CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI



Nhìn vẻ mặt khuất nhục của Lâm Cẩn đang quỳ trên sàn, trong lòng Thịnh Diễn Chi có một loại cảm giác vi diệu, như là áy náy, như là chột dạ, là loại cảm giác rất không tốt.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đem người từ trên mặt đất kéo lên, ném đến trên sô pha: "Lần này coi như cậu may mắn đi.

Nếu để tôi tra ra chuyện chụp lén cùng cậu có quan hệ, gương mặt này của cậu liền hủy đi."
Lâm Cẩn sờ sờ má phải, ngữ khí thực bình tĩnh: "Tôi không làm việc đó, thì dù có tra một trăm lần, một ngàn lần cũng sẽ không tra được."
Thịnh Diễn Chi khẽ nhíu mày, rất không thích cái ngữ khí bình thản này của Lâm Cẩn, dường như có vẻ khoan dung rộng lượng.
Ở trong mắt hắn, Lâm Cẩn là loại người tham tài ái lợi, bị ủy khuất như vậy khẳng định phải muốn tiền để trấn an, chứ không phải như hiện tại bình tĩnh thế này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy dối trá.
Thịnh Diễn Chi đi đến bàn làm việc bên kia, từ trong ngăn kéo lấy chi phiếu ra, viết xong ném lên trên bàn, hướng Lâm Cẩn nói: "Cầm chi phiếu rồi nhanh chóng phát Weibo."
Lâm Cẩn đang cúi đầu sửa sang lại quần áo bị vò nát của mình, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Thịnh Diễn Chi, ngồi ở trên sô pha không nhúc nhích.
Thịnh Diễn Chi thần sắc lạnh lùng: "Lại đây! Đừng có để tôi lặp lại lần thứ hai!"
Lâm Cẩn lúc này mới đi qua, đứng ở trước mặt Thịnh Diễn Chi: "Tôi không hãm hại anh với Giang Tinh Thần, tôi cũng không cần tiền của anh, càng sẽ không thay anh ta chắn trận phong ba này."
Thịnh Diễn Chi ngồi ở trên ghế, tư thái thả lỏng, đôi mắt thâm thúy lộ ra vài phần khinh miệt: "50 vạn không đủ, vậy thì 100 vạn."

"Tiền không phải là vấn đề."
"Vậy cậu muốn cái gì?"
Lâm Cẩn giật giật môi, thấp giọng nói một câu.
Thịnh Diễn Chi không nghe rõ, có điểm không kiên nhẫn: "Nói lớn một chút."
Lâm Cẩn hít sâu một hơi, nhìn thẳng Thịnh Diễn Chi, gằn từng chữ: "Tôi muốn anh xin lỗi tôi."
Thịnh Diễn Chi sắc mặt trầm xuống, khí thế trở nên có điểm lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Cẩn: "Đem lời nói thu hồi lại, tôi có thể làm như không nghe thấy!"
Lâm Cẩn lắc đầu: "Là lúc trước anh hiểu lầm tôi, tôi cũng không có làm gì sai, anh hẳn là phải xin lỗi tôi."
Thịnh Diễn Chi đột nhiên từ trên ghế đứng lên, vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Lâm Cẩn, thân hình cao lớn khiến người ta có một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.
Lâm Cẩn không khỏi lui về sau một bước.
Thịnh Diễn Chi cười nhạo nói: "Xin lỗi? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cầm tiền, phát Weibo, nghe không hiểu sao?"
Lâm Cẩn không nói gì.
Kỳ thật cậu biết Thịnh Diễn Chi không có khả năng nói xin lỗi với mình.
Thịnh Diễn Chi cao cao tại thượng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, trước mặt người ngoài luôn tỏ ra là người ưu nhã, nhưng chưa bao giờ phân cho Lâm Cẩn một chút.
Đừng nói kêu hắn xin lỗi Lâm Cẩn, dù là nói một câu "Tôi hiểu lầm cậu" đều không thể.

Ở trước mặt Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi luôn luôn là người thắng.
Lâm Cẩn không hy vọng xa vời người như vậy sẽ cho mình một lời xin lỗi, chỉ là cảm thấy ủy khuất, muốn nói một câu mà thôi.
Đáng tiếc ngay cả nói thôi cũng không được.
Thấy Lâm Cẩn không nói lời nào, Thịnh Diễn Chi lạnh giọng uy hiếp nói: "Nếu cậu nghe không hiểu, tôi không ngại mời cậu em trai thông minh của cậu tới đây."
"Không được!" Lâm Cẩn lập tức nóng nảy.
Cậu biết lần này vô luận thế nào cậu đều phải đội cái nồi này thayi cho Giang Tinh Thần.
Một khi đã như vậy, cậu càng không thể đội cái nồi này không công được.
Nghĩ xong, Lâm Cẩn nói với Thịnh Diễn Chi: "Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn một nhân vật.


Nhân vật này ở trong kịch bản phải có tên có họ, hơn nữa suất diễn phải đạt 50% trở lên.

Lấy đó làm điều kiện trao đổi, tôi sẽ giúp Giang Tinh Thần."
Thịnh Diễn Chi hơi hơi híp mắt, duỗi tay nắm cằm Lâm Cẩn, cười như không cười nói: "Cư nhiên dám nói điều kiện với tôi."
Lâm Cẩn rũ mắt không nói, một bộ an phận thủ thường.
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi dừng ở trên gương mặt hơi tái nhợt của cậu, ánh mắt có chút phát trầm.
Không thể không nói, mặc dù nửa bên mặt Lâm Cẩn bị phá tướng thì gương mặt vẫn cứ có vài phần động lòng người.

Đặc biệt là khi rũ mi, khóe mắt hơi hơi thượng kiều, có một cổ câu nhân phong tình.
Thịnh Diễn Chi cảm giác được làn da tinh tế trong lòng bàn tay, ma xui quỷ khiến nói một câu: "Nếu tôi cho cậu làm nam một, có phải sẽ để tôi tùy tiện thao hay không?"
Lâm Cẩn đột nhiên nâng lên mắt, lộ ra biểu tình khiếp sợ cùng xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Thịnh Diễn Chi nói mấy chữ thô tục như vậy!
Trong nháy mắt, cậu thực hoài nghi người trước mắt rốt cuộc có phải là Thịnh Diễn Chi hay không.
Sau khi Thịnh Diễn Chi nói ra câu kia thì có chút hối hận, lạnh mặt buông lỏng tay ra: "Tôi có thể đáp ứng cậu.

Bất quá diễn nhân vật nào, tự tôi sẽ quyết định."
Lâm Cẩn thấy có chuyển biến tốt liền gật đầu nói: "Không thành vấn đề."
Thịnh Diễn Chi gọi điện thoại cho Giang Tinh Thần nói một chút kế hoạch, sau đó nói Lâm Cẩn mau phát Weibo.
Lâm Cẩn dựa theo yêu cầu của bọn họ, đăng nhập tài khoản Weibo của mình, sau đó đăng một tấm ảnh tự chụp.
Ảnh chụp là thời điểm lúc trước mặt Lâm Cẩn còn chưa có bị thương.
"Nghe bạn nói tôi mới biết được rất nhiều người đem tôi nhầm thành Giang Tinh Thần, kỳ thật người ngồi trên ghế phụ kia là tôi.

Phòng làm việc của @ Giang Tinh Thần, Fan toàn cầu của @ Giang Tinh Thần.".
Weibo vừa phát ra, toàn đội Giang Tinh Thần lập tức mua hot search, đưa cậu lên hạng một hot search, khiến cho đông đảo cư dân mạng chú ý.
Phát xong Weibo, Thịnh Diễn Chi mới nói với Lâm Cẩn: "Bây giờ nhiệt độ của chuyện này còn chưa có hạ xuống, bất luận là người nào cũng không được tiết lộ nửa chữ!"
Lâm Cẩn nói: "Vậy thì cũng hy vọng Thịnh tổng sẽ tuân thủ lời hứa, đừng có làm cho tôi có cơ hội lỡ miệng."

"Cậu đang uy hiếp tôi?"
"Không có."
Thịnh Diễn Chi liếc mắt nhìn cậu: "Cậu tốt nhất là nên thông minh ở đúng chỗ!"
Lâm Cẩn trong lòng rùng mình, không nói gì nữa, thức thời mà rời khỏi văn phòng.
Về đến nhà, cậu vừa mệt vừa đói, nấu lung tung một món để ăn, tinh thần luôn căng chặt một buổi sáng lúc này mới chậm rãi thả lỏng.
Cậu ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì cảm thấy phía sau lưng rất đau, phảng phất như gân cốt bị chặt đứt, đau đến đòi mạng.
Lâm Cẩn cởi áo ra, xoay lưng về phía gương rồi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tấm lưng trắng nõn sưng lên, xanh xanh tím tím, chắc là đã tích tụ máu bầm.
Lâm Cẩn luyến tiếc tiêu tiền đi bệnh viện, tự cầm thuốc lưu thông tan máu bầm xoa lên lưng, đau đến nước mắt muốn chảy ra.
Buổi chiều, Lâm Cẩn thấy trên mạng đã đưa tin tức: Công ty Giang Tinh Thần phủ nhận tin đồn, công bố toàn bộ những lời bịa đặt là giả.
Phía bên Giang Tinh Thần cũng rất thông minh, biết Lâm Cẩn phát Weibo xong sẽ nhấc lên một phen nhiệt độ, chờ các cư dân mạng đều đã nhiệt liệt thảo luận một đợt, phía bên họ mới làm bộ làm tịch phát biểu làm sáng tỏ.
Cứ như vậy, Giang Tinh Thần không chỉ giữ gìn được hình tưởng của mình, còn soát hết nhiệt độ, nhân tiện tuyên truyền một chút về phim điện ảnh sắp chiếu.
Có thể nói là sau cơn giông bão trời lại sáng, đã thế còn được nâng cao nhân khí.

Thế nhưng người thay hắn đội cái nồi này thì vô cùng thảm, Lâm Cẩn bị fan của hắn mắng đến máu chó phun đầy đầu.
"Tôi biết Tinh Thần ca ca của chúng ta là một idol tốt mà, sẽ không bao giờ lừa fan.

Cậu cái người rác rưởi này cũng dám cọ nhiệt độ, cũng xứng đánh đồng cùng ca ca nhà chúng tôi? Cút!"
"Tư Mã ngoạn ý nhi! Đêm khuya còn ở trong xe phát tao, muốn ăn vạ ca ca nhà ta? Có phải cậu muốn tôi lấy cây gậy thọc cho một cái hay không?"
..........
Weibo Lâm Cẩn ngập tràn đủ loại tin nhắn mắng chửi, thậm chí có fan đem ảnh của cậu P thành di ảnh, có người còn nói muốn làm thịt cậu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi