"Chết tiệt!" Lê Hi nhịn không được mắng một câu. Không nghĩ tới họ Tần lại gian trá như vậy, cư nhiên lợi dụng WeChat của em họ tới tiếp cận cậu, hơn nữa tên hỗn đản này còn không ở bệnh viện dưỡng thương đi, chạy đến chỗ cậu đưa phật khiêu tường cái gì chứ!
Lê Hi nhìn chằm chằm câu "Anh ở dưới lầu chờ em" một hồi lâu, lại không biết nên trả lời như thế nào, cầm điện thoại tâm phiền ý loạn ở phòng khách đi tới đi lui.
Nếu Tần Phong đối xử với cậu tệ một chút thì tốt rồi, như vậy cậu có thể không chút khách khí kêu người này cút. Nhưng cố tình tên tra nam này lại luôn đối xử với cậu rất ôn nhu, rất kiên nhẫn, giống như khẳng định cậu sẽ không cự tuyệt hắn.
Đại khái là thấy Lê Hi chậm chạp không trả lời, Tần Phong bên kia có chút sốt ruột, đột nhiên nhấn gọi video, thanh âm báo cuộc gọi không ngừng vang lên.
Lê Hi bị ồn đến phiền lòng, cầm lấy điện thoại, nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Tần Phong ước chừng mười mấy giây, sau đó nhấn từ chối.
Trong phòng khách nháy mắt một mảnh an tĩnh.
Lê Hi ném điện thoại, ngã vào sô pha mềm mại, nhìn trần nhà lẩm bẩm tự nói: "Đáng tiếc không được ăn phật khiêu tường."
Ai ngờ không đến một phút, Tần Phong lại gọi đến.
"Mẹ nó! Dây dưa không xong!" Lê Hi từ trên sô pha giật bắn lên, cầm điện thoại, nổi giận đùng đùng nhấn nghe.
Rất nhanh, điện thoại truyền đến giọng nói hơi trầm thấp của Tần Phong: "Lê Lê, mở cửa, anh làm phật khiêu tường mang đến cho em này."
Lê Hi không tự chủ được liếm liếm môi, rất có cốt khí nói: "Không ăn, không cần, đem về đi!"
"Lạnh thì không thể ăn được đâu." Tần Phong nhắc nhở, "Anh có cho thêm măng mùa đông và gân heo mà em thích ăn vào, nấu ra canh thật sự rất thơm, em nhất định sẽ thích."
Lê Hi lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, do dự một lát, nói: "Anh chụp một tấm cho tôi nhìn xem."
Tần Phong cười khẽ: "Được."
Lê Hi nghe được điện thoại vang lên âm báo có tin nhắn, Tần Phong lại nói: "Đã gửi cho em rồi."
Lê Hi lập tức nhấn vào giao diện trò chuyện, quả nhiên nhìn thấy một tấm ảnh chụp: Nồi sứ tràn đầy nguyên liệu, canh được hầm thành màu trắng trong, trên cùng có sò khô, vây cá, gân heo và măng mùa đông.
Nhìn thôi đã thấy rất thơm rồi!
Lê Hi nói thầm: "Thật sự là anh nấu?"
Tần Phong ừ một tiếng, nói: "Tối hôm qua gọi người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, sáng nay anh xuất viện trở về liền lập tức đi nấu. Canh lửa nhỏ hầm một buổi trưa, bỏ thêm rượu Thiệu Hưng,......
Nghe đến mấy cái này, Lê Hi càng thêm tâm phiền ý loạn, đã tức giận nay lại thêm ủy khuất quát: "Cho dù mỗi ngày anh có làm phật khiêu tường cho tôi ăn, tôi cũng sẽ không tin anh! Anh đi mà đưa cho Triệu Uyển Hi ăn đi!"
Bên kia WeChat lập tức trầm mặc.
Cảm xúc Lê Hi có điểm kích động, thở phì phò, ngực tràn ngập một cổ tư vị chua xót.
Cậu và Tần Phong ai cũng không nói chuyện, cũng không cúp điện thoại.
Đại khái qua nửa phút, Tần Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Triệu Uyển Hi đã sớm cùng bạn gái di dân sang Thụy Sĩ, anh không cần thiết phải liên hệ với cô ta."
Lê Hi sửng sốt vài giây, cười lạnh một tiếng: "Mấy ngày hôm trước không phải hai người còn đi hẹn hò hay sao?"
Tần Phong dừng một chút, nói: "Sau khi anh và cô ta giải trừ hôn ước thì chưa từng gặp lại."
Lê Hi tức khắc bực bội: "Đến bây giờ mà anh còn muốn gạt tôi! Anh tự mình xem tin tức đi, hai người buổi tối đi khách sạn, người khác đã sớm chụp được rồi!"
Nói xong cậu liền chia sẻ bài báo đó cho Tần Phong.
Tần Phong nhấn vào xem, nhìn trong chốc lát, bình tĩnh nói: "Đây là Triệu Uyển Hi và bạn gái cô ta."
Lê Hi lạnh lùng nói: "Bên cạnh Triệu Uyển Hi rõ ràng là đàn ông, anh trợn mắt nói dối cũng vừa phải thôi chứ."
Tần Phong cười nhẹ một tiếng, dỗ dành nói: "Ngoan, em trước tiên đừng nóng giận, anh gửi cho em xem tấm ảnh này."
Lê Hi nổi giận đùng đùng nhấn vào tấm ảnh, nhìn thoáng qua, nhất thời sửng sốt.
Chỉ thấy trên ảnh chụp Triệu Uyển Hi được một người phụ nữ tóc ngắn dáng người thon dài ôm, vóc dáng của người kia cao lớn có thể sánh với Tần Phong, mặc bộ đồ màu đen bó sát người, cánh tay cơ bắp rõ ràng, biểu tình lạnh lùng.
Nếu không phải phía trước có ngực, Lê Hi còn nghĩ rằng cô ta là đàn ông.
"Em có thể so sánh với bức ảnh của trang giải trí kia, bạn gái Triệu Uyển Hi có đeo một cái khuyên tai màu bạc." Trong giọng Tần Phong hàm chứa ý cười.
Lê Hi xấu hổ buồn bực, nhìn kĩ tấm ảnh chụp lén, bóng dáng rất giống Tần Phong kia quả nhiên đeo một cái khuyên tai.
Không, có lẽ đúng như Tần Phong nói, đó không phải đàn ông, là bạn gái của Triệu Uyển Hi.
Tấm ảnh đó là do người khác chụp lén vào buổi tối, không điều chỉnh độ sáng màn hình điện thoại, đối phương có đeo khuyên tai căn bản nhìn không ra.
Nếu không phải Tần Phong nhắc nhở, Lê Hi cũng sẽ không chú ý tới.
Lúc trước cậu phóng to ảnh chụp ra nhìn, đều chỉ nhìn bóng dáng, càng nhìn càng cảm thấy giống Tần Phong. Hiện tại nhìn kĩ lại, thật sự rất giống bạn gái của Triệu Uyển Hi, hơn nữa còn đeo khuyên tai.
Tần Phong không chỉ không có khuyên tai, ngay cả lỗ bấm cũng đều không có.
Lê Hi nhìn hai bức ảnh, sau một lúc lâu cũng chưa lên tiếng.
Thật quá xấu hổ!
Cậu nhận sai người, sau đó trách lầm Tần Phong, vừa rồi còn rống lớn tiếng như vậy.
Ngay lúc Lê Hi muốn giả chết, Tần Phong chủ động hạ bậc thang cho cậu: "Lê Lê, em xuống dưới mở cửa cho anh được không? Anh muốn nhìn em một chút."
Lúc này Lê Hi không có cự tuyệt.