CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Mỗi một chữ Lê Hi nói ra, sắc mặt Tần Phong liền lạnh đi một phần, đôi mắt đằng sau gọng kính lộ ra một tia sắc lạnh sâu không lường được, làm người ta không rét mà run.

Trong lòng Lê Hi cũng có chút sợ hãi, nhưng cậu muốn nói gì đó để che giấu sự khó chịu cùng ủy khuất của bản thân, cậu sợ bị Tần Phong chế giễu. Vì thế ra vẻ tiêu sái nói: "Người ta có câu "Cũ không đi, mới không tới", những lời này quả thật không sai. Bằng không tôi cũng không biết Hứa Thanh Dương lại nhiều năng lượng......"

"Đúng không?" Tần Phong lạnh lùng đánh gãy lời cậu, bỗng nhiên duỗi tay, hung hăng nắm lấy bả vai Lê Hi, "Tôi cảm thấy em cũng rất hăng hái!"

Hắn đem Lê Hi đẩy lên trên sô pha!

Lê Hi nặng nề ngã xuống, phát ngốc một lúc. Vừa ngẩng đầu, thấy đôi mắt hẹp dài như dã thú của Tần Phong, từng bước từng bước tới gần cậu, tức khắc hối hận vì đã nói mấy câu kia.

Cậu biết Tần Phong là một người trong ngoài không đồng nhất, nhìn thì ôn tồn lễ độ, kỳ thật rất có tính công kích, nhưng cậu chưa bao giờ gặp qua bộ dáng hung ác như bây giờ của Tần Phong.

Quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống cậu!

Tuy rằng Lê Hi có một chút công phu quyền cước, nhưng cậu biết bản thân không phải đối thủ của Tần Phong. Điểm này qua nửa năm không ngừng phản công, cậu đã được giáo huấn vô số lần.

Lúc này thấy Tần Phong thật sự muốn động thủ, cậu không khỏi hoảng hốt, vội vàng đứng dậy. Kết quả vừa mới đứng dậy được một nửa, Tần Phong lại lần nữa duỗi tay, đem cậu ấn xuống sô pha.

"Sợ?" Tần Phong cúi người nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt thâm trầm tối đen như mực, ngón tay thon dài bóp bả vai Lê Hi, cậu làm thế nào cũng không ngồi dậy nổi.

Lê Hi luống cuống: "Anh...... Anh muốn làm gì? Muốn đánh tôi? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám đụng đến tôi dù chỉ một chút, tôi sẽ liều mạng với anh!"

Tần Phong cười lạnh một tiếng, một tay khác kéo cổ áo cậu ra, đột nhiên cúi xuống tàn nhẫn cắn một cái lên xương quai xanh của cậu, giống như muốn đem Lê Hi nuốt sống vào bụng. Lê Hi đau đến hít khí, nhịn không được mắng: "Anh có bệnh hả!"

"Câm miệng!" Tần Phong lạnh giọng quát lớn, lạnh lùng nhìn Lê Hi, "Cho em hai mươi phút! Vượt qua thời gian này, nếu em còn chưa biến mất trước mặt tôi, ba ngày tới em đừng nghĩ rời đi!"

Nói xong Tần Phong cầm lấy hộp thuốc cùng bật lửa, đi ra ban công bên kia, còn không quên cảnh cáo cậu: "Em tốt nhất nhanh tay một chút, tôi không có đùa với em!"

Lê Hi nhìn bóng dáng của hắn, sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy chính mình mới có bệnh.

Bệnh tự ngược.

Cậu trở lại phòng ngủ, lung tung thu dọn một ít quần áo. Còn chiếc đồng hồ màu đen đính đá cậu rất thích kia còn chưa tìm được, cậu cũng không muốn tìm nữa, chỉ nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tần Phong cho cậu hai mươi phút, mới mười phút cậu đã thu dọn xong.

Thời điểm rời đi, Lê Hi còn hướng ban công bên kia hô: "Tôi đi đây. Về sau cho dù anh có mời tôi tới, tôi cũng không tới đâu!"

Tần Phong đưa lưng về phía cậu, không quay đầu lại, trong miệng cắn điếu thuốc, hàm hồ nói: "Lái xe chú ý an toàn."

Lê Hi tức giận quay đầu rời đi.

Buổi chiều tới công ty làm việc, Lê Hi tìm người đại diện của Hứa Thanh Dương, nhớ tới vừa rồi mình nói bừa ở trước mặt Tần Phong, liền kêu người gọi Hứa Thanh Dương vào văn phòng.

"Tôi nói với Tần Phong chúng ta đang ở bên nhau." Lê Hi lười nhác ngồi ở trên ghế, dùng khẩu khí tùy ý thông báo cho Hứa Thanh Dương.

Hứa Thanh Dương cực kì hoảng sợ nhìn Lê Hi: "Lê tổng, đừng nói là anh coi trọng em nha? Em chính là thẳng nam sắt thép, anh không bẻ cong được em đâu!"

Lê Hi quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, khinh thường nói: "Thân thể này của cậu? Còn sắt thép? Tôi phải kêu người đại diện an bài cho cậu một lớp huấn luyện thể hình mới được."

Hứa Thanh Dương bất mãn kháng nghị: "Lê tổng, anh đây là công kích đồng bọn!"

"Ha. Vậy cậu còn muốn nổi tiếng không?"

"Muốn."

"Muốn có thêm nhiều fan không?"

"Muốn."

Lê Hi cười tủm tỉm nói: "Vậy cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?"

Hứa Thanh Dương gật đầu, thở dài một hơi: "Lê tổng, em đột nhiên nghĩ đến một câu tục ngữ, "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Anh bây giờ chính là cái dạng này, đặc biệt giống Tần đạo diễn."

Lê Hi thẹn quá hóa giận: "Đi đi đi, mau đi ra ngoài, đừng có làm phiền tôi làm việc."

Hứa Thanh Dương đi tới cửa, lại nghe thấy Lê Hi dặn dò: "Đừng có để tôi bị lộ."

Hứa Thanh Dương phiền muộn không thôi.

Cậu không hỏi Lê Hi tại sao lại nói với Tần Phong rằng bọn họ đang ở bên nhau, bởi vì từ một giây kia khi cậu bước vào nhà Tần Phong, cậu liền nhạy bén ngửi ra được giữa hai người này có gì đó mờ ám.

Hiện tại thấy tình hình như vậy, quả nhiên như cậu nghĩ.

Mà người bạn trai giả là cậu đây, nhìn thế nào cũng thấy giống pháo hôi.

Hứa Thanh Dương cũng không biết sau này khi đến đoàn phim đóng phim phải đối mặt với Tần đạo diễn như thế nào nữa.

Qua hai ngày, đoàn phim một lần nữa bắt đầu quay.

Hứa Thanh Dương vừa đến đoàn phim liền cảm thấy không khí hôm nay không giống với ngày thường, mọi người hình như đều rất cẩn thận, mấy nhân viên phụ trách ngày thường hay cười nói rôm rả, hôm nay lại có chút an tĩnh.

"Hôm nay làm sao vậy? Giống như.......mọi người đều không thích nói chuyện." Lúc hoá trang, Hứa Thanh Dương nhỏ giọng hỏi chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm hạ giọng nói: "Hôm nay tâm tình của Tần đạo diễn không tốt. Vừa rồi em chưa tới, nên không nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tần đạo diễn, quá dọa người."

Hứa Thanh Dương trong lòng "bang" một tiếng, trực giác cậu cho biết tâm tình Tần Phong không tốt rất có khả năng liên quan đến ông chủ, vội vàng hỏi: "Chị nói cho em biết với, sao Tần đạo lại tức giận đến vậy."

Chuyên viên trang điểm và Hứa Thanh Dương giao tình không tệ, vừa trang điểm cho cậu vừa thấp giọng nói: "Nữ chính của đoàn phim chúng ta không thuộc kịch bản, quay ba lần đều không nhớ lời thoại, Tần đạo liền bùng nổ."

Ngày thường Tần Phong rất có kiên nhẫn, rất ít khi nổi giận ở phim trường, cho dù diễn viên quên kịch bản, hắn cũng sẽ không nổi giận.

Nhưng hắn sẽ nhốt diễn viên ở trong khách sạn học kịch bản, đến khi nào diễn viên thuộc lòng lời thoại mới cho ra ngoài.

Đến nữ chính cũng đều bị mắng, Hứa Thanh Dương bắt đầu lo lắng cho bản thân.

Cậu chắc chắn Tần Phong sẽ không bỏ qua mình.

Quả nhiên, buổi chiều khi quay phim, ánh mắt Tần Phong nhìn cậu lạnh như băng, làm cậu lo lắng đề phòng không thôi.

Lúc cậu đứng sai vị trí, che mất nam chính, Tần Phong lạnh lùng nói: "Tôi thấy trong đầu cậu không phải là não, mà là khối u!"

Mọi người xung quanh ngay cả thở mạnh cũng không dám, đồng thời im lặng.

Hứa Thanh Dương tất nhiên là động cũng không dám động, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Thật vất vả mới đến chạng vạng, Hứa Thanh Dương rốt cuộc cũng quay xong suất diễn hôm nay, lập tức trốn đến một góc gọi điện thoại cho Lê Hi đòi bồi thường.

"Lê tổng, hôm nay em đóng phim, tinh thần bị tổn thương phi thường nghiêm trọng, chuyện này thuộc về tai nạn lao động, anh mau đến bồi thường cho em."

"Nói lung tung cái gì vậy, trong đoàn phim có người làm khó dễ cậu?"

Hứa Thanh Dương sợ bị người khác nghe thấy, cố tình hạ giọng đem chuyện Tần Phong nổi trận lôi đình ở đoàn phim nói qua một lần?

Cuối cùng tổng kết: "Lê tổng, em chính là bị anh liên lụy."

Lê Hi vô tình nói: "Không liên quan gì tới tôi, đừng có tìm tôi ăn vạ, tôi không có tiền."

Hứa Thanh Dương vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm giác sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo quen thuộc. Quay đầu nhìn qua, Tần Phong không biết từ khi nào đã đi tới.

Hứa Thanh Dương lập tức nói: "Mẹ, con biết rồi...... Vâng vâng, mẹ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Đạo diễn của con sao? Anh ấy rất tốt, chưa bao giờ mắng chửi ai, con có thể diễn phim điện ảnh của anh ấy chính là vận may từ trên trời rớt xuống!"

Lê Hi nghe ra sự khác thường, hỏi: "Họ Tần đang ở bên cạnh cậu?"

"Vâng vâng." Hứa Thanh Dương hàm hồ nói, không dám nói thêm gì ở trước mặt Tần Phong.

"Lần sau nhớ phải gọi là ba ba."

Hứa Thanh Dương bi thương nghĩ, làm gì còn có lần sau, một lần đã đủ chết rồi.

Cậu mới vừa cúp điện thoại, Tần Phong liền hỏi: "Cậu và Lê Hi đang ở bên nhau?"

"Đúng vậy." Nhìn ánh mắt sắc bén của đối phương, Hứa Thanh Dương thật cẩn thận nói.

"Cậu không phải thẳng nam sao?" Tần Phong lại hỏi.

Hứa Thanh Dương căng da đầu nói: "Gặp được người mình thích cũng có thể biến cong."

Tần Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ không tin Hứa Thanh Dương sẽ vì Lê Hi mà biến cong.

Nhưng hắn và Lê Hi đã không còn quan hệ gì nữa, không tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của đối phương.

Hứa Thanh Dương không biết Tần Phong và Lê Hi đang nháo cái gì, chỉ có thể giả bộ hồ đồ: "Tần đạo diễn, anh tìm tôi là vì việc này?"

Ánh mắt Tần Phong hơi lóe lên, dừng một chút, mới lạnh giọng nói: "Tôi không phản đối chuyện diễn viên yêu đương, nhưng tôi hy vọng cậu không nên vì chuyện yêu đương mà ảnh hưởng đến trạng thái diễn suất, liên lụy tiến độ của đoàn phim. Nếu cậu vẫn giữ trạng thái như ngày hôm nay, tôi chắc chắn sẽ suy xét đến chuyện đổi người!"

Hứa Thanh Dương âm thầm kêu khổ.

Vốn dĩ trạng thái của cậu đang rất tốt, hôm nay không diễn tốt đơn thuần là do Tần Phong khiến cho cậu có áp lực tâm lý quá lớn.

Nhưng lời này cậu cũng không dám nói.

Hứa Thanh Dương khẳng định với Tần Phong: "Em nhất định sẽ chuyên tâm đóng phim."

"Tốt nhất là như vậy." Tần Phong ném lại những lời này xong liền xoay người rời đi.

Hứa Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm.

Chiều tà bắt đầu buông xuống, đèn đường rực rỡ được mở lên, trong studio vẫn còn không ít đoàn phim còn đang quay phim.

Tối nay Tần Phong phải về nhà lớn bồi Tần lão phu nhân ăn cơm, cho nên 6 giờ liền cho mọi người trong đoàn phim kết thúc công việc.

Hắn trước tiên tới Triệu gia đón Triệu Uyển Hi, cho dù giữa hai người không hề có tình cảm, ngay cả bạn bè cũng không phải, nhưng bên ngoài vẫn phải vào vai một đôi vợ chồng sắp cưới.

Tối nay Tần lão phu nhân mở tiệc, mời các vị trưởng bối Triệu gia tới ăn cơm.

Thời điểm Tần Phong và Triệu Uyển Hi vào cửa, trong phòng khách đã một mảnh náo nhiệt, cả gia đình đang ngồi nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ.

Tần lão phu nhân và Triệu lão phu nhân là bạn thân chơi từ nhỏ, hôn ước của Tần Phong và Triệu Uyển Hi cũng là do hai vị lão nhân đính ước.

Đương nhiên, hai gia tộc liên hôn, chủ yếu cũng vì hai chữ "lợi ích", chuyện kinh doanh giúp đỡ, che chở lẫn nhau, đồng nghĩa với việc kết minh.

Điểm này Tần Phong rất rõ ràng.

Làm con cháu Tần gia, nếu hắn đã hưởng sự chu cấp hậu đãi của gia tộc, hắn sớm muộn gì cũng có một ngày phải thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con, đây là trách nhiệm của hắn.

Hiện giờ Tần gia là do Tần lão phu nhân nắm quyền, tư tưởng truyền thống, tuổi càng lớn càng cố chấp, ai nói cũng không nghe.

Trong số đông đảo các cháu chắt, người mà bà yêu thương nhất chính là Tần Phong.

Mỗi lần Tần Phong trở về, bà đều phải nhắc mãi: "Tiểu Phong, tuổi con không còn nhỏ nữa, đừng có mãi rong chơi. Con nên sớm kết hôn với Uyển Hi đi, sinh vài đứa nhỏ cho vui nhà vui cửa, như vậy Tần gia chúng ta mới có thể thịnh vượng đi lên."

Tần Phong đảm bảo với bà: "Con nhất định sẽ kết hôn trước 28 tuổi."

Tần lão phu nhân lúc này mới từ bỏ.

Năm nay Tần Phong vừa qua sinh nhật 28 tuổi, Tần lão phu nhân liền thúc giục hắn cùng Triệu Uyển Hi kết hôn, Triệu gia bên kia cũng hy vọng hai nhà mau chóng kết thông gia.

Vì thế hôn lễ của Tần Phong cùng Triệu Uyển Hi được định vào tháng hai năm sau, cách bây giờ còn hơn hai tháng.

Thấy Tần Phong ôm Triệu Uyển Hi đi vào, Tần lão phu nhân cười đến hai mắt đều híp lại: "Mọi người nhìn xem, Tiểu Phong và Uyển Hi thật quá xứng đôi! Hai người các con cả ngày chỉ lo bận rộn làm việc, chẳng thấy bóng dáng hai đứa ở đâu, đêm nay các con đều ngủ lại đây đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi