CHIẾC HỘP ÁNH TRĂNG

Vừa đẩy cửa mở ra đã ngửi thấy một mùi rất thơm, Thẩm Điềm nuốt nước bọt, rồi chạy qua đó, Thẩm Xương Minh đang đổ sốt ra.

Nhìn thấy cô đến bèn lập tức múc lên vài miếng.

Thẩm Điềm cười tít mắt: "Cảm ơn ba."

Cô đưa tay ra bốc.

Thẩm Xương Minh vội nói: "Coi chừng nóng con."

"Dạ dạ." Cô đã cầm lên vào bỏ vào miệng mất rồi, woa, vẫn là mùi vị đó vô cùng thơm ngon: "Ngon quá ba ơi!"

Thẩm Xương Minh nghe vậy sắc mặt bỗng dịu xuống, vô cùng vui mừng.

Ông hy vọng Thẩm Điềm có thể mãi như lúc này đây, vui vẻ và không cần lo lắng gì cả.

Thẩm Điềm ăn một mạch mấy cái, sau đó cầm khăn giấy lên lau tay, nói: "Ba ơi, con lên lầu xem chút nha."

Thẩm Xương Minh làm món gà ác tiềm bách hợp khô cho cô, ông gật đầu nói: "Đi đi, lên cầu thang cẩn thận đấy."

"Con yên tâm, lần trước Thận Chi đã bảo vệ căn phòng nhỏ con rất tốt rồi."

Bước chân Thẩm Điềm chợt dừng lại.

Cô mỉm cười và đáp lại ông một tiếng, sau đó đẩy cửa ra và bước vào.

Trên lầu có hơi lạnh, Thẩm Điềm bước lên rồi đưa tay chạm vào cái đèn đang rơi xuống. Hình như ba năm trước cái đèn này đã rơi xuống rồi, vừa mới đầu đèn vẫn còn sáng nhưng sau đó thì nó không sáng nổi nữa.

Tài nghệ nấu nướng của Thẩm Xương Minh rất tuyệt nhưng năng lực sửa chữa thiết bị điện thì kém lắm.

Ông ấy và Thẩm Điềm đã từng cùng nhau tiến hành sửa chữa cái đèn này, đại khái dùng được tầm hai đến ba ngày nhưng sau đó lại hồi phục tình trạng ban đầu. Có thể là do kỹ thuật của hai người họ vẫn chưa đủ.

Cộng thêm việc bọn họ cũng không còn ở đây nữa, về lâu về dài thì cũng chẳng còn quan tâm gì đến nó nữa.

Những khách thuê ở lầu trên dường như cũng lười quan tâm, không hẹn mà cùng nhau bỏ mặc nó rơi xuống như thế.

Nhớ lại cũng rất vui đó chứ.

Thẩm Điềm đi đến căn phòng nhỏ, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Cô vươn tay bật đèn lên.

Bụp một tiếng.

Cảm giác quen thuộc bỗng ập đến, chiếc sofa nhỏ, bàn trà, chiếc bàn học bằng gỗ, chiếc giường nhỏ ở cạnh bàn chính, những con búp bê được chất đống một bên, chiếc hộp kẹo cao su cầu vồng được đặt trên bàn, một vài mô hình rải rác. Còn có một số bức tranh bày trên sofa của cô nữa, những bức như "Hoa hướng dương", "Mặt trời", "Mặt trăng"... đều được cô vẽ khi học lớp 10.

Bức nào cũng có chút phai màu.

Thẩm Điềm nhìn lên trên bàn học.

Ở nơi đó mới là nơi cô hoài niệm và khắc sâu vào ký ức nhất.

Từ khi thích Chu Thận Chi, cô ngoài việc học ra thì vẫn chỉ là học, một thùng sách ôn luyện bên dưới bàn chính là bằng chứng.

Mà giờ đây nghĩ lại.

Yêu thầm, có lẽ sẽ có rất nhiều chua xót nhưng cũng có thể biến bản thân bạn trở nên ưu tú.

Cô rất biết ơn việc Thẩm Điềm năm mười sáu tuổi thích Chu Thận Chi, bởi vì, cô đã vì điều đó mà trở nên ưu tú hơn.

Nếu như không thích Chu Thận Chi.

Cô sẽ không bước chân vào lớp chuyên, cô cũng sẽ không thi được vào khoa thiết kế của Mỹ viện Lê Thành. Ngôi trường này ở Lê Thành, nó không chỉ đơn giản là đào tạo mỹ thuật tốt mà về mảng thiết kế, nó cũng là một trường hàng đầu cả nước. Cô cũng sẽ không gặp được một người thầy tốt như Thịnh Nguyên, cũng sẽ không được công ty nhắm đến vào năm tư thực tập vì là học trò của thầy Thịnh Nguyên.

Khi đó thiết kế của Tiêu Mộng gặp khó khăn, vậy nên trong công ty xuất bản cần một nhà thiết kế sách, cần thiết kế lại những bản thảo sách mà Tiêu Mộng không thiết kế được.

Thế là đến trường tìm.

Thông qua trang bìa nhận được giải thưởng lớn thiết kế năm đó, tìm đến Thẩm Điềm.

Lúc ấy.

Thẩm Điềm đang do dự về nơi mình sẽ thực tập, nên đi đâu đây thì lời mời của chủ biên Hứa khiến cô phút chốc đưa ra được quyết định.

Vào công ty xuất bản thực tập.

Vì gần nhà nên không cần phải chạy xa, thầy Thịnh Nguyên cũng ở gần đây, công ty Tào Lộ cũng rất gần đây. Hơn nữa đãi ngộ của công ty cũng rất tốt.

Một người không có dã tâm thích an nhàn như cô thì công việc này là thích hợp nhất rồi.

Vả lại, việc tốt nghiệp ở Mỹ viện cùng áo lên một vẻ ngoài bóng bẩy cho cô, khiến cho bên khách hàng hợp tác tin tưởng vào năng lực của cô và yên tâm giao tác phẩm lại cho cô.

Vậy nên từ khi cô bước lên đại học đến lúc tham gia công việc.

Suốt cả chặng đường đều vô cùng thuận lợi.

Thích một con người ưu tú sẽ khiến cho chính bản thân bạn trở nên tỏa sáng hơn!

Thích Chu Thận Chi cũng biến cô trở nên ưu tú rực rỡ hơn.

Cô rất may mắn.

Thẩm Điềm ngồi xuống mép giường, cô bỗng chợt nhìn thấy chiếc ổ khoá đã rỉ sắt kia, cô ngơ ngác hai giây rồi cầm nó lên, cô đã bảo rồi mà, chẳng trách cuốn nhật ký bị lấy đi.

Là vì ổ khoá ban đầu của cô bị ông nội đổi đi mất rồi.

Ổ khóa này là ổ khoá hộp thuốc của ông nội, đã rỉ sét lắm rồi. Lúc đó cô còn nói với ông rằng ông hãy lấy một ổ khoác mới trong siêu thị khoá lại.

Ông nội gật đầu liên tục nói "Được".

Không ngờ là...

Ông lại đổi ổ khoá cô!

A...

Thẩm Điềm nhắm mắt lại một lúc rồi cô mở chiếc gối của mình ra thì chìa khoá bên trong cũng không thấy nữa rồi, chỉ còn lại một ổ khoá được bọc lại bằng vải mỏng, nó đi một đôi với ổ khoá này cũng đã bị rỉ sét nhiều lắm rồi.

Thẩm Điềm có đôi phần bất lực.

Cô lấy một chìa khoá khác ra từ chiếc gối còn lại, mở ra ngăn tủ khác và lấy cuốn lưu bút của thời học sinh ra.

Lật xem.

Lật đến trang mà Chu Thận Chi viết cho cô.

Thẩm Điềm, chúc cậu tiền đồ như gấm, mãi luôn bình an.

Trong tim cô dấy lên sự ngọt ngào, đưa ngón tay chạm lên dòng chữ đó.

Năm đó vì câu nói ăn ý này mà cảm thấy vừa chua xót, vừa bất ngờ, vừa cảm động.

Qua năm hai đại học, cô rất hiếm khi trở về căn phòng nhỏ này, bởi vì Trịnh Tú Vân mua một căn nhà ở trong khu dân cư cũ. Khi cô được nghỉ về nhà thì phát hiện ba mẹ mình đã dọn hết sang đó ở nhưng đồ của cô vẫn chưa được chuyển đi, Trịnh Tú Vân hỏi cô có muốn chuyển đồ đạc sang kia không, cô bảo không cần chuyển đi.

Căn phòng mới ở nhà đó, được Trịnh Tú Vân tự tay bố trí rất đẹp, vô cùng ấm cúng.

Cô ở đấy rất thoải mái.

Lúc đó cô không dám mở cửa căn phòng này ra, nghỉ hè toàn phụ giúp ở bên dưới lầu thôi nên cũng không lên lầu. Có một khoảng thời gian cô nghĩ bản thân mình sẽ dần dần quên đi sự yêu thích đối với anh kể cả ký ức về anh.

Thế nhưng.

Đến khi kết hôn phải sắp xếp phòng để gả đi, cô lại mở cửa phòng này ra lần nữa, tất cả những ký ức thanh xuân lập tức đột ngột ùa về.

Thì ra cô chưa từng quên đi nó mà chỉ đang khoá ký ức vào bên trong một chiếc hộp mà thôi.

Haizz.

Cô sờ lên trên bàn, sờ lên cạnh bàn bị cô lấy chiếc bút bi cọ qua.

Căn phòng này cũng không biết còn giữ được bao lâu.

Có thể giữ được ngày nào hay ngày đó vậy!

Thẩm Điềm nghĩ mình phải nhìn thoáng một chút.

Cô lấy điện thoại trong túi áo khoác ra rồi chạy đến cửa, bắt đầu chụp lại hết toàn bộ căn phòng, tách tách, một tấm rồi lại một tấm nữa. Lúc lâu sau, bên dưới lầu vọng lên giọng nói của Thẩm Xương Minh: "Điềm Điềm, ăn cơm thôi con!"

"Dạ đến ngay đây ạ!" Thẩm Điềm cất điện thoại vào, sau đó đặt cuốn lưu bút kia vào trong bàn và khoá lại, hồi phục lại trạng thái ban đầu.

Tiếp đó cô lấy ổ khóa rỉ sét kia móc lại vào tủ, đổi thì đổi vậy, ván đã đóng thành thuyền mất rồi cô cũng đâu thể đánh ông nội được, hahaha.

Có thể còn phải cảm kích ông nữa cơ.

Hahaha.

Cô chuẩn bị rời đi thì liếc mắt trông thấy cây gậy bóng chày ở bên cạnh cửa, cô tiện tay cầm lên, sau đó đóng và khoá cửa lại, xách theo cây gậy bóng chày xuống lầu.

Thẩm Xương Minh đã bê thức ăn ra ngoài rồi.

Cô mở cửa ra thì chạm mắt với Chu Thận Chi, anh cụp mắt nhìn cô: "Anh còn tính lên đó tìm em đấy."

Thẩm Điềm đỏ tai, cô đưa cây gậy bóng chày cho anh: "Em đi lấy cái này!"

Chu Thận Chi cầm lấy cây gậy, khẽ nhướng mày: "Ồ."

Thẩm Điềm khoác vào cánh tay anh nói: "Ăn cơm, ăn cơm thôi!"

Chu Thận Chi tùy hứng cầm quơ cây gậy bóng chày, uể oải đi đến cạnh bàn cùng với cô, Thẩm Nghiệp Lâm đã rót sẵn rượu đợi anh ở kia rồi.

Anh ngoảnh đầu nhìn Thẩm Điềm: "Anh uống với ông nội một ít, chốc nữa em lái xe nha."

Thẩm Điềm đưa mắt nhìn ông nội đang nôn nóng cười tít mắt, cô bất lực nói: "Được thôi nhưng đừng uống nhiều quá đấy."

"Ông nội, ông cũng uống ít thôi!"

"Biết rồi mà, bây đó, ăn nhiều rau vào, có phải dạo này muốn cảm lạnh rồi không?” Thẩm Nghiệp Lâm muốn đến cầm cổ tay bắt mạch cho cô, tim Thẩm Điềm chợt đập mạnh, cô cười gượng dưới ánh nhìn của ba mẹ đáp: "Cảm gì chứ ạ, làm gì có, con khỏe lắm luôn."

Thẩm Nghiệp Lâm nhìn cô chăm chăm một lúc.

Thôi bỏ đi.

Ông nói dối với bây vậy.

Hơn nữa, mấy đứa trẻ này cảm một chút thì đã sao đâu, bình thường. Chỉ sợ cô con dâu hùng hổ kia của ông biết được thì lại thêm gánh nặng cho Thẩm Điềm mà thôi.

Sau khi Thẩm Điềm ngồi xuống.

Tim cô không ngừng đập nhanh, cầm đũa lên, bắt đầu gắp đồ ăn với gương mặt không biến sắc.

Chu Thận Chi một tay cầm ly rượu nhỏ lên rồi cụng với Thẩm Nghiệp Lâm, tay còn lại ở dưới gầm bàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Thẩm Điềm sững người, quay đầu nhìn anh.

Anh thì chẳng nhìn cô, môi nhấp rượu, góc nghiêng sắc sảo đường nét rõ ràng. Đôi mắt đào hoa của anh như ẩn giấu nụ cười đang trò chuyện với Thẩm Nghiệp lâm, Thẩm Điềm bỗng yên tâm hơn, đan tay vào với anh.

Ngón tay của anh thon dài, đốt ngón tay hiện rõ.

Nắm tay với anh rất thoải mái, Thẩm Điềm cũng không còn hồi hộp nữa, ba mẹ của cô đang ăn cơm, không hề hoài nghi cô bệnh nặng vừa mới khỏi.

Ăn bữa cơm.

Chỉ cần uống rượu cùng ông thì thời gian trôi qua chẳng bao giờ là ngắn ngủi cả.

Hơn nữa ông nội nói rất nhiều chuyện phiếm, ông ghé sát qua kể cho Chu Thận Chi về đứa con trai của ông bạn già mình sau khi làm lính thì vào được bộ quốc phòng, vân vân... Rồi lại kể đứa nhóc của người bạn nào đó của ông vào giới giải trí làm diễn viên đi đóng phim rồi.

Trò chuyện qua lại một lúc.

Chu Thận Chi chống tay lên mặt nét cười ngà ngà say, vô cùng kiên nhẫn, cổ anh đã đỏ bừng cả lên.

Trịnh Tú Vân bất lực, đá Thẩm Xương Minh một cái, bảo ông ngăn ba ông lại.

Thẩm Xương Minh cũng đã say hoàn toàn không cảm nhận được, ông nhìn Trịnh Tú Vân tỉnh bơ.

Trịnh Tú Vân bày ra biểu cảm như thể đang muốn bóp chết ông cho rồi.

Thẩm Điềm cười thầm, rót nước ngọt cho Trịnh Tú Vân, nói: "Mẹ, chút nữa tụi con uống trà rồi mới đi, để anh ấy tỉnh tỉnh rượu nha mẹ."

Trịnh Tú Vân liếc nhìn cô, đồng ý.

Chu Thận Chi uống đến nóng cả người, anh cởi áo khoác ra, tùy ý đặt vào lòng Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm nhanh chóng cầm lấy, ôm chặt, cô nhấp một ngụm nước ngọt nghe ông nói kể chuyện phiếm, Trịnh Tú Vân thở dài, thu dọn mấy chiếc đĩa trống, sau đó xé ra một bịch đậu phộng của sâu rượu đổ vào đĩa nhỏ. Bà ngước mắt lên chợt nhìn thấy hình xăm trong cổ áo Chu Thận Chi lấp ló, bà sững người.

Thật ra chiếc áo này của Chu Thận Chi là kiểu cổ tròn, nơi anh xăm lại gần với cổ, ngay ở hõm trên của xương quai xanh, vậy nên ngoài những chiếc áo cao cổ có thể che được.

Thì những loại áo thun đều sẽ để lộ ra phần viền ngoài.

Trịnh Tú Vân lục lại trí nhớ rằng lúc trước anh không có thứ này.

Bà cũng không tiện nhìn lâu, sau khi vứt bịch đậu phộng đi thì nhìn qua Thẩm Điềm: "Con qua đây, giúp mẹ lấy lá trà chút."

Thẩm Điềm ồ đáp lời.

Cô đặt áo khoác của anh lên trên ghế, rút tay ra và đứng dậy.

Chu Thận Chi nhìn cô, không mấy để ý, ông nội kéo anh hút thuốc, anh thu tầm nhìn về huơ tay từ chối ông.

Thẩm điềm bước nhanh đến cạnh Trịnh Tú Vân, đến xem trà ở trên giá hàng, kiễng gót đang định lấy trà xuống thì Trịnh Tú Vân chầm chậm hỏi cô: "Mẹ nhớ lúc trước nó không có hình xăm mà."

Bước chân của Thẩm Điềm khựng lại, cô nhìn về phía Trịnh Tú Vân, chốc sau mới phản ứng được.

Gò má cô đỏ ửng.

Dạ đáp một tiếng: "Vừa mới xăm ạ."

Trịnh Tú Vân khoanh tay lại: "Xăm lúc nào thế?"

Thẩm Điềm khẽ giọng đáp: "Sau khi xem cuốn nhật ký ạ."

"Xăm cái gì?"

Thẩm Điềm nhỏ giọng: "Tên con."

Trịnh Tú Vân im lặng.

Bà lấy một hộp trà đặt vào trong tay cô: "Đi đi."

"Ồ." Thẩm Điềm nhìn mẹ mình, sau đó cầm hộp lá trà về bên cạnh bàn, cô lại nhìn qua Trịnh Tú Vân. Trịnh Tú Vân tựa vào kệ hàng nhìn ánh đèn.

Bà không biết gì cả.

Nhưng bà biết rằng, thông thường người con trai sẽ không dễ dàng gì xăm tên của vợ hay bạn gái của mình lên trên người, lúc xăm rất sảng khoái nhưng sau này muốn xóa đi thì rất khó.

Con trai bây giờ đều tinh ranh quá.

Trịnh Tú Vân trầm tư một lúc, gật gật đầu.

Được.

Con rể này cũng được đấy.

- -------

Bước ra từ siêu thị rồi lên xe, Chu Thận Chi tựa lưng vào ghế phụ, chống tay lên mặt, nhìn cô lái xe.

Thẩm Điềm khởi động chiếc xe của anh và đưa mắt nhìn anh.

"Có chóng mặt không anh?"

Chu Thận Chi mỉm cười lắc đầu: "Không có nhưng say thì chắc chắn là say."

Thẩm Điềm chạy ra quốc lộ, quan sát xe ở trên đường, lèm bèm nói: "Còn thừa lại nửa chai rượu thì kệ đi, cứ khăng khăng uống hết cơ. Tửu lượng của ổng yếu như vậy, anh thiệt là cái chắc."

Chu Thận Chi bật cười.

"Em gọi ông nội là ổng?"

Thẩm Điềm ho khụ một tiếng, nghiêm túc lái xe, đáp: "Thỉnh thoảng giận quá mới gọi vậy thôi, cũng không thường xuyên lắm!"

Chu Thận Chi ghé người qua, nhéo mặt cô.

"Em được quá ha. Thẩm Điềm Điềm."

Thẩm Điềm đỏ mặt hơn, đẩy tay anh ra, sau đó rẽ vào chạy con đường về đến Lam Nguyệt. Chu Thận Chi lại tựa người vào lưng ghế, Thẩm Điềm nghĩ ngợi, có chút thẹn quá hóa giận.

Cô nhìn anh: "Lúc anh tức giận anh có gọi thẳng tên của ba mẹ anh không?"

Chu Thận Chi thầm cười nhìn cô nói: "Anh chỉ gọi là giáo sư Chu và chủ tịch Vu mà thôi."

Thẩm Điềm mở to mắt: "Xem kìa, xem kìa, anh cũng gọi thế mà."

Chu Thận Chi thấy cô như vậy.

Cúi xuống và bật cười.

Đáng yêu quá đi mất.

Về đến hầm giữ xe của Lam Nguyệt, Thẩm Điềm ôm áo khoác của anh rồi sang đỡ anh, Chu Thận Chi nắm tay cô đi về phía thang máy, nói: "Vẫn chưa đến mức cần phải đỡ anh đâu."

Thẩm Điềm ồ một tiếng.

Bước vào trong nhà, vô cùng ấm áp.

Thẩm Điềm treo áo khoác của hai người vào trong phòng ngủ phụ xong thì bước ra, trông thấy anh đang tựa lên tay vịn sofa cúi đầu nhấn điện thoại, dáng vẻ mệt mỏi, chắc là đang trả lời tin nhắn của ai đó.

Thẩm Điềm nhìn thấy cổ anh đỏ ửng, bèn bước qua đó, giơ tay chạm vào trán anh: "Lát nữa anh ngủ một chút đi?"

Chu Thận Chi trả lời tin nhắn xong, ngước mắt lên nhìn cô: "Không ngủ đâu, anh ngồi một lúc."

Thẩm Điềm ồ một tiếng.

Cô do dự giây lát, nói: "Hay anh đứng lên đi thẳng một đường em xem thử?"

Chu Thận Chi nghe vậy, đôi mắt đào hoa của anh dâng lên nét cười, anh chống tay đứng lên, đột nhiên ghé sát đến hôn lên môi cô.

Thẩm Điềm sững người, theo phản xạ lùi về sau một bước, muốn hỏi anh rằng có chắc là anh không say hay không.

Nhưng cánh tay của cô đã bị kéo về trước một chút, mặt cô đỏ hết lên, lại vô thức đáp lại anh, đầu lưỡi của anh mềm mại, mang theo chút vị nồng của rượu.

Không ngờ lại khá tỉnh táo đấy.

Chu Thận Chi rời khỏi một chút, vẫn giữ lấy môi của cô, thì thầm: "Không cần đi thẳng làm gì, xem thể lực như thế nào là được."

Gương mặt cô càng đỏ hơn.

Trong đôi mắt chợt ngấn nước, nhìn anh chăm chăm.

Vẻ mặt hờn dỗi.

Chu Thận Chi mỉm cười lại hôn lên môi cô thêm lần nữa, Thẩm Điềm chống tay lên vai của anh, chầm chậm đáp lại anh. Mùa đông mà, rất thích hợp sát lại gần nhau, thích hợp sưởi ấm cho nhau.

Chẳng mấy chốc.

Chiếc áo đã được cởi ra.

Chỉ còn lại mỗi áo lót mà thôi, cô được anh ôm lấy eo, những ngón tay với đốt xương hiện lên rõ rệt áp sát trên da cô, hõm eo lộ ra.

Anh nghiêng đầu hôn lấy cô.

Bàn tay còn lại giữ trên cổ cô, mái tóc buông xõa rủ xuống bờ vai trắng nõn, đẹp vô cùng.

Đôi chân dài của Chu Thận Chi đỡ dưới đất, bên dưới thì dựa vào tay vịn sofa.

Bắt đầu chầm chậm hôn lấy cô.

Eo vừa cong xuống.

Hình xăm ấy lại lộ ra, anh mang quần áo vứt ra phía sau, rồi lại một lần nữa giữ chặt eo cô, chiếm lấy đôi môi của Thẩm Điềm.

Căn phòng khách càng ngày càng trở nên ấm áp.

Mùi rượu dần dịu xuống, đổi lại là từng hơi thở gấp gáp mãnh liệt.

Không gian riêng tư thật tươi đẹp.

Hôm nay mặt trời chịu ló dạng rồi, một vài tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong, chiếu rọi xuống mặt sàn, một luồng ánh sáng màu vàng như một con đường lớn. Hình bóng hai người đang ở trên sofa ẩn hiện in trên luồng ánh sáng màu vàng ấy, Chu Thận Chi rất thích hôn cô vì cô rất ngọt rất ngọt...

Rất lâu sau.

Anh đã tỉnh rượu từ lâu rồi.

Cô lại rất mệt, trên người Thẩm Điềm được khoác lên bộ quần áo ở nhà, mệt mỏi quàng tay lên cổ anh.

"Em ngủ một lúc." Cô nhẹ nhàng nói.

Chu Thận Chi ừm một tiếng rồi bế cô lên, bế lên giường trong phòng, anh đắp chăn lên cho cô. Còn Thẩm Điềm vừa được đặt lên giường thì thiếp đi, Chu Thận Chi nhìn cô một lúc, sau đó bước ra ngoài, anh chụp lấy bộ quần áo ở nhà màu đen của mình mặc lên, trên cổ vẫn còn lưu lại vết cắn của cô, anh đi đến thư phòng, tựa vào kệ sách gọi điện thoại cho Vu Mi.

Giọng nói của Vu Mi ôn hoà: "Sao thế con?"

Chu Thận Chi cụp mi đáp: "Xung quanh khu nội thành cũ Trung học 1 Lê Thành, sẽ bị dỡ bỏ ạ?"

Vu Mi khựng lại, có chút ngạc nhiên về câu hỏi của anh, bà cười nói: "Mẹ không biết, nếu như con muốn biết thì mẹ có thể giúp con tìm hiểu thử xem."

Chu Thận Chi gật đầu.

"Dạ được."

Vu Mi im lặng một lúc: "Bởi vì Điềm Điềm sao?"

Anh ừm đáp.

Vu Mi mỉm cười nói với anh: "Vậy để mẹ lập tức đi hỏi thử xem, nếu đúng thật phải dỡ bỏ thì con hy vọng mẹ sẽ làm gì?"

Chu Thận Chi giọng nói thanh trong: "Tốt nhất là đừng dở bỏ ạ, nếu buộc phải dở, hy vọng mẹ có thể cố gắng lấy lại."

Vu Mi càng ngạc nhiên hơn.

Con trai của bà đã lớn từng này nhưng trước giờ chưa từng cầu xin bà làm bất cứ việc gì, Vu Mi có chút mừng thầm, bà nói: "Con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ giúp con làm."

"Cảm ơn mẹ."

Sau đó hai mẹ con họ đều gác máy.

Vu Mi cầm điện thoại trong tay, mỉm cười, quay người đi về phía phòng làm việc, đôi cao gót bước đi cọc cạch kêu lên.

Chu Thận Chi thì gọi điện thoại cho người quản lý quỹ, bảo với người đó muốn lấy tiền từ trong hạng mục ra, đôi phương vừa nghe vậy bèn cười nói: "Lần trước là vì kết hôn nên rút tiền, lần này tại sao lại rút nữa?"

"Mua nhà cho vợ."

Người quản lý quỹ khựng lại giây lát: "Ok."

Biết tiêu tiền vì vợ quá nhỉ!

Chu Thận Chi buông điện thoại xuống, gãi đầu rồi trở về phòng, chuẩn bị ngủ cùng với Thẩm Điềm thêm một lúc nữa.

- -----

[Tác giả có điều muốn nói]

Bọn họ đang lần lượt hoàn thiện lẫn nhau.

Vì Thẩm Điềm mà quan hệ của anh và ba mẹ ngày càng tốt, những ngăn cách cũng đang dần dần biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi