Chỉ mới nửa tháng, cả người Giang Tinh Thần đều thay đổi rất nhiều, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt âm u, mặt mày ẩn ẩn có chút âm trầm, hơn nữa còn mặc một chiếc áo hoodie màu đen rộng thùng thình, quả thực tương phản hoàn toàn với dáng vẻ khiêm tốn ôn nhuận lúc trước.
Trong khoảng thời gian này Lâm Cẩn không chú ý tới tin tức trong giới giải trí, số lần lên Weibo có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, nên cũng không rõ Giang Tinh Thần đã trải qua chuyện gì.
Bất quá cậu ngẫu nhiên sẽ xem một ít tin tức bát quái trên diễn đàn WeChat, mơ hồ nhớ rõ mấy ngày hôm trước có người nhắc đến Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần hình như là đã đổi mới đoàn đội, hơn nữa bởi vì lộ chuyện xu hướng giới tính, danh tiếng Giang Tinh Thần tuột dốc không phanh, mất hết tất cả đại ngôn các nhãn hiệu.
Lúc này gặp lại Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn và hắn cũng không có gì để nói, chỉ là xuất phát từ lễ phép hướng đối phương gật đầu chào.
Giang Tinh Thần lại không phản ứng cậu, ánh mắt âm trầm dừng ở trên người Thịnh Diễn Chi, khi nhìn đến Thịnh Diễn Chi đang nắm tay Tiểu Nặc, ánh mắt càng trở nên âm u.
Hắn nhớ rõ mấy tháng trước, lúc hắn cùng Thịnh Diễn Chi đến nhà hàng buffet dùng bữa, thái độ của Thịnh Diễn Chi đối với con trai Lâm Cẩn không hề tốt như vậy.
Hiện giờ Thịnh Diễn Chi lại không ngần ngại nắm tay thằng bé kia, hiển nhiên là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Nếu không hiểu rõ, có thể người khác sẽ cho rằng đứa nhỏ kia chính là con trai ruột của Thịnh Diễn Chi đi?
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn nên khiến Thịnh Diễn Chi hành chết Lâm Cẩn!
Trong lòng Giang Tinh Thần âm u nghĩ, trên mặt cũng hiện lên biểu tình vặn vẹo: "Nghe nói hai người chuẩn bị kết hôn?"
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt ừ một tiếng.
Giang Tinh Thần cười lạnh, nói: "Nhanh như vậy đã muốn kết hôn, không sợ sau khi kết hôn rồi sẽ cảm thấy không hợp sao?"
Không đợi Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn mở miệng, hắn liền ra vẻ lo lắng nói: "Bên cạnh tôi có rất nhiều bạn bè đều là yêu đương cuồng nhiệt liền lập tức kết hôn, hận không thể cả đời dính lấy nhau. Ai ngờ tình yêu cuồng nhiệt qua đi, không đến ba tháng liền ly hôn, có thể thấy được khi yêu cần phải bảo trì một chút lý trí, miễn cho sau khi kết hôn mới phát hiện hai bên không thích hợp."
Lời này âm dương quái khí, Thịnh Diễn Chi nghe xong thì nhíu mày. Nếu không phải nể tình nghĩa bao năm qua, hắn đã sớm phát hỏa.
Giây tiếp theo, Thịnh Diễn Chi nghe thấy Lâm Cẩn chậm rãi nói: "Đúng, không nên ngay lúc đang yêu đương cuồng nhiệt mà kết hôn, may mắn thời điểm anh và Diễn Chi ở bên nhau không có kết hôn, bằng không hiện tại còn phải tốn công đi làm thủ tục ly hôn."
Lời này quả thực là đánh vào mặt Giang Tinh Thần!
Mặt Giang Tinh Thần tái đi, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Lâm Cẩn: "Cậu là đang cười nhạo tôi?"
Lâm Cẩn hơi mỉm cười: "Tôi chỉ là đang ví dụ dựa theo lời anh nói mà thôi."
Giang Tinh Thần nhìn về phía Thịnh Diễn Chi: "Cậu cũng cho rằng như vậy?"
Thịnh Diễn Chi ừ một tiếng.
Giang Tinh Thần tức khắc xấu hổ buồn bực: "Lúc trước cậu không hề nói như vậy! Cậu ghét bỏ Lâm Cẩn hạ tiện, nói cậu ta không xứng với cậu, còn nói chúng ta mới là thích hợp nhất."
"Tôi sai rồi." Thịnh Diễn Chi không chút do dự thừa nhận sai lầm của bản thân, "Về vấn đề tình cảm, là do tôi ngu ngốc, xử lý đến rối tinh rối mù, tôi có lỗi với Tiểu Cẩn, cho nên tôi hy vọng có thể dùng cả đời này để đền bù cho em ấy."
Sắc mặt Giang Tinh Thần cứng đờ, ngực không nhịn được mà phập phồng, trong mắt tràn ngập oán hận nồng đậm!
Hắn không cam tâm!
Lâm Cẩn không thích nhìn dáng vẻ oán hận tận trời này của Giang Tinh Thần, nhịn không được nhíu mày: "Là do anh không biết quý trọng người yêu mình, đừng có trách người khác."
Giang Tinh Thần thẹn quá hóa giận: "Cậu câm miệng! Cậu thì có tư cách gì giáo huấn tôi? Là cậu câu dẫn Diễn Chi, là cậu đoạt người của tôi đi, cậu thật đáng chết!"
"Đủ rồi!" Thịnh Diễn Chi khẽ quát, ôm Tiểu Nặc lên.
Tiểu Nặc lập tức ôm chặt cổ Thịnh Diễn Chi, có điểm sợ hãi người đàn ông mặc đồ đen trước mắt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không cần để ý đến người này."
"Ừm, không để ý tới hắn." Thịnh Diễn Chi một tay ôm con trai, tay còn lại nắm lấy tay Lâm Cẩn.
Ba người đang muốn đi vào đoàn phim, Giang Tinh Thần đột nhiên thân hình nghiêng ngả, nhắm hai mắt thẳng tắp ngã về phía Thịnh Diễn Chi, giống như là ngất xỉu.
Dương quản gia động tác nhanh nhạy, lập tức tiến lên đỡ lấy Giang Tinh Thần, không cho hắn tới gần Thịnh Diễn Chi: "Giang tiên sinh, cậu làm sao vậy?"
Giang Tinh Thần như cũ nhắm hai mắt, sắc mặt thập phần tiều tụy.
Trợ lí Giang Tinh Thần vội vàng tiến lên, dáng vẻ vô cùng lo lắng: "Anh Tinh Thần khẳng định là đã quên uống thuốc! Bác sĩ nói anh ấy bị bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, cần phải uống thuốc đúng giờ."
"Bệnh trầm cảm?" Lâm Cẩn không khỏi lên tiếng hỏi.
Trợ lí Giang Tinh Thần lập tức nói: "Đúng vậy, tuần trước đã được chuẩn đoán. Trong khoảng thời gian này, trên mạng có rất nhiều người mắng anh Tinh Thần, trạng thái anh ấy rất không tốt, buổi tối luôn mất ngủ, bằng không anh ấy cũng sẽ không gầy thành như vậy."
Thì ra là vậy.
Lâm Cẩn bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
*******************
*******************
Thịnh Diễn Chi lại không dễ mềm lòng, lạnh lùng nói: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Người cũng đã ngất xỉu rồi, còn không mau đưa đi bệnh viện."
Nói xong liền muốn rời đi.
Trợ lí Giang Tinh Thần không đoán được hắn sẽ lạnh nhạt như vậy, vội vàng hô một tiếng: "Thịnh tiên sinh!"
Thịnh Diễn Chi không để ý tới.
Giang Tinh Thần mở mắt ra, thấp giọng gọi: "Diễn Chi."
Thịnh Diễn Chi giương mắt nhìn qua, Giang Tinh Thần thẳng tắp nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu thật sự không còn thích mình nữa sao? Nếu có một ngày mình chết đi, cậu có hối hận không? Có thương tâm hay không?"
Thịnh Diễn Chi còn chưa mở miệng, trợ lý liền nức nở nói: "Anh Tinh Thần, anh ngàn vạn lần không được có ý nghĩ này, Thịnh tiên sinh khẳng định vẫn rất quan tâm anh!"
Giang Tinh Thần nhắm mắt, môi hơi nhấp, bộ dáng gầy gò tiều tụy thật làm người khác phải đồng tình thương cảm.
Trợ lý tiến đến trước mặt Thịnh Diễn Chi, thấp giọng khẩn cầu: "Thịnh tiên sinh, trạng thái anh Tinh Thần thật sự rất không tốt. Ngài có thể dỗ anh ấy vài câu hay không? Cho dù là là giả cũng được, anh ấy sẽ vui vẻ trở lại, tôi rất sợ anh ấy sẽ tự tổn thương chính mình."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày không nói.
Lâm Cẩn nhìn Giang Tinh Thần, lại nhìn trợ lý của hắn, bỗng nhiên nhớ tới lần đó khi Giang Tinh Thần bị cậu đập bị thương, hắn và trợ lý cũng là phối hợp nhịp nhàng như vậy.
Có lẽ Giang Tinh Thần bị bệnh trầm cảm là sự thật, nhưng chưa chắc tới nỗi nghiêm trọng như trợ lí hắn nói.
Chỉ sợ là muốn lấy lui làm tiến, giả vờ đáng thương để giành lấy sự đồng tình của Thịnh Diễn Chi.
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn cũng im lặng không nói, nghĩ thầm: Nếu Thịnh Diễn Chi mềm lòng, đi dỗ Giang Tinh Thần, vậy thì không cần thiết phải kết hôn với cậu nữa.
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Thịnh Diễn Chi đặt Tiểu Nặc xuống đất, sau đó đi đến trước mặt Giang Tinh Thần.
Tâm Lâm Cẩn chậm rãi trầm xuống.
Trợ lí Giang Tinh Thần đắc ý liếc cậu một cái.
Lâm Cẩn như cũ không lên tiếng, bế Tiểu Nặc lên, đem mặt vùi vào cổ bé con hít một hơi sâu, sau đó xem như không có việc gì nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiểu Nặc quay đầu nhìn Thịnh Diễn Chi, nhỏ giọng nói: "Ba ba, chúng ta không đợi người đó sao?"
Bé con giận dỗi, vừa không chịu gọi Thịnh Diễn Chi là ba, vừa cảm thấy gọi chú Thịnh cũng không đúng, vì thế mới dùng "người đó" để thay thế.
Lâm Cẩn nhẹ giọng nói: "Không cần hắn."
Ngữ khí có chút chua chát.
Mới vừa nói xong, cậu đã nghe thấy Thịnh Diễn Chi lãnh đạm nói: "Nếu trạng thái không tốt, vậy rời khỏi giới giải trí rồi tịnh dưỡng cho tốt đi. Nể tình chúng ta đã từng là bạn học, tôi sẽ giúp cậu đánh tiếng với giới đạo diễn, để bọn họ không tới tìm cậu đóng phim nữa."
Lâm Cẩn tức khắc giật mình đứng cứng đờ, hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.
Trợ lí Giang Tinh Thần cũng kinh ngạc há to miệng, hiển nhiên không đoán được Thịnh Diễn Chi cư nhiên lại nói ra những lời này!
Giang Tinh Thần nghiến răng nghiến lợi: "Cậu muốn bức mình rời khỏi giới giải trí?"
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt nói: "Không phải tôi bức cậu, là cậu có bệnh trầm cảm, cần phải tiếp nhận trị liệu. Tôi có thể giới thiệu cho cậu vài chuyên gia có tiếng về phương diện này......"
"Không cần!" Giang Tinh Thần tức giận đến mặt đều xanh mét, ánh mắt vô cùng âm trầm, "Xem ra cậu vì Lâm Cẩn, thật sự muốn bức mình vào con đường chết!"
"Anh Tinh Thần, anh đừng như vậy." Trợ lý lo lắng nói, "Thịnh tiên sinh, anh Tinh Thần đang bị trầm cảm, xin ngài đừng kích thích anh ấy......"
"Tôi rất đồng tình với những người có bệnh trầm cảm, Thịnh gia chúng tôi cũng lập ra nhiều buổi từ thiện để cổ vũ các bệnh nhân bị trầm cảm, nhưng tôi cũng phi thường chán ghét những người giả vờ bị bệnh trầm cảm để tranh thủ sự thương hại của người khác!"
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi sắc bén, khí thế áp người, trợ lý không khỏi lui về sau một bước, chột dạ nói: "Anh Tinh Thần thật sự bị bệnh trầm cảm."
Lâm Cẩn rốt cuộc cũng mở miệng: "Có bệnh thì đi khám đi!"
Trợ lý không dám đối mặt với Thịnh Diễn Chi, nghe Lâm Cẩn nói vậy liền tức giận nói: "Cậu không thể thân thiện với anh Tinh Thần một chút sao?"
Lâm Cẩn không thể nhịn được nữa: "Thời điểm tôi thay hắn đội nồi, bị người người nhục mạ, bị P thành di ảnh, thậm chí bị fan hắn đánh mắng, các người có nghĩ tới chuyện đối xử với tôi thân thiện không?"
Trợ lý Giang Tinh Thần bĩu môi.
Lâm Cẩn nhìn về phía Giang Tinh Thần, cơ hồ gằn từng chữ: "Nếu người bị bệnh trầm cảm là tôi, chỉ sợ anh so với ai khác đều vui vẻ hơn, cho nên đừng có trông chờ vào việc tôi sẽ đồng tình anh! Còn có, anh khắp nơi nhằm vào tôi, tôi không trả thù anh đã là tốt lắm rồi. Đổi thành người khác, anh nghĩ xem bọn họ có thể buông tha cho anh hay không!"
"Cậu!" Giang Tinh Thần chán nản, "Là tôi bắt cậu phải đội nội thay tôi sao? Là chính cậu tự đáp ứng! Nếu cậu không đáp ứng, tôi cũng không có khả năng miễn cưỡng cậu!"
Lâm Cẩn châm chọc nói: "Đúng vậy, anh không miễn cưỡng, anh chỉ lợi dụng Thịnh Diễn Chi uy hiếp tôi mà thôi."
Giang Tinh Thần tự biết không chiếm được chỗ tốt, dứt khoát nói với Thịnh Diễn Chi: "Mặc kệ người khác nói thế nào, mình đối với cậu đều là thật lòng, từ trước tới giờ mình chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lợi dụng cậu. Diễn Chi, cho dù chúng ta không thể thành người yêu, mình vẫn hy vọng có thể bảo trì quan hệ bạn bè với cậu."
"Chỉ là cậu hy vọng mà thôi, còn tôi thì không." Thịnh Diễn Chi rất không kiên nhẫn, cũng lười dây dưa với Giang Tinh Thần, ném lại một câu rồi kéo Lâm Cẩn rời đi.
Giang Tinh Thần còn muốn đuổi theo, lại bị Dương quản gia che ở phía trước: "Giang tiên sinh, mong cậu đừng lại tới quấy rầy thiếu gia."
Ánh mắt Giang Tinh Thần âm trầm trừng mắt nhìn ông một cái: "Đừng có xen vào việc của người khác!"
Dương quản gia nghiêm mặt: "Cậu có ý đồ muốn phá hư tình cảm của thiếu gia và Lâm tiên sinh, không phải chuyện đùa, mà là chuyện đại sự của Thịnh gia chúng tôi. Nếu lão phu nhân biết được, chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện như tôi đâu."
Phải biết rằng hiện tại các vị trưởng bối Thịnh gia đều hận không thể để Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn sớm ngày kết hôn, Thịnh lão phu nhân càng thêm yêu thương Lâm Cẩn và Tiểu Nặc.
Nếu Giang Tinh Thần chen vào một chân, dẫn tới tình cảm của bọn họ gặp phải biến cố, phỏng chừng Thịnh lão phu nhân sẽ phân phó lão quản gia, làm Giang Tinh Thần không bao giờ có thể trở lại G thành!
Dương quản gia sở dĩ cảnh cáo Giang Tinh Thần, là bởi vì vừa rồi ông thấy vô cùng rõ ràng, tình cảm giữa Lâm Cẩn và Thịnh Diễn Chi vẫn còn chưa vững chắc, rất có khả năng sẽ bị Giang Tinh Thần phá hư.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Cẩn đối Thịnh Diễn Chi không đủ tín nhiệm.
Giờ phút này, trong phòng nghỉ của đoàn phim, chỉ có một nhà ba người Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn và Tiểu Nặc, đây là đoàn phim "Đồ đệ bỏ mạng" an bài cho Lâm Cẩn phòng riêng để nghỉ ngơi.
Tiểu Nặc cầm điện thoại nói chuyện với Kiều Tinh Lan, Thịnh Diễn Chi nắm chặt tay Lâm Cẩn, muốn tính sổ: "Vừa rồi tại sao em lại nói với Tiểu Nặc là không cần anh nữa?"
~~~~~~~