời đại học là chủ lực đội bóng rổ, đương nhiên hoàn mỹ bắt được bóng, hắn quơ quơ cái hộp, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Truyện tranh xuất bản mới nhất của Cảnh Xuyên, bản ký tên." Bạch Dương nói đến Phong Cảnh Xuyên, trên mặt xuất hiện một nụ cười, nhìn Phó Viễn bày vẻ vô ngữ liền nói thêm một câu: "Bên ngoài mua không được."

"Đây..." Đây mẹ nó là loại đồ chơi gì vậy?

Phó Viễn ngậm lời thô tục trên miệng, khóe mắt nhìn đến còn một người đứng bên ngoài, hắn nhìn nhìn, đây không phải Phong Cảnh Xuyên trong miệng Bạch Dương còn là ai nữa!

"Quà thật là tốt quá!" Phó Viễn nhanh chóng để hai người vào nhà, nói: "Dép đây, đều là mới, tùy tiện ngồi đi."

Phong Cảnh Xuyên đi vào phòng, có chút kinh ngạc cảm thán biệt thự xa hoa, cẩn thận nhìn khắp nơi, như là phải nhớ kỹ bố cục trong nhà.

"Vị này chính là Phong Cảnh Xuyên," Bạch Dương làm bộ làm tịch giới thiệu, sau đó nói với Phong Cảnh Xuyên: "Cảnh Xuyên, đây là bạn cùng phòng đại học của tôi, Phó Viễn."

"Anh chính là Phó Viễn sao, tôi thường nghe lão Bạch nhắc đến anh, tôi là Phong Cảnh Xuyên, hiện đang làm cu li ở công ty lão Bạch." Phong Cảnh Xuyên đi lên bắt tay với Phó Viễn.

Bạch Dương ngay từ khi nhận được lời mời của Phó Viễn đã muốn gọi Phong Cảnh Xuyên cùng đi. Phong Cảnh Xuyên vì phải đuổi bản thảo, đã mấy ngày không ra khỏi cửa. Phong Cảnh Xuyên ban đầu không muốn đi, Bạch Dương liền nói cho anh, Phó Viễn ở trong một biệt thự xa hoa, anh có thể tới tham khảo.

"Tôi cũng nghe cậu ta nhắc đến cậu..." Phó Viễn vẻ mặt "ông thành công rồi à" đầy bát quái dò hỏi nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương lắc lắc đầu, dùng con mắt hình viên đạn ra hiệu cho Phó Viễn nói ít lại.

Phong Cảnh Xuyên ở phòng khách cẩn thận khảo sát một phen, phát hiện cách trang trí không phải cái loại lòe lòe tỏa sáng, ngược lại chỉnh thể rất khiêm tốn, nhưng xa hoa trong đó lại không giấu được.

Chuyện này phải quy công cho Lục mẹ, bà yêu nhất là phong cách đơn giản lộ ra sang trọng, ở Lục gia có rất nhiều đồ đạc bài trí thoạt nhìn bình thường, kỳ thật giá trị xa xỉ. Lục Quan Du từ nhỏ dưới sự giáo dục của bà đã mưa dầm thấm đất, lúc trước thời điểm trang hoàng biệt thự cũng đem loại yêu thích này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Phó Viễn để hai vị khách tùy tiện ngồi, bản thân chạy tới phòng bếp phụ Lục Quan Du. Phong Cảnh Xuyên ngắm nghía phòng khách xong, trong lòng đã có ý tưởng xây dựng bản thảo, tâm trạng rất là không tồi, anh ghé vào tai Bạch Dương, thấp giọng hỏi: "Bạn cùng phòng này của cậu có phải là gay không?"

Bạch Dương nheo mắt, không nói gì.

"Tôi vừa thấy bọn họ mặc tạp dề tình nhân." Phong Cảnh Xuyên cho rằng Bạch Dương ngại ngùng khi nói vấn đề này, liền nói: "Cậu không cần ngại, nhiều độc giả của tôi cũng thích ghép đôi nam 1 cùng nam 2. Còn nữa, tôi biết cậu cũng thích đàn ông, nên có chút tò mò."

Phong Cảnh Xuyên thấy Bạch Dương không nói gì, giơ tay nói: "Tôi sẽ không phản đối! Chúng ta là bạn tốt nhất!"

"Ừ, bạn tốt." Bạch Dương cười khổ gật đầu, quay đầu nhìn chân thành trong mắt Phong Cảnh Xuyên, nói: "Bọn họ là một đôi, đã ở bên nhau thật lâu."

"Oa, bọn họ thật dũng cảm!"

"Đúng vậy, thật dũng cảm."

Lục Quan Du trở lại phòng bếp, nhỏ giọng hỏi Phó Viễn: "Bạn cùng phòng của anh với bạn của anh ta, là quan hệ gì vậy?"

Phó Viễn mang theo ngữ khí có chút đồng tình trả lời: "Quan hệ bạn bè thôi."

"Bạn cùng phòng của anh thích bạn của mình sao?"

"Đúng vậy, thích đã nhiều năm." Phó Viễn nhẹ nhàng kéo Lục Quan Du, phòng ngừa bị dầu bắn lên tay.

Lục Quan Du có chút khó hiểu, hỏi: "Em nhớ anh từng nói, bạn cùng phòng của anh là người rất lợi hại, sao lại..."

"Em cho rằng tất cả mọi người đều dũng cảm giống tôi sao?" Phó Viễn đắc ý cười: "Giờ ngẫm lại, tôi cảm thấy tôi thực sự là một dũng sĩ, nếu cũng sợ nọ sợ kia như cậu ta, em ấy à, không biết bây giờ đang ở đâu rồi."

Tưởng tượng đến khả năng này, trong lòng Phó Viễn hơi hơi lên men, hắn có được Lục Quan Du, cũng làm Lục Quan Du mất đi sân khấu của mình, tương lai chỉ có thể có một khán giả là Phó Viễn hắn, hắn có phải là ích kỷ quá không?

"Anh cái đồ không biết xấu hổ." Lục Quan Du phun tào nói.

Tác giả có lời muốn nói: Món bánh ngọt đầu tiền của tôi cứ như vậy kết thúc rồi! Kích động! Phải tự like một cái.

Nhưng là, viết quá hưng phần, lại nhiều một chương.

Bất ngờ không? Kinh hỉ không?

Tạm thời đừng nóng nảy, còn có một tí xíu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi