CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI



Lão quản gia đi gọi điện thoại xong trở về: "Lão phu nhân, thiếu gia, Lâm tiên sinh nói một lát nữa sẽ tới đây."
Trên mặt Thịnh Diễn Chi nhìn như không có biểu tình gì, nhưng khóe môi đã nhếch lên một độ cong rất nhỏ, lộ ra vẻ sung sướng.

Thịnh lão phu nhân cũng cao hứng nói: "Tốt tốt tốt, mau đi dặn dò dì Chu làm mấy món Tiểu Cẩn thích đi."
Dì Chu là đầu bếp của Thịnh gia, đồ ăn bà làm vô cùng hấp dẫn lại ngon miệng, mỗi lần Lâm Cẩn tới đây, Thịnh lão phu nhân đều dặn dò bà làm thêm đồ ăn, cho nên bà đối với việc Lâm Cẩn thích ăn cái gì cũng có hiểu biết nhất định.

Mà Lâm Cẩn ở bên cạnh Thịnh Diễn Chi hai năm, Thịnh Diễn Chi lại đối với chuyện cậu yêu thích cái gì, hoàn toàn không biết.

Hiện giờ nghe được lão phu nhân nói đầu bếp làm mấy món Lâm Cẩn thích ăn, Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên có chút hứng thú, trên đường đến thư phòng liền cố tình hỏi dì Chu: "Lâm Cẩn thích ăn món gì?"
Dì Chu cười khẽ nói: "Lâm tiên sinh thích ăn hải sản và nấm, đặc biệt thích ăn canh tôm tươi nấu nấm."
Thịnh Diễn Chi gật gật đầu, không nói gì thêm, nhưng thật ra trong lòng đã nhớ kỹ hai món này.

Này còn chưa đủ, hắn nhịn không được gọi điện thoại cho Trịnh trợ lý, kêu đối phương đem toàn bộ tư liệu của Lâm Cẩn gửi đến cho hắn.

Kỳ thật lúc trước Trịnh trợ lý đã gửi mail tư liệu của Lâm Cẩn cho hắn, nhưng khi đó tâm tư Thịnh Diễn Chi đều đặt ở trên người Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn đối với hắn mà nói chỉ là một thế thân, một tình nhân dùng để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.

Cho nên hắn cũng lười đi tìm hiểu Lâm Cẩn, chỉ bằng tâm tình cá nhân mà đối đãi với cậu.

Thẳng đến mấy hôm trước, Trịnh trợ lý nói cho hắn biết nguyên nhân Lâm Cẩn bán thân, Thịnh Diễn Chi mới phát hiện Lâm Cẩn vốn không phải là loại người như hắn nghĩ, cho tới nay đều là hắn hiểu lầm cậu.

Nói không hối hận là giả, chỉ là trừ bỏ hối hận bên ngoài, trong lòng Thịnh Diễn Chi còn nhiều hơn một loại cảm giác khác.

Có lẽ là đau lòng.......!

Bản thân hắn cũng không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ là muốn gặp Lâm Cẩn, muốn cùng cậu trò chuyện, muốn ôm cậu, cho cậu hết thảy những thứ mà cậu muốn.

Cảm giác này tới rất bất ngờ, giống như đã sớm ẩn núp dưới đáy lòng, chỉ chờ ngày này đến để bùng nổ.

Thịnh Diễn Chi ngồi ở trong phòng khách, trong tay cầm một cuốn tạp chí kinh tế tài chính, ánh mắt cũng không ngừng liếc về hướng cửa.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, tạp chí vẫn còn dừng ở trang ban đầu kia, không hề thay đổi.

Màn đêm buông xuống sắc tối, thời điểm kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, Thịnh Diễn Chi nói với lão quản gia: "Gọi điện thoại hỏi Lâm Cẩn một chút, tại sao bây giờ còn chưa tới."
Thịnh lão phu nhân mới vừa cắt xong một đóa hoa mẫu đơn, nghe vậy liền trêu ghẹo nói: "Gấp cái gì, chút nữa là con có thể nhìn thấy Tiểu Cẩn rồi."
Thịnh Diễn Chi lập tức đem ánh mắt từ cửa chuyển qua tạp chí, nhàn nhạt nói: "Không phải con muốn gặp cậu ta, chỉ là không thích người không đúng giờ mà thôi."
Thịnh lão phu nhân cười cười: "Diễn Chi, con nói thật di, thật sự không thích Tiểu Cẩn?"
Thịnh Diễn dưới ý thức mà phủ nhận: "Con sao có thể thích cậu ta."
Vừa dứt lời, một thân ảnh mảnh khảnh liền xuất hiện ở cửa.

Đúng là Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn không nghĩ tới vừa đến nhà cũ đã nghe thấy Thịnh Diễn Chi nói không thích cậu, thần sắc hơi dừng lại, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Bất đắc dĩ không phải chuyện Thịnh Diễn Chi nói không thích cậu, mà là gặp Thịnh Diễn Chi ở nhà cũ, làm sao lại vừa khéo như vậy, rõ ràng lúc nãy cậu đã hỏi qua lão quản gia.

Thịnh Diễn Chi đối với cậu có thành kiến rất sâu, luôn đem cậu trở thành một người tâm cơ thích tính kế, dối trá tham tài, cho rằng cậu đến thăm Thịnh lão gia tử cùng Thịnh lão phu nhân là muốn mưu đồ lấy một ít chỗ tốt từ trên người hai vị lão nhân.

Cho nên trong khoảng thời gian này Lâm Cẩn cũng không dám đến thăm, chỉ sợ gặp được Thịnh Diễn Chi, lại bị hắn hiểu lầm.

Đêm nay lão quản gia ở trong điện thoại luôn miệng mời cậu tới nhà ăn cơm, nói lão gia tử cùng lão phu nhân cứ nhắc cậu mãi, làm cho Lâm Cẩn có chút áy náy, trong lòng cũng không dễ chịu, liền đáp ứng tới.

Hiện tại nhìn đến vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Diễn Chi đang ngồi trong phòng khách, Lâm Cẩn định đánh trống rút lui.

Thịnh lão phu nhân mang kính lão, vô cùng tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy được cậu: "Tiểu Cẩn tới rồi? Mau tới đây ta nhìn xem, đều đã một đoạn thời gian thật dài ta chưa được gặp con."
Lâm Cẩn cắn chặt răng, nghĩ thầm: Quản Thịnh Diễn Chi nghĩ thế nào làm gì, mình không thẹn với lương tâm là được rồi.

Cậu làm như không nhìn thấy Thịnh Diễn Chi, đi thẳng về phía Thịnh lão phu nhân.

"Thực xin lỗi, lão phu nhân, trong khoảng thời gian này con vội vàng đóng phim, vẫn luôn không dành ra được thời gian tới thăm ngài." Lâm Cẩn ngồi xuống trước mặt Thịnh lão phu nhân, vừa chột dạ vừa áy náy xin lỗi.

Thịnh lão phu nhân oán trách nói: "Ta thấy con chính là ghét bỏ hai lão già chúng ta."
"Đương nhiên không phải." Lâm Cẩn vội vàng lắc đầu, lại đem điểm tâm mình làm đưa qua.

"Lần trước ngài nói ban đêm ngủ không an ổn.

Đây là trà hoa con tự tay làm, có thể an thần hỗ trợ giấc ngủ, mỗi đêm ngài uống một ly thử xem."
"Ai da, ta chính là thuận miệng nhắc tới thôi mà, không nghĩ đến con đều ghi tạc trong lòng." Thịnh lão phu nhân cười cao hứng đến không khép được miệng, lập tức phân phó người hầu đi pha một ly trà hoa.

Lâm Cẩn ngượng ngùng mà cười cười: "Con thường xuyên tới nhà ngài cọ cơm, tặng ngài vài gói trà hoa con còn cảm thấy bản thân keo kiệt."
"Nói bậy.


Đây là tâm ý của con, những người khác chưa chắc có được một phần tâm ý này, sao có thể nói là keo kiệt."
Một già một trẻ zui vẻ hoà thuận, Thịnh Diễn Chi bị bỏ quên ở một bên, phảng phất như Lâm Cẩn mới là cháu trai của Thịnh lão phu nhân.

Thịnh Diễn Chi thấy Lâm Cẩn sau khi vào cửa đều không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không thèm chào hỏi, thế nhưng dám hoàn toàn làm lơ hắn, trong lòng nghẹn một cổ hỏa khí không chỗ phát tiết.

Vừa lúc người hầu tới mời mọi người ăn cơm, Thịnh Diễn Chi giống như có một lý do để phát tiết, lập tức hướng Lâm Cẩn hô một tiếng: "Lâm Cẩn!"
Lâm Cẩn hoảng sợ, quay đầu lại đối diện với ánh mắt bất mãn của Thịnh Diễn Chi, trong lòng có chút sợ hãi, cho rằng Thịnh Diễn Chi sẽ nhục nhã cậu trước mặt lão phu nhân.

Cậu lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Thịnh tổng, có chuyện gì sao?"
Nghe được khẩu khí Lâm Cẩn nói chuyện như đang đối diện với một người xa lạ, hoả khí của Thịnh Diễn Chi lại trướng thêm vài phần, lạnh lùng nói: "Đến trễ thì cũng thôi đi, tới giờ cơm còn lôi kéo lão phu nhân nói chuyện, chẳng lẽ cậu không biết người lớn tuổi không thể bị đói bụng hay sao? Một hai phải để mọi người đều chờ cậu mới vừa lòng?"
Lâm Cẩn há miệng thở dốc, khuôn mặt bởi vì quẫn bách mà trướng đến đỏ bừng.

Thịnh lão phu nhân trừng mắt liếc Thịnh Diễn Chi một cái: "Tiểu Cẩn là khách, chúng ta là chủ nhà, chủ tùy khách tiện."
"Thân thể ngài quan trọng." Thịnh Diễn Chi hợp tình hợp lí nói.

Lâm Cẩn cũng cảm thấy để lão nhân chờ mình ăn cơm thực không lễ phép, vội vàng nâng Thịnh lão phu nhân đứng dậy: "Chúng ta mau đi ăn cơm thôi ạ."
Thịnh lão phu nhân cười nói: "Dì Chu làm canh tôm tươi nấu nấm mà con thích nhất đấy, lát nữa con uống nhiều một chút, đừng để ý đến nó."
Nói xong lại trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi.

Lâm Cẩn gật gật đầu, đỡ Thịnh lão phu nhân đi ngang qua Thịnh Diễn Chi đang ngồi ở bên kia, vẫn như cũ không cho Thịnh Diễn Chi một ánh mắt nào.

Thịnh Diễn Chi không chỗ phát tiết, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cẩn, đáy mắt tràn đầy cảm xúc kích động phức tạp.

Từ khi nào mà ánh mắt Lâm Cẩn đã không còn nhìn về phía hắn?
Là lúc hắn ở trước mặt mọi người trong đoàn phim nói Lâm Cẩn cút?
Không, không phải, khi đó hắn vẫn như cũ thấy được trong ánh mắt Lâm Cẩn một tia tình ý, mà Lâm Cẩn lại tự cho là che giấu rất khá, thế nên Thịnh Diễn Chi đã âm thầm đắc ý hồi lâu.

Hắn liền biết Lâm Cẩn không thành thật, ngoài miệng nói tôi đã không còn thích anh, đáng tiếc hai mắt đã sớm bán đứng nội tâm của cậu.

Rốt cuộc là từ khi nào?
Trên bàn cơm, Thịnh Diễn Chi nhìn Lâm Cẩn, trong lòng còn đang nghĩ đến vấn đề này, hơn nữa rất bức thiết muốn có được đáp án.

Tựa hồ khi biết được đáp án rồi, hắn có thể chuẩn xác mà đền bù một chút gì đó.

Thịnh Diễn Chi bắt đầu hồi tưởng lại từng sự kiện xảy ra từ hai tháng trước, cuối cùng trong đầu dừng lại ở hình ảnh bọn bắt cóc muốn hắn đưa ra lựa chọn cứu Giang Tinh Thần hay Lâm Cẩn.

Thịnh Diễn Chi vẫn nhớ rõ đáp án của chính mình, hắn ba lần đều lựa chọn cứu Giang Tinh Thần.

Mà mỗi một lần hắn nói ra đáp án, ánh mắt Lâm Cẩn liền ảm đạm đi một phần, đến cuối cùng biến thành tuyệt vọng.

Là từ lúc ấy, Lâm Cẩn liền đối với hắn hết hy vọng?
Nhớ đến ánh mắt chết lặng đầy tuyệt vọng kia của Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi lần đầu tiên cảm thấy đồ ăn trong miệng có chút hương vị chua xót.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến một giả thiết, giờ phút này lại nhịn không được tưởng tượng, nếu khi đó người mà hắn lựa chọn cứu là Lâm Cẩn, có phải hiện tại trong mắt Lâm Cẩn chỉ có duy nhất một mình hắn hay không?
"Tiểu Cẩn, sao con lại không động đũa, có phải đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của con không?" Thịnh lão phu nhân thấy Lâm Cẩn chẳng gắp được bao nhiêu món, liền quan tâm hỏi.


"Không có, dì Chu nấu rất ngon." Lâm Cẩn vội vàng gắp một miếng sườn.

Thịnh lão phu nhân đau lòng nói: "Nghe nói các con làm diễn viên đều yêu cầu giảm béo, ta thấy con đủ gầy rồi, đừng giảm cân thêm nữa, ăn nhiều một chút."
Lâm Cẩn không nghĩ tới lão phu nhân lại hiểu lầm cậu đang giảm béo, tức khắc dở khóc dở cười.

Kỳ thật không phải đồ ăn không hợp khẩu vị, mà là từ lúc ngồi vào bàn cơm, cậu luôn bị Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm, da mặt có dày thế nào cũng ăn không ngon a.

Một bữa cơm tối này Lâm Cẩn ăn thật sự không được tự nhiên, một khắc kia khi dùng xong bữa cơm, lần đầu tiên cậu cảm thấy không cần ăn cơm mới là một loại giải thoát.

Sau khi ăn xong Lâm Cẩn bồi Thịnh lão gia tử viết hai câu đối, lại bồi Thịnh lão phu nhân xem hí khúc, thấy thời gian cũng không còn sớm, liền chuẩn bị xin phép trở về.

"Tiện đường, tôi đưa cậu về." Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên đứng lên nói với cậu một câu.

Lâm Cẩn thật sự không muốn ngồi xe đối phương, đang muốn tìm cớ cự tuyệt, Thịnh lão phu nhân lại nói:" Vậy con liền phụ trách đưa Tiểu Cẩn an toàn về nhà đi."
Thịnh Diễn Chi "vâng" một tiếng, một phen túm lấy tay Lâm Cẩn kéo đi.

Ở trước mặt hai lão nhân Thịnh gia, Lâm Cẩn không dám cự tuyệt Thịnh Diễn Chi, thẳng đến khi ra tới cửa, Lâm Cẩn lập tức rút tay ra.

"Không cần làm phiền Thịnh tổng, tôi có thể tự mình đón xe về." Lâm Cẩn xoay người muốn rời đi.

Thịnh Diễn Chi bắt lấy vai cậu, mạnh mẽ đem người đẩy mạnh vào trong xe, lạnh lùng nói: "Đừng có làm ra vẻ, mau ngồi vào trong xe, vừa lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
Lâm Cẩn bị bắt ngồi vào xe Thịnh Diễn Chi, khẽ nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
Thịnh Diễn Chi không nói, gương mặt ẩn ẩn một tia biệt nữu, giống như chuyện hắn sắp nói ra làm hắn rất thẹn thùng.

Lâm Cẩn lại hỏi một lần nữa.

Thịnh Diễn Chi đột nhiên xụ mặt, gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn: "Chuyện cậu thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi đến 800 vạn tôi đã biết, tại sao lại chưa bao giờ nói ra?"
Thì ra là bởi vì chuyện này.

Lâm Cẩn không biết Thịnh Diễn Chi tại sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, có thể là tò mò đi.

Cậu liền bình tĩnh mà trả lời: "Không có gì tốt để nói, đây là chuyện riêng của tôi, không có khả năng gặp người khác liền nói ra chuyện tôi thiếu nợ vay nặng lãi đi? Kia không phải là đang dọa cho người ta chạy hay sao? Hơn nữa ai lại nguyện ý làm bạn với một người toàn thân đều mang nợ chứ."
Thịnh Diễn Chi không vui nói: "Cậu không nói, người khác sẽ hiểu lầm cậu."
Lâm Cẩn lãnh đạm cười, không thèm để ý mà nói: "Người không quan trọng mà thôi, hiểu lầm liền hiểu lầm đi."
Không.....quan trọng?
Thần sắc Thịnh Diễn Chi cứng đờ, lồng ngực sinh ra một loại cảm giác buồn bực, nhịn không được gầm nhẹ nói: "Ý cậu chính là, tôi đối với cậu mà nói, cũng là một người không quan trọng?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi