CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Trước quốc khánh một ngày, không ít học sinh kéo rương hành lý rời khỏi trường, có người chuẩn bị về nhà, có người tranh thủ bảy ngày nghỉ dài hạn ra ngoài du lịch.

Anh trai Lâm Phi Phồn, Lâm Cẩn cũng an bài tài xế đến đón cậu trở về ở vài ngày.

Xe ngừng ở dưới ký túc xá, Aston Martin DBX 200 vạn tệ*, Lâm Cẩn mua để chuyên đưa đón Lâm Phi Phồn, muốn cho cậu khi về nhà ngồi thoải mái một chút.

*200 vạn tệ (khoảng 7 tỉ VND)

Xe này cũng không tính là siêu xe đỉnh cấp gì, nhưng vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người, có vài người trực tiếp lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Phùng Tiêu cùng mấy người bạn khoa thể dục từ siêu thị nhỏ đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Phi Phồn mở cửa xe ngồi vào.

"Kia không phải học bá cùng ký túc xá với mày sao?" Bạn của Phùng Tiêu hất cằm về phía Lâm Phi Phồn bên kia, "Nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, mỗi lần đều là siêu xe khác nhau tới đón."

Một người bạn khác cũng nói: "Mày xem toàn thân cậu ta từ trên dưới đều là hàng hiệu, đôi giày bản AJ trên chân cậu ta chắc cũng phải hai vạn."

"Ai! Có tiền thật tốt, một đôi giày thôi cũng đủ để tao sinh hoạt cả năm."

Trừ Phùng Tiêu, những người còn lại đều cảm thán nhà Lâm Phi Phồn thật có tiền.

Bọn họ cũng không biết anh trai của Lâm Phi Phồn chính là đương kim ảnh để nổi tiếng bậc nhất trong giới giải trí, cũng không biết chồng của anh cậu là Thịnh Diễn Chi, tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế.

Điểm này phải quy công cho Thịnh Diễn Chi đã bảo hộ sự riêng tư cho Lâm Cẩn rất tốt, đến nay giới giải trí cũng không ai dám đưa tin về người nhà Lâm Cẩn.

Phùng Tiêu hung hăng nói: "Có tiền thì thế nào? Còn không phải đầu óc có vấn đề sao! Bệnh tâm thần!"

Bạn bè của hắn cười hì hì hỏi: "Hai người tụi mày có mâu thuẫn gì hả?"

Phùng Tiêu không nhịn được, đem chuyện Lâm Phi Phồn đánh hắn nói ra.

Đám bạn của hắn cười ha ha: "Như vậy mà mày đã sợ rồi sao, quá vô dụng."

Phùng Tiêu mạnh miệng: "Bố đây lười so đo với cái loại bệnh tâm thần như cậu ta!"

Đám bạn câu lấy vai hắn: "Có muốn cho Lâm Phi Phồn ăn chút khổ hay không?"

"Tao còn muốn tốt nghiệp!"

"Yên tâm, cũng không phải kêu mày ra mặt xử nó, chúng ta có thể ném đá giấu tay mà, làm cho cậu ta ăn khổ đến nói không nên lời!"

Phùng Tiêu tức khắc động tâm: "Được! Tao sẽ chỉnh chết nó!"

Chạng vạng 6 giờ, Lâm Phi Phồn tới nhà Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn cầm bút, ngồi ở trên thảm lồng dày mềm mại xem kịch bản, thỉnh thoảng lại đánh dấu vài chỗ.

Đầu hạ năm nay Lâm Cẩn phát hiện mình có thai, đến bây giờ đã hơn bốn tháng, bất quá bụng vẫn chưa rõ ràng, mặc quần áo rộng một chút liền không nhìn ra có gì khác thường.

Thịnh Diễn Chi còn chưa trở về, con trai hai người Lâm Nặc tham gia doanh trại mùa thu, ngày 11 mới trở về.

"Anh." Lâm Phi Phồn đi đến bên người Lâm Cẩn ngồi xuống.

"Đã về rồi." Lâm Cẩn ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ôn nhu, "Mấy tuần trước em không về, anh muốn tới trường học thăm em, lại sợ phiền em học tập."

Từ sau khi Lâm Cẩn nổi tiếng, cậu rất ít khi tới trường học gặp Lâm Phi Phồn, mỗi lần đều phân phó tài xế đi đón Lâm Phi Phồn về nhà, để tránh có người vì cậu mà quấy rầy em trai.

"Em biết." Lâm Phi Phồn gật đầu, khuôn mặt thoạt nhìn thanh lãnh hiện lên vài phần ngoan ngoãn, "Về sau em sẽ trở về thường xuyên hơn."

Lâm Cẩn xoa xoa đầu cậu: "Nhưng anh càng hy vọng cuối tuần em có thể ra ngoài chơi với bạn bè nhiều một chút, đừng cả ngày chỉ biết ở thư viện."

Lâm Phi Phồn lại lắc đầu: "Em cảm thấy như bây giờ khá tốt."

Cậu đã có thói quen luôn ở một mình.

Nếu đi ra ngoài chơi với bạn bè, cậu không biết phải nói chuyện gì, hay chơi cái gì với bọn họ, dù sao sở thích của cậu và bọn họ cũng không giống nhau.

Huống chi cậu cũng không có bạn.

Lâm Cẩn có chút bất đắc dĩ, lại hỏi: "Lúc trước nghe em nói ký túc xá có ba người mới dọn đến, em và bọn họ ở chung như thế nào?"

"Vẫn tốt." Lâm Phi Phồn nói, không nói đến chuyện Cố Dư Nhiên dọn đến ký túc xá.

Thứ nhất là bởi vì không cần thiết, Cố Dư Nhiên đã không còn thích cậu, cũng không gây tổn hại gì đến cậu.

Thứ hai, Lâm Cẩn đang mang thai, Lâm Phi Phồn không muốn để anh ấy lo lắng cho mình.

Từ nhỏ đến lớn, thân thể cậu vẫn luôn không tốt, đã làm Lâm Cẩn lo lắng quá nhiều rồi.

Hiện tại cậu đã trưởng thành, không nên để mọi chuyện đều ỷ lại vào anh trai.

Hai anh em đang nói chuyện, một giọng nói ủ rũ vang lên: "Tiểu Cẩn, đêm nay anh nhất định phải thu lưu em!"

Lâm Phi Phồn mới vừa ngẩng đầu, chủ nhân của giọng nói - Lê Hi đã ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Em trai, em cũng tới rồi, chút nữa em đừng giành giò hầm đường phèn với anh nha." Lê Hi ôm bả vai Lâm Phi Phồn, sau đó hướng phòng bếp bên kia kêu.

Lâm Cẩn buồn cười nói: "Tối nay dì Chu không làm giò hầm đường phèn, cậu có kêu to hơn cũng vô dụng."

Lê Hi lập tức héo úa.

Lâm Cẩn cười hỏi: "Tối nay Tần Phong không nấu cơm cho cậu sao?"

"Đừng nhắc đến tên cầm thú kia!" Lê Hi nhắc tới Tần Phong liền cắn răng.

"Cãi nhau?"

"Cũng không tính là cãi nhau. Mấy ngày hôm trước sinh nhật hắn, em bận việc ở câu lạc bộ, quên sinh nhật của hắn, hắn liền tức giận."

Kỳ thật Tần Phong tức giận cũng không có gì, mấu chốt là hắn không biểu hiện ra ngoài, chỉ im lặng kéo Lê Hi lên giường, lăn lộn cậu ba ngày đến eo đau chân mỏi.

Lê Hi tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn xin lỗi hắn, lại dỗ hắn hai lần, Tần Phong lại cười tủm tỉm nói: "Không sao, anh không tức giận, cũng không trách em."

Sau đó tiếp tục lăn lộn Lê Hi, quả thực không khác gì cầm thú.

Đêm nay Lê Hi không muốn làm nữa, dứt khoát trốn đến nhà Lâm Cẩn ở mấy ngày rồi tính tiếp.

Cậu tất nhiên không muốn chết vì túng dục quá độ.

Lê Hi ôm bả vai Lâm Phi Phồn, khẩu khí như người từng trải nói: "Em trai, về sau tìm bạn gái nhất định phải tìm một người có tính tình tốt một chút, nếu không người ăn không tiêu chính là em."

Lâm Phi Phồn nhàn nhạt nói: "Em không tìm bạn gái."

"Vậy bạn trai?"

"Cũng không tìm."

Lê Hi nhìn gương mặt tinh xảo thanh lãnh của cậu, kết luận ra một câu: Người phàm đều không lọt nổi mắt em trai này.

*******

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290 và Wordpress OdaIris. Mọi trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy ủng hộ trang chính chủ!

********

Quốc khánh qua đi, Lâm Phi Phồn trở về trường học.

Lúc đi vào trong trường, cũng không biết tại sao, đột nhiên có rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.

Tuy rằng trước kia lúc đi ở trên đường cũng có nhiều người lặng lẽ nhìn cậu, thậm chí có người còn lớn gan đến gần, nhưng không đến mức đi đến đâu cũng đều có người nhìn chằm chằm, hơn nữa ánh mắt vô cùng quái dị.

Lâm Phi Phồn không thích ánh mắt mà bọn họ nhìn cậu, giống như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó.

Cậu bước nhanh trở lại ký túc xá.

Mở cửa ký túc xá, đàn anh Chu Khải vốn dọn ra ở với bạn gái đã trở lại, đang lấy sách cũ trên giá xuống, trên mặt đất cũng có rất nhiều sách cũ trước kia.

Chu Khải trở về tìm cuốn "Các khái niệm nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác", bạn gái hắn làm mất sách, cố tình môn học này lại là môn học bắt buộc, Chu Khải đành phải trở về tìm sách cũ của mình đưa cho cô.

Thấy Lâm Phi Phồn trở về, thần sắc Chu Khải hơi ngưng lại, biểu tình phức tạp: "Đàn em, em mới về sao."

Lâm Phi Phồn ừ một tiếng, đi đến tấm gương to trong phòng, nghiêm túc nhìn thoáng qua, không phát hiện trên người mình có chỗ nào kỳ lạ.

Vậy tại sao bọn họ lại nhìn cậu như vậy?

Lâm Phi Phồn mím môi, đột nhiên nghe thấy Chu Khải hỏi: "Đàn em, em có cần khai thông tâm lý hay không? Phòng trị liệu tâm lý của trường chúng ta không tệ."

Lâm Phi Phồn lắc đầu: "Không cần."

Chu Khải ngồi xổm ở trước giá sách, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Đàn em, tâm lý là vấn đề nhất định phải coi trọng, ngàn vạn lần không thể sơ sót."

Lâm Phi Phồn kéo ghế dựa ngồi xuống: "Tâm lí của em không có vấn đề."

"Những người có vấn đề về tâm lý đều sẽ không thừa nhận, chuyện này không có gì mất mặt."

"Tâm lý đàn anh có vấn đề sao?"

"Anh đương nhiên không có...... Không phải, hiện tại chúng ta đang nói đến vấn đề tâm lí của em mà." Chu Khải không tìm sách nữa, cố ý kéo một cái ghế ngồi kế bên Lâm Phi Phồn.

Lâm Phi Phồn nghi hoặc nhìn hắn.

Chu Khải lộ ra gương mặt tươi cười nhiệt tình, tri kỉ nói: "Như vầy đi, em có phiền não gì thì có thể nói với anh. Không nên nghẹn ở trong lòng, nghẹn lâu sẽ dễ xảy ra chuyện lắm."

Lâm Phi Phồn nghĩ nghĩ, nói: "Ờm...... có một phiền não."

Chu Khải lập tức nói: "Em nói đi."

Lâm Phi Phồn nhìn chằm chằm hắn: "Tại sao hôm nay mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn em? Lúc anh nhìn thấy em cũng như vậy."

Sắc mặt Chu Khải khẽ biến, xấu hổ gãi gãi đầu, thấy Lâm Phi Phồn vẻ mặt khó hiểu, hỏi: "Em thật sự không biết?"

Lâm Phi Phồn gật đầu.

Chu Khải muốn nói lại thôi, ngay sau đó lấy điện thoại ra, mở app đại học G ra cho cậu xem.

App này là do một đàn anh trước đây của khoa công nghệ làm ra, tương đương với diễn đàn của sinh viên đại học G, có cả trang ẩm thực, giải trí, tin tức, điện ảnh.

Trong đó có một trang vô cùng hot, chính là trang nặc danh, sinh viên đại học G có thể biết đủ loại tin hot do những nick nặc danh đăng lên, tin tức gì cũng có.

Giờ phút này, đứng đầu trang nặc danh là một bài viết: Khiếp sợ! Học bá khoa vật lý có nhân cách khuynh hướng phản xã hội, tuyên bố muốn gi3t bạn cùng phòng.

Tiêu đề chỉ nhìn thôi đã thấy hot, nhưng nội dung lại rất đơn giản, trong đó có một câu viết là: "Học bá bị bạn cùng phòng náo loạn một chút, không thoải mái liền muốn gi3t người, có thể thấy được tâm lý cậu ta vặn vẹo cỡ nào. Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan đến tính cách quái gở......"

Người đăng bài tất nhiên là nick nặc danh, chủ trang cũng không biết là ai. Người này lưu loát viết 800 chữ, ý nói học bá khoa vật lý nào đó tinh thần không bình thường, tâm lý có vấn đề.

Kể lại sơ lược chuyện giữa học bá và bạn cùng phòng, chỉ nói bạn cùng phòng không cẩn thận đụng phải ghế của học bá, học bá lúc ấy liền vung ghế lên đập người, thiếu chút nữa đánh bạn cùng phòng đến đầu nở hoa.

Lâm Phi Phồn xem xong nội dung bài viết, lại xem bình luận phía dưới, trong đó có một bình luận được đẩy lên đầu nói: "Học bá khoa vật lí có tính cách quái gở chỉ có một người: LFF"

"Tôi biết LFF, quả thật rất trâu bò, hàng năm đều lấy được học bổng quốc gia. Tôi và cậu ta từng học chung vài môn tự chọn, hướng nội muốn chết, ánh mắt cũng rất âm lãnh, dọa tôi cũng không dám nhìn cậu ta."

"Cậu ta không phải hướng nội, là quái gở. Mọi người biết XXX không? Chính là cái tên hung thủ gi3t người gây khiếp sợ cả nước, hắn cũng có nhân cách quái gở."

"Mẹ nó! Đừng nói đến dọa người như vậy, tôi và LFF cùng khu ký túc xá, cậu ta sẽ không nhìn ai không vừa mắt liền gi3t chứ?"

"Này không thể nói trước được, người có tâm lý vặn vẹo chuyện gì cũng dám làm."

Đọc đến bình luận này, Lâm Phi Phồn nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói với Chu Khải: "Đàn anh, em không có bệnh tâm thần, tâm lý cũng không vặn vẹo."

Chu Khải ngượng ngùng nói: "Anh cũng không nói tâm lý em vặn vẹo, chỉ là có chút lo lắng cho em. Em nhìn em xem, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, thời gian dài sẽ thành vấn đề lớn đấy."

Đang nói, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cố Dư Nhiên: "Ai có vấn đề?"

~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi