CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI



Lâm Cẩn làm sao có khả năng để Lê Hi làm bạn trai, cậu chỉ cho rằng Lê Hi đang nói giỡn, không đem lời này để ở trong lòng, sau đó lại mời Kiều Tiểu Vũ cùng Kiều Tinh Lan đến ăn tân gia.

Kiều Tiểu Vũ miệng đầy hào hứng đáp ứng.

Sáng hôm sau, Lâm Cẩn chỉ có hai suất diễn, sau khi quay xong cậu liền về nhà bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, vẫn luôn vội đến ba giờ chiều mới đem quần áo, sách vở, đồ chơi của Lâm Phi Phồn và Tiểu Nặc thu thập hoàn chỉnh.

Bởi vì Thịnh Diễn Chi cho cậu căn chung cư này đã trang hoàng tốt, cho nên Lâm Cẩn chỉ cần dọn đồ đạc qua là được.

Tuy là thế, nhưng đồ đạc của ba người vẫn là chứa đầy hai chiếc xe lớn.

Chung cư được trang trí theo phong cách điển hình bên Âu, sô pha, thảm cùng quầy rượu đều là thiên màu xám, lộ ra một loại lãnh cảm, rất giống với hơi thở trên người Thịnh Diễn Chi.

Căn chung cư này có ba phòng ngủ, một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ, còn có một thư phòng cùng phòng khách.

Trong phòng bếp, các dụng cụ nấu ăn đều giống như chưa từng được sử dụng qua.

Ban công bị đổi thành cửa sổ sát đất, có thể nhìn đến nơi xa của toàn thành phố.

Lê Hi vừa vào cửa liền oa một tiếng, tò mò hỏi Lâm Cẩn: "Cậu mua căn chung cư này khi nào vậy? Phong cách trang trí cùng khí chất tính cách của cậu thực không giống nhau."
Lâm Cẩn không tính toán giấu giếm, thản nhiên nói: "Không phải tôi mua, là Thịnh tổng đem căn chung cư này xem như thù lao đóng phim mà đưa cho tôi."
Lê Hi đầu tiên là buồn bực, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "A!Là phí giả làm người yêu?"
"Anh đã biết rồi sao." Lâm Cẩn có điểm xấu hổ.

Lê Hi ngồi xuống sô pha, vui cười nói: "Là anh ấy nói cho tôi.

Ngay từ đầu tôi đã cho rằng anh ấy rốt cuộc cũng di tình biệt luyến, không thích Giang Tinh Thần nữa, ai ngờ anh ấy lại nói chỉ là cùng cậu giả làm người yêu cho hai lão nhân trong nhà xem."

Lâm Cẩn xấu hổ cười cười, không phủ nhận, trong lòng lại không tránh được một trận mất mát.

"Cậu thích anh tôi?" Lê Hi đột nhiên tiến đến trước mặt cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, ngữ khí giống như không chút để ý, kỳ thật là đang thử cậu.

Tâm tư bị giấu ở chỗ sâu nhất bị người khác nhìn thấu, Lâm Cẩn dứt khoát thoải mái thừa nhận: "Đúng vậy.

Rất rõ ràng sao?"
Lê Hi lộ ra một tia giảo hoạt tươi cười: "Không, tôi chỉ thử cậu mà thôi."
Lâm Cẩn: "......"
Lê Hi ha ha cười hai tiếng, cảm thán nói: "Nói thật, người thích anh tôi rất nhiều, mười người thì có ít nhất một nửa là thích anh ấy.

Bất quá anh ấy rất chung tình, mấy năm nay trong lòng chỉ có một người, đó chính là Giang Tinh Thần.

Những người khác dù có tốt, ở trong mắt anh ấy đều không bằng Giang Tinh Thần."
Lâm Cẩn đã sớm biết sự thật này, nhưng từ trong miệng người khác nghe được trong lòng Thịnh Diễn Chi vẫn luôn chỉ có Giang Tinh Thần lại có chút chua xót.

Lâm Cẩn cúi đầu uống một ngụm nước, không nói gì.

Nhưng không biết vì cái gì, hôm nay Lê Hi tựa hồ rất có hứng thú với những việc này, chủ động nói về quá khứ thời niên thiếu của Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần.

Lâm Cẩn thế mới biết thì ra Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần đã sớm quen biết từ hồi đại học.

Hai người ở chung phòng bốn năm, mỗi ngày sớm chiều ở chung, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau đọc sách......Phần tình nghĩa này những người khác vĩnh viễn đều không thể so sánh được.

Huống hồ trong xương cốt của mỗi người đàn ông đều có bản năng muốn chinh phục "Thứ không chiếm được luôn là hoàn hảo nhất, có được rồi lại không biết quý trọng", có lẽ đối với Thịnh Diễn Chi mà nói, chinh phục Giang Tinh Thần là một quá trình hưởng thụ đi.

Đáng tiếc đến bây giờ Giang Tinh Thần đều chỉ xem Thịnh Diễn Chi là bạn bè.

Lê Hi cười hì hì hỏi Lâm Cẩn: "Ai, cậu thích anh tôi ở điểm nào?"
Lâm Cẩn không muốn lại cùng cậu ta nói tiếp chuyện này, thuận miệng nói: "Vì hắn đẹp."
Nói xong đứng dậy đi vào bếp.

Cậu tính toán tự mình xuống bếp làm vài món để chiêu đãi.

Lê Hi chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau cậu truy vấn: "Còn gì nữa? Cậu còn thích anh tôi ở chỗ nào?"
Lâm Cẩn bị Lê Hi hỏi dở khóc dở cười, vừa đeo tạp dề vừa nói: "Chính là hắn đẹp thôi.

Được rồi, Lê thiếu, anh đi ra ngoài xem TV đi."
Lê Hi không chịu đi, ôm bả vai Lâm Cẩn: "Không bằng cậu thích tôi đi.

Tôi soái như vậy, vóc người lại đẹp, càng sẽ không mặt mày lạnh nhạt......"
"Anh nếu là nhàm chán, vậy thì giúp tôi cắt khoai tây đi." Lâm Cẩn đẩy tay cậu ta ra, đi đến bên kia rửa rau, "Làm xong thì....thái hành với gừng đi." Lê Hi búng tay một cái: "Không thành vấn đề!"
Lê Hi cố ý ở trước mặt Lâm Cẩn biểu hiện một phen, nhưng cậu ta lại quên mất là bản thân chưa từng đụng tay vào mấy việc như thế này, khoai tây bị cắt đến rơi rớt tan tác.

Lâm Cẩn không thể nhịn được nữa, muốn đem Lê Hi đuổi ra ngoài.

"Được được được, tôi đây liền đi, cậu đừng nóng giận a."
Lê Hi lùi lại vài bước, nhìn bóng dáng Lâm Cẩn xắt rau, giật mình, móc di động ra chụp một tấm, lại nhịn không được phát lên vòng bạn bè khoe một chút.

Lê Hi đăng bức ảnh cùng với dòng chữ: Đây là người tôi thích.

Tuy rằng chỉ có một câu, nhưng ái muội cùng đắc ý trong đó phảng phất đều muốn tràn ra ngoài màn hình.


Cái này còn chưa tính.

Lê Hi giống như là khoe đến nghiện, đem đồ ăn Lâm Cẩn làm chụp vài tấm rồi phát lên vòng bạn bè, sau đó điên cuồng ca ngợi một phen, đem Lâm Cẩn khen thành đầu bếp cấp thế giới.

Bạn tốt sau khi xem xong liền cố ý bình luận: "Eo cùng mông này thật con mẹ nó quá tuyệt!"
Lê Hi giận tím mặt: "Cút!"
Bạn tốt: Cậu có thật lòng với ai đâu? Muốn tôi đếm những người cậu đã chơi qua tay hay không?
Lê Hi: Lần này bổn thiếu gia là thật lòng, ai cũng không được đánh chủ ý lên người cậu ấy, ai động đến thì đừng có trách tôi.

Bạn tốt: Vạn nhất anh cậu cũng muốn thì sao?
Lê Hi cười lạnh một tiếng, đem bạn tốt kéo đen.

Bất quá bạn tốt nói đã nhắc nhở cậu, cậu đăng mấy tấm ảnh này lên vòng bạn bè mà lại quên chặn Thịnh Diễn Chi.

Nghĩ đến anh ấy hẳn là đang vội công tác, không rảnh rỗi như vậy, khẳng định còn chưa có nhìn thấy mấy tấm ảnh này đâu.

Lê Hi suy nghĩ một chút, click mở WeChat của Thịnh Diễn Chi, thiết lập lại quyền hạn xem động thái: Không cho hắn xem.

Giờ phút này bóng đêm đã bao phủ toàn thành phố, G thành đèn rực rỡ lộng lẫy.

Ở trong một phòng VIP của một hội sở nào đó, Thịnh Diễn Chi lười biếng mà ngồi ở trên sô pha, cúi đầu nhìn điện thoại, môi mỏng căng chặt, khuôn mặt tuấn mỹ không có nửa điểm biểu tình.

Hắn duy trì tư thế này ước chừng ba phút.

Bạn tốt nhìn không được, rót cho hắn một ly rượu: "Điện thoại cậu có cái gì hấp dẫn hay sao, xem đến chăm chú như vậy?"
"Không có gì." Thịnh Diễn Chi nhanh chóng thu hồi điện thoại, trên mặt không lộ chút dấu vết, "Tôi còn có việc, đi trước, hôm nào chúng ta lại bàn đến kế hoạch khai phá sơn trang kia."
"Ai, cậu mới vừa tới còn chưa đến năm phút....."
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh Thịnh Diễn Chi đã biến mất ở cửa.

Bạn tốt lắc lắc đầu, nâng ly rượu lên uống một ngụm, than thở nói: "Cũng không phải đuổi theo vợ, gấp cái gì chứ.

Ai, chai rượu ngon này mình phải tự hưởng thụ rồi."
Thịnh Diễn Chi vừa ra khỏi hội sở, sắc mặt liền lạnh xuống.

Ánh mắt giờ phút này so với bóng đêm còn muốn thâm trầm hơn, làm người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ cái gì.

Đêm nay hắn là chính mình lái xe tới hội sở, chân ga bị hắn dẫm mạnh, trong chớp mắt chiếc Maybach màu đen liền gầm rú vọt vào trong bóng đêm.

Từ hội sở đến chung cư của Lâm Cẩn, dựa theo tốc độ xe bình thường đại khái phải đi một giờ, đêm nay Thịnh Diễn Chi rút ngắn chỉ còn lại nửa giờ liền ngừng ở dưới chung cư.

"Xuống lầu!" Thịnh Diễn Chi ở trong điện thoại ra lệnh cho Lâm Cẩn.

"Sao?" Lâm Cẩn nhận được điện thoại, nhất thời không phản ứng kịp.

Thịnh Diễn Chi không kiên nhẫn: "Tôi kêu cậu xuống lầu!"
Lâm Cẩn không biết hắn muốn làm gì, cúp điện thoại liền nói với Lâm Phi Phồn muốn đi xuống lầu mua thêm bia.

Lâm Phi Phồn không có hoài nghi, ừ một tiếng sau đó tiếp tục làm bài tập.

Lâm Cẩn chạy xuống dưới chung cư, nhìn thấy xe của Thịnh Diễn Chi, mới vừa đi qua cửa xe liền mở ra.

"Lên xe." Thịnh Diễn Chi lạnh giọng nói.


Lâm Cẩn ẩn ẩn có một loại dự cảm không tốt, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng cậu vẫn là thật cẩn thận mà ngồi vào trong xe: "Thịnh tổng, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Thịnh Diễn Chi không nói chuyện, chỉ là mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sắc bén mà thâm trầm lướt qua khuôn mặt Lâm Cẩn, sau đó đến cổ, lại đến bả vai cùng eo, một tấc một tấc mà nhìn thật kĩ, tựa hồ không nghĩ buông tha bất luận chỗ nào trên người cậu.

Lưng Lâm Cẩn một trận phát lạnh, nhịn không được thấp giọng hô một tiếng: "Thịnh tổng?"
Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Cởi quần áo!"
Lâm Cẩn thần sắc cứng đờ, ngừng một lát, lắc đầu nói: "Không.

Thịnh tổng, chúng ta đã không còn cái loại quan hệ này."
"Đừng có lấy nó làm cớ!" Trong mắt Thịnh Diễn Chi lộ ra một tia trào phúng nồng đậm, "Tôi thấy cậu chính là chột dạ nên không dám cởi, sợ một khi cởi ra sẽ bị tôi phát hiện trên người đều là dấu vết đàn ông để lại!"
Lâm Cẩn hơi hơi mở to hai mắt, không rõ đêm nay Thịnh Diễn Chi bị cái gì kích thích, đang êm đẹp tự nhiên lại chạy tới đây nhục nhã cậu.

"Thịnh tổng, anh kêu tôi xuống dưới chỉ để nhục nhã tôi?" Cậu kìm nén tức giận hỏi.

"Nhục nhã? Tôi nói chính là sự thật!" Thịnh Diễn Chi thô bạo mà đem Lâm Cẩn túm đến trước mặt, "Lâm Cẩn, tôi cho cậu căn chung cư này, không phải để cậu đem nó biến thành nơi tiếp khách!"
Tiếp khách?
Lâm Cẩn trong đầu "Ong" một tiếng, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cũng bị cắn đến phát rung, hô hấp cũng có chút dồn dập, tức giận đến hít thở cũng không xong.

"Thịnh, Diễn, Chi!" Lâm Cẩn xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, siết chặt nắm tay hướng trên mặt Thịnh Diễn Chi đấm qua.

Thịnh Diễn Chi nhanh hơn một bước, một phen nắm lấy cổ tay cậu, cười khẩy nói: "Thế nào, bị tôi nói trúng nên thẹn quá hoá giận sao?"
Lâm Cẩn gắt gao mà trừng mắt nhìn người đang giẫm đạp tôn nghiêm của mình: "Anh nói hươu nói vượn! Tiếp khách? Loại này lời này mà anh cũng nói ra được! Anh đến tột cùng đem tôi trở thành người thế nào đây?"
"Người như thế nào còn cần tôi nói sao?" Thịnh Diễn Chi nâng cằm Lâm Cẩn lên, mắt đen cuồn cuộn làm người ta nhìn không thấu cảm xúc, "Cậu câu dẫn Lê Hi đến chung cư, không phải tiếp khách thì là gì?"
"Tôi không có câu dẫn cậu ta!"
"Tự mình xem!" Thịnh Diễn Chi mở khoá điện thoại, mở album ra, sau đó nắm tóc Lâm Cẩn đem cậu ấn đến trước màn hình.

Lâm Cẩn tập trung nhìn vào, là hình cậu đang ở trong bếp nấu ăn lúc chiều.

Cậu ngốc lăng một chút: "Anh làm sao có được bức ảnh này? Ai chụp?"
"Còn giả vờ cái gì!" Thịnh Diễn Chi cười lạnh, "Tối nay Lê Hi đã đăng rất nhiều điều nói về quan hệ giữa cậu với nó trên vòng bạn bè, cậu nói tôi làm sao có được bức ảnh này? Hửm?"
Còn ở chung cư, Lê Hi đánh chết cũng không nghĩ tới, anh của cậu vừa vặn liền thấy được mấy tấm ảnh trên vòng bạn bè, lại còn đem mấy tấm ảnh có hình Lâm Cẩn lưu lại trong điện thoại.

Thịnh Diễn Chi hơi hơi rũ mắt nhìn Lâm Cẩn: "Tôi đã cảnh cáo cậu hai lần, không được đánh chủ ý lên người Lê Hi.

Chính là cậu không nghe, còn câu dẫn nó đến nhà cậu.

Lâm Cẩn, cậu hẳn là biết tôi ghét nhất chính là những người không nghe lời."
Hắn dùng ngón cái ra sức cọ qua môi Lâm Cẩn, mang theo một loại mãnh liệt xâm lược: "Cậu nói tôi nên trừng phạt cậu thế nào đây?"
—————————-
Tác giả có chuyện nói
Thịnh Diễn Chi: Rốt cuộc cũng tìm được một lý do hợp lý để trừng phạt Lâm Cẩn, tôi nhất định phải tự mình dùng cách xử phạt về thể xác.
Lê Hi:??? Tôi là đang xúc tiến cho hai người thân mật?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi