CHIẾC ĐUÔI NHỎ GIẤU TRONG TIM


Sau gần cả tiếng đồng hồ gặp Thiên Tuệ nói chuyện, Nghiêm Nhất Thành định gọi điện báo cho Hà Chấn Kiệt một tiếng, để nếu Hình Sở Nhan có hỏi cũng biết đường trả lời.
Tuy nhiên, khi Nghiêm Nhất Thành vừa mở điện thoại thì đã thấy tin nhắn từ Cẩn Nam bảo đến thẳng quán.
Nghiêm Nhất Thành không nghĩ nhiều mà ghé sang quán trước, chỉ là trong người không thoải mái khi Thiên Tuệ bám lấy không buông.
Lên xe buýt, khi Thiên Tuệ cố ý ngồi xuống ghế bên cạnh thay vì ghế trống khác, Nghiêm Nhất Thành lập tức tỏ rõ thái độ đứng phắc dậy chuyển chỗ.
Thấy phản ứng gắt gao của Nghiêm Nhất Thành, Thiên Tuệ chẳng chút nhốn nháo, ngược lại còn vô cùng điềm thản cất tiếng: "Nhất Thành, mình thật sự tò mò cậu và Sở Nhan, với mối tình đó có thể đi đến đâu."
Nghiêm Nhất Thành không đáp, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Lát sau đến quán, Nghiêm Nhất Thành vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng la hét của Hà Chấn Kiệt bên trong truyền ra.
Ngay khi Nghiêm Nhất Thành mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập thẳng vào mắt anh là Cẩn Nam ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng gỗ, Hà Chấn Kiệt ngồi xoay lưng nhưng lại là ngồi trên đùi anh ta.
Hai tay của Hà Chấn Kiệt bị trói phía sau lưng, hai tay của Cẩn Nam bị trói phía trước nhưng vòng qua ôm eo của cậu ta.

Hai người họ hiện tại bị trói dính một chỗ, nhưng Hà Chấn Kiệt bức xúc bao nhiêu thì Cẩn Nam lại cười toe toét bấy nhiêu.
Tuy nhiên, Nghiêm Nhất Thành rất nhanh đã nhận ra tình hình không đúng.

Quả nhiên vừa nghía mắt qua, anh liền bắt gặp Hình Sở Nhan ngồi vắt chéo chân đối diện hai người kia, biểu cảm trên gương mặt cô cực kỳ lạnh lùng.
Vừa thấy mặt Nghiêm Nhất Thành, Hà Chấn Kiệt không nhịn nổi nữa mà lớn tiếng: "Nghiêm Nhất Thành! Mày tự xem đi, tao vì giúp mày để rồi bạn gái mày bẻ cong tao!"
Nghe Hà Chấn Kiệt nói, Hình Sở Nhan chậm rãi xoay đầu ra hướng cửa, đúng lúc này bóng dáng của Thiên Tuệ lại xuất hiện ngay phía sau anh.
Hình Sở Nhan lạnh nhạt xoay mặt đi, sau đó chợt đứng dậy bước tới chỗ của Hà Chấn Kiệt và Cẩn Nam.
Đối diện với dáng vẻ căng thẳng của Hà Chấn Kiệt, Hình Sở Nhan cong môi cười ẩn ý.

Ngay cùng lúc, nụ hôn của Cẩn Nam rơi xuống gáy khiến cậu ta giật bắn mình, toàn thân lập tức cứng đơ.
Hình Sở Nhan thu lại nụ cười, từ tốn tháo dây trói tay của Cẩn Nam, xong xuôi anh ta lại tháo dây đang trói tay của Hà Chấn Kiệt ra.
Được thả, Hà Chấn Kiệt nổi đóa quay phắc ra sau vung tay đánh bốp vào vai Cẩn Nam, rồi lại kích động dùng hai tay bóp chặt cổ anh ta, vừa nghiến răng vừa phẫn nộ mắng: “Tên biến thái! Ở đây có mấy người chúng ta, anh không theo phe tôi lại hùa theo Sở Nhan giở trò với tôi! Anh chán sống rồi phải không?!”
Mặc cho Hà Chấn Kiệt đang kích động, Cẩn Nam vẫn luôn trong trạng thái bình thản, bất chợt giơ tay bịt miệng đang nói oang oang của cậu ta, khẽ nhướng mày ra dấu.
Như cảm nhận được bầu không khí lạnh sống lưng, Hà Chấn Kiệt ngoan ngoãn giữ im lặng, chầm chậm đưa mắt quan sát diễn biến xung quanh.
Phát hiện Thiên Tuệ đi cùng Nghiêm Nhất Thành, đáy lòng Hà Chấn Kiệt liền dâng lên cảm giác bực bội.

Cậu ta đã luôn tin tưởng tình cảm của Nghiêm Nhất Thành dành cho Hình Sở Nhan, cũng từng cảnh cáo Thiên Tuệ giữ khoảng cách với Nghiêm Nhất Thành.


Sau cùng rơi vào trường hợp này, Hà Chấn Kiệt chẳng khác nào đã tiếp tay cho bọn họ, bị Hình Sở Nhan chỉnh quả không oan.
“Đúng là...” Hà Chấn Kiệt hậm hực lẩm bẩm trong miệng, vẫn giữ y tư thế ngồi trên đùi của Cẩn Nam.

Nghĩ ngợi một hồi, cậu ta chợt ghé tai anh ta thì thầm: “Đuổi việc Thiên Tuệ đi.”
Cẩn Nam nhìn Hà Chấn Kiệt bằng ánh mắt đánh giá, người lúc đầu xin cho Thiên Tuệ vào làm là cậu ta, giờ đây người muốn đuổi cũng là cậu ta.

Nhưng nghĩ rồi lại thôi, Cẩn Nam thản nhiên gật đầu đồng ý không cần hỏi lý do.
Phía bên kia, Hình Sở Nhan sau khi mở dây trói cho Cẩn Nam đã quay lại ghế lúc đầu ngồi an vị trở lại.

Nghiêm Nhất Thành từ cửa đi thẳng đến chỗ cô, anh ngồi chổm xuống bên cạnh, lên tiếng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Hình Sở Nhan nghiêng đầu áp mặt gần sát mặt Nghiêm Nhất Thành, thì thầm hỏi ngược lại: “Cậu quản được mình sao?”
Nghe thấy giọng điệu khác thường của Hình Sở Nhan, lòng dạ Nghiêm Nhất Thành bùng nổ sôi sục, gấp gáp đến mức chưa kịp nghĩ đã vội giải thích: “Không phải...!Sở Nhan à mình...!mình không...”

Trong lúc Nghiêm Nhất Thành đang cuống cuồng lên thì Hình Sở Nhan trước sau vẫn vô cùng điềm tĩnh, dẫu vậy cô không đủ kiên trì lắng nghe mà giơ tay chắn miệng anh giữ yên lặng.
Tiếp theo, Hình Sở Nhan vòng hai tay qua cổ Nghiêm Nhất Thành thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, dùng tông giọng vừa đủ một mình anh nghe thấy, giọng điệu từ đầu đến cuối vẫn rất nhẹ nhàng chẳng chút nổi giận: “Thành, mình bày tỏ tình cảm là để cậu biết mình thật lòng với cậu, không phải để cậu xem thường nó.

Cậu muốn tìm cớ chia tay thì cũng không cần làm như vậy, cứ nói thẳng ra là được.”
Lời Hình Sở Nhan vừa dứt, cơ thể Nghiêm Nhất Thành đã động dậy muốn phản bác nhưng bị hai cánh tay của cô đang đặt ở vai anh đè xuống.

Đối lập với bộ dạng gấp gáp của anh, cô không chút nóng vội mà bình ổn tiếp lời: “Thành à, mình lại bắt đầu nghi ngờ tình cảm của cậu dành cho mình rồi.

Nhưng cậu đừng lo, vì kể từ giây phút này, cậu đã chính thức mất mình.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi