CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Cơm trưa qua đi, Lâm Cẩn ở bên ngoài hành lang tản bộ tiêu thực. Đi dạo gần nửa giờ, lại quay về phòng bệnh, đọc tạp chí một lát, sau đó liền ngủ một giấc tới chạng vạng mới tỉnh.

Ngoài cửa sổ, màu mây ráng chiều phủ kín phía chân trời, hoàng hôn đỏ rực như một đoàn liệt hỏa.

Lâm Cẩn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 5 giờ rưỡi, khoảng 6 giờ Thịnh Diễn Chi sẽ tới đây cùng cậu ăn cơm.

Cậu tính toán ra bên ngoài dạo một vòng rồi mới trở về ăn cơm, cả ngày buồn chán ở trong phòng bệnh, không thể chơi điện thoại, cũng không thể xem TV, thật sự quá nhàm chán.

Bởi vì tầng lầu này là phòng bệnh cao cấp, không có bệnh nhân nào khác ngoài bọn họ, khi Lâm Cẩn đi ngang qua phòng nghỉ của các hộ lí, liền nghe thấy vài hộ lí đang nói chuyện phiếm.

Thanh âm các hộ lí không lớn không nhỏ, Lâm Cẩn nghe được trong đó một giọng nói có chút kích động: "Giang Tinh Thần ngoài đời thật quá đẹp trai a! Thật muốn xin chữ kí của hắn, nhưng có Thịnh tiên sinh ở đây, tôi không dám."

Một hộ lí khác tương đối bình tĩnh: "Không xin được chữ kí cũng không sao cả, tôi càng tò mò hắn cùng Thịnh tiên sinh có phải đúng như trên mạng đồn hay không."

"Yêu đương vụng trộm?"

"Tôi cảm thấy rất có khả năng này nha. Vừa rồi tôi đi vào giúp Thịnh tiên sinh đo nhiệt độ cơ thể, Giang Tinh Thần liền ngồi ở một bên nhìn, ánh mắt kia thật sự là vô cùng ôn nhu."

Nghe được lời này, Lâm Cẩn ma xui quỷ khiến mà dừng bước, lại nghĩ tới mấy ngày hôm trước Lê Hi nói Giang Tinh Thần xuất hiện ở trong nhà của Thịnh Diễn Chi, trong lòng bỗng nhiên có điểm hụt hẫng.

Các hộ lí vẫn bát quái không ngừng: "Tôi cảm thấy Giang Tinh Thần cùng Thịnh tiên sinh rất xứng đôi, bất quá Giang Tinh Thần đã rất nhiều lần nói bản thân không phải đồng tính luyến ái, phỏng chừng hắn cùng Thịnh tiên sinh không phải là quan hệ đó."

"Không nhất định a, lời minh tinh nói sao có thể toàn bộ đều là sự thật chứ. Tôi nhìn gay rất chuẩn, Giang Tinh Thần kia nhất định là đồng tính luyến ái, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Thịnh Diễn Chi không đơn giản đâu nha."

"Không đúng không đúng, Thịnh tiên sinh không phải thích Lâm tiên sinh ở phòng 608 sao? Ai, lại nói Lâm tiên sinh và Giang Tinh Thần lớn lên thật giống nhau......"

Mấy hộ lí liếc mắt nhìn nhau, phảng phất đều đoán được một khả năng nào đó.

Trong đó có một hộ lí hít hà một hơi: "Tôi có một suy đoán hơi lớn mật."

"Tôi cũng vậy." Một hộ lí khác đột nhiên đè thấp thanh âm, "Tôi cảm thấy Thịnh tiên sinh yêu thầm Giang Tinh Thần, sau đó đem người ở phòng 608 trở thành thế thân."

Những lời này Lâm Cẩn không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ "thế thân".

Cậu không có hứng thú muốn nghe tiếp, dạo thêm hai vòng mới trở lại phòng bệnh, lúc về tới liền nhìn thấy Dương quản gia đang đứng ở cửa phòng bệnh chờ cậu.

Dương quản gia thấy cậu về liền nói: "Lâm tiên sinh, thiếu gia có chút việc phải xử lý. Hắn phân phó tôi nói với cậu một tiếng, trễ một chút sẽ tới đây ăn cơm cùng cậu."

Lâm Cẩn nghĩ thầm: Có việc xử lý? Là bồi Giang Tinh Thần sao?

Nghĩ đến chuyện phiếm mà mấy hộ lí kia nói ban nãy, lại nghĩ đến giờ phút này Thịnh Diễn Chi đang cùng Giang Tinh Thần ở bên nhau, Lâm Cẩn bỗng nhiên ý thức được bản thân ngây ngốc chờ Thịnh Diễn Chi tới ăn cơm có bao nhiêu buồn cười.

Giữa trưa Lê Hi đã nhắc nhở cậu đừng đi vào vết xe đổ trong quá khứ, phải biết yêu thương bản thân mình, không nghĩ tới nhanh như vậy cậu liền ngu ngốc tái phạm lại sai lầm.

"Lâm tiên sinh?" Thấy Lâm Cẩn đứng phát ngốc, Dương quản gia không khỏi kêu một tiếng.

Lâm Cẩn phục hồi tinh thần, nhàn nhạt nói: "Trước nay tôi cũng không bắt hắn phải tới bồi tôi ăn cơm, là hắn nói một mình ăn cơm rất buồn chán, muốn ăn cơm cùng tôi. Nếu hiện tại hắn không cần, vậy thì không cần tới, tôi cũng muốn yên tĩnh ăn cơm."

Dương quản gia nhận thấy được sự lãnh đạm của Lâm Cẩn, vội vàng thay Thịnh Diễn Chi giải thích: "Ý tứ thiếu gia vẫn là muốn cùng ăn cơm với cậu, sau khi hắn hoàn thành công việc sẽ lập tức tới đây."

Lâm Cẩn có lệ mà "a" một tiếng, nếu không phải vô tình phát hiện Thịnh Diễn Chi vì bồi Giang Tinh Thần mới không tới, thì cậu sẽ thật sự tin rằng hắn bận công việc nên mới không có thời gian ăn cơm.

Dương quản gia chân trước vừa đi, sau lưng Lâm Cẩn liền gọi cho hộ lí đem cơm chiều đưa đến phòng bệnh.

Gần 7 giờ, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

Lâm Cẩn đang dựa vào trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn qua, Thịnh Diễn Chi đã đi tới trước giường bệnh.

"Đói bụng chưa?" Thịnh Diễn Chi hỏi, "Tôi đã cho người làm mấy món em thích......"

"Tôi đã ăn rồi." Thần sắc Lâm Cẩn đạm mạc đánh gãy lời hắn đang nói, một lần nữa cúi đầu đọc sách, "Tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút, anh trở về đi."

Thịnh Diễn Chi lập tức nói: "Vừa nãy công ty có việc gấp yêu cầu tôi phải lập tức xử lý, lần sau sẽ không như vậy nữa, tôi nhất định sẽ tới đây đúng giờ."

"Không sao cả, cũng không có lần sau." Lâm Cẩn như cũ nhìn sách, không cho Thịnh Diễn Chi bất kì một ánh mắt nào.

Hai ngày này quan hệ giữa bọn họ thật vất vả mới hòa hoãn được một chút, hiện tại lại quay về vạch xuất phát, Thịnh Diễn Chi tất nhiên không thể bỏ qua, yên lặng nhìn Lâm Cẩn.

"Em giận tôi." Hắn chắc chắn nói.

"Không có." Lâm Cẩn phủ nhận.

Giây tiếp theo, sách trong tay bị Thịnh Diễn Chi lấy đi.

Lâm Cẩn bất mãn: "Anh làm gì?"

Thịnh Diễn Chi đem sách đặt qua một bên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng cậu: "Hôm nay Tinh Thần tới thăm tôi, em đã biết rồi đúng không?"

Lâm Cẩn vẻ mặt bình tĩnh: "Đúng."

Thịnh Diễn Chi lại vui sướng tới cong khóe môi: "Em đừng nóng giận, tôi cùng Tinh Thần chỉ là bạn bè mà thôi. Hắn gặp một chút phiền toái, muốn tôi hỗ trợ. Em cũng biết hắn là nghệ sĩ dưới trướng Thịnh Thế, tôi vừa là ông chủ vừa là bạn bè, cũng không thể mặc kệ hắn được."

"Đúng không?" Đối với lời giải thích của Thịnh Diễn Chi, phản ứng của Lâm Cẩn vô cùng lãnh đạm.

Đương nhiên, cũng không phải cậu tức giận, chỉ là không muốn liên quan gì đến Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần thêm nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thịnh Diễn Chi là một người hỉ ác rõ ràng, hơn nữa đặc biệt bênh vực người của mình.

Nếu hắn đã phân Giang Tinh Thần vào hàng ngũ bạn bè, như vậy sau này Giang Tinh Thần có phiền toái gì, hắn nhất định sẽ hỗ trợ, nói không chừng còn có thể giúp đỡ tới nối lại tình xưa.

Lâm Cẩn càng nghĩ càng cảm thấy mình hẳn là nên cách xa Thịnh Diễn Chi một chút, liền nói: "Mấy ngày hôm trước anh hỏi tôi có thể làm bạn bè hay không, hiện tại tôi sẽ trả lời anh: Không thể!"

Ý cười trên môi Thịnh Diễn Chi nháy mắt biến mất không còn một mảnh: "Em không tin lời tôi nói? Có phải em cảm thấy tôi và Tinh Thần sẽ quay lại với nhau hay không?"

"Tôi không biết, đó là chuyện của hai người, không liên quan gì tới tôi." Thái độ Lâm Cẩn lãnh đạm, một lần nữa cầm sách lên.

"Tại sao lại không thể làm bạn bè?" Thịnh Diễn Chi vội vàng bắt lấy bả vai Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn có điểm không kiên nhẫn: "Bởi vì tôi không thiếu một người bạn này!"

"Nhưng tôi không thể không có em!" Thịnh Diễn Chi đột nhiên ôm chặt Lâm Cẩn, tham lam mê muội hít sâu một hơi mùi hương trên người cậu, "Em một hai phải phũ sạch quan hệ với tôi như vậy sao?"

"Đúng!" Lâm Cẩn kiên quyết nói, "Chúng ta không thể thành người yêu, cũng không thể thành bạn bè, tốt nhất cả đời này cũng đừng qua lại với nhau!"

Lời này nói đến thập phần ngoan tuyệt, Thịnh Diễn Chi không khỏi siết chặt hai tay, như muốn đem người trong lòng khảm vào trong xương cốt.

"Nhưng tôi lại càng muốn qua lại với em!" Hơi thở nóng rực của hắn phun vào bên tai cậu, "Lâm Cẩn, em đừng ép tôi!"

"Hiện tại là anh đang ép tôi mới đúng!" Lâm Cẩn ra sức giãy giụa, bởi vì quá mức phẫn nộ, gân xanh trên cổ đều nổi hẳn lên.

Cậu cười lạnh nói: "Có đôi khi tôi tình nguyện chết ở trong trận động đất kia, cũng không muốn bị anh dây dưa giống như bây giờ!"

Cả người Thịnh Diễn Chi đều cứng lại.

Hắn buông hai tay ra, nâng mặt Lâm Cẩn lên, khó tin hỏi: "Em nói thật sao? Em phiền chán tôi đến mức độ này?"

Lâm Cẩn chậm rãi nắm chặt tay, một bộ dáng không thể nhịn được nữa nói: "Đúng vậy, Thịnh Diễn Chi, tôi đã sớm cảm thấy rất phiền! Anh đem bản thân mình hành hạ tới xuất huyết dạ dày, còn không chịu ăn cơm cho tốt, so với mấy người đàn bà đanh đá một khóc hai nháo ba thắt cổ có gì khác nhau đâu!

"Tôi xác thật là đáng thương anh nên mới đáp ứng ăn cơm cùng anh, nhưng tôi cũng đồng thời rất chán ghét anh!"

"Lúc anh không vừa mắt thì một chân đá văng tôi, lúc thích tôi thì lại tới cưỡng bách tôi. Ở trong mắt anh, tôi tính là cái gì? Anh từng suy xét qua cảm giác của tôi chưa?"

Sau khi Lâm Cẩn lớn tiếng nói xong, Thịnh Diễn Chi vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu, khuôn mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo, biểu tình âm trầm làm người ta nhìn vào phải sợ hãi!

Trong phòng bệnh một mảnh tĩnh mịch, áp suất tuột xuống đến mức thấp nhất, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở dốc của Lâm Cẩn.

Thịnh Diễn Chi ước chừng nhìn Lâm Cẩn thêm một phút, bỗng nhiên lộ ra một mặt vừa ôn nhu vừa sủng nịch mỉm cười: "Em đừng nóng giận, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."

Lâm Cẩn bị nụ cười này của hắn dọa cho sởn tóc gáy, liền cảnh giác nhìn hắn.

Thịnh Diễn Chi cũng không làm thêm động tác nào khác, chỉ là không tha mà sờ sờ mặt Lâm Cẩn, sau đó im lặng rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Cẩn toàn thân đều căng chặt, qua một hồi lâu mới thả lỏng lại, ôm đầu gối ngồi ở trên giường bệnh phát ngốc, sách rớt trên mặt đất cũng không nhặt.

Cậu nhớ lại những lời mình vừa nói.

Nói thật, có hơi quá mức, giống như đang cắm dao vào tim của người khác.

Nhưng cậu không hối hận.

Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể làm Thịnh Diễn Chi hoàn toàn hết hy vọng.

Chính là nụ cười vừa rồi của Thịnh Diễn Chi có ý gì? Còn nói ngày mai lại nói tiếp, chẳng lẽ lời cậu nói không đủ để đả thương hắn?

Trong lòng Lâm Cẩn bắt đầu phiền loạn, suốt một đêm cũng không thể ngủ an ổn, cậu mơ thấy Thịnh Diễn Chi vốn đang nở nụ cười ôn nhu, trong chớp mắt đối phương đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung ác, cắn mạnh vào cổ cậu!

********************************

********************************

Buổi sáng ngày hôm sau, thần sắc Thịnh Diễn Chi vẫn như thường tới đây ăn bữa sáng với cậu.

Lâm Cẩn cố ý lạnh mặt, tùy ý để Thịnh Diễn Chi lầm bầm lầu bầu.

Nhưng mà Thịnh Diễn Chi trước sau vẫn không có sinh khí, cũng không có tiếp tục xin lỗi như lúc trước, phảng phất chỉ xem Lâm Cẩn như bạn bè mà đối đãi, làm cho Lâm Cẩn ngược lại xấu hổ không thôi.

Cậu đau đầu nghĩ: Lúc trước tại sao cậu lại không phát hiện ra da mặt Thịnh Diễn Chi lại dày như vậy.

Đúng vậy, mấy ngày nay cậu đã chậm rãi nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, bao gồm cả chuyện thích Thịnh Diễn Chi.

Nhưng tâm cảnh không còn như trước kia nữa, cậu không muốn có thêm gút mắt gì với hắn.

Người đàn ông này, cậu yêu không nổi, tâm của cậu không đủ mạnh mẽ để yêu một người như hắn.

Quan trọng nhất chính là, cậu không tin Thịnh Diễn Chi đã hết hy vọng với Giang Tinh Thần. Cũng không muốn nghi thần nghi quỷ, làm bản thân mình thống khổ, còn không bằng đoạn tuyệt sạch sẽ với Thịnh Diễn Chi!

Thịnh Diễn Chi đi rồi, Lâm Cẩn trước tiên đi xin vị bác sĩ chủ trị giấy xuất viện.

Bởi vì cậu đã khôi phục không tệ, kí ức cũng đang chậm rãi khôi phục, hơn nữa sau khi phẫu thuật cũng không có bất kì di chứng nào, bác sĩ liền cho phép.

Điện thoại của Lâm Cẩn đã rơi hỏng vào lúc xảy ra động đất, còn chưa có đi mua cái mới, vì thế liền mượn điện thoại của hộ lí gọi cho Lâm Phi Phồn và Kiều Tiểu Hân, nói cho bọn họ biết chuyện hôm nay cậu xuất viện.

Kiều Tiểu Hân vừa cao hứng vừa lo lắng: "Sao lại đột nhiên muốn xuất viện sớm?"

Lâm Cẩn đương nhiên sẽ không nói sự thật là vì muốn tránh né Thịnh Diễn Chi: "Bởi vì mình hồi phục rất tốt nên bác sĩ liền cho mình xuất viện sớm."

Kiều Tiểu Hân vui vẻ nói: "Thật tốt quá, mình dẫn Tiểu Nặc đi đón cậu."

Lâm Cẩn cười cười cúp điện thoại, vừa nhấc mắt, một người đã lâu không gặp đang đứng ở cửa phòng bệnh.

"Tiểu Cẩn." Giang Tinh Thần mỉm cười, mang theo một bó hoa đi đến trước mặt Lâm Cẩn, "Nghe nói cậu bị thương nên tôi liền tới thăm cậu."

Lâm Cẩn tiếp nhận hoa của Giang Tinh Thần, lộ ra nụ cười nhàn nhạt tiêu chuẩn: "Cảm ơn."

Giang Tinh Thần lại hỏi thăm cậu vài câu, Lâm Cẩn đều không nóng không lạnh trả lời, trong lòng lại nghĩ: Giang Tinh Thần cố ý chạy tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi