CHIẾC HỘP ÁNH TRĂNG

Lúc này, cô trợ lý nhỏ đã được giải cứu nhưng vẫn còn khóc, mọi người đang an ủi cô ấy. Ánh đèn bên dưới chân núi sáng rực, chiếc đèn lớn của xe cứu hộ mở lên, hiện trường vẫn ở trạng thái hỗn loạn.

Thẩm Điềm bị lời tâm tình của anh đánh bại.

Anh ấy là Chu Thận Chi cơ đấy.

Không ngờ anh lại nói rằng muốn ở bên cạnh cô!

Aaaaa...

Thẩm Điềm ngượng ngùng: "Vậy thì chúng ta cứ mãi ở bên nhau đi! Để em xem thử ở Bắc Kinh có công ty xuất bản nào tốt, em chuyển qua làm ở đó."

Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của anh.

Đôi mắt Chu Thận Chi trở nên sâu hơn, sau đó anh lập tức mỉm cười.

Anh đã yêu phải một bé cưng như thế nào vậy chứ.

Anh nói: "Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh."

Thẩm Điềm lẩm bẩm: "Chẳng phải vẫn còn hệ thống sưởi sàn sao, còn có thể ngắm tuyết nữa."

Chu Thận Chi nghe vậy lại bật cười.

Sau đó, hai người cũng nhanh chóng xuống được đến chân núi, chủ biên Hứa đang hồi hộp chờ đợi nhìn thấy Thẩm Điềm đi xuống bèn nhanh chân tiến lên trước hỏi thăm Thẩm Điềm: "Thẩm Điềm, em không sao chứ."

Thẩm Điềm bước xuống từ trên lưng của Chu Thận Chi, chiếc mũi cô bị gió thổi đến mức đỏ ửng, cô lắc đầu đáp: "Không sao ạ."

Chủ biên Hứa cũng yên tâm hơn: "Vậy thì tốt, đội trưởng Triệu ở bên đó muốn hỏi em vài vấn đề, em đi qua đó với chị đi."

Thẩm Điềm dạ đáp, cô ngước mắt nhìn Chu Thận Chi.

Anh cởi áo khoác bên ngoài đưa cho cô mặc, trên người vẫn còn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo khẽ hở ra, Thẩm Điềm đến giữ lấy tay anh: "Anh có lạnh không? Hay là anh vào trong xe đợi em đi."

Chu Thận Chi dùng tay còn lại nắm tay cô: "Đi cùng chứ, hỏi xong chúng ta sẽ về nhà."

"Ừm ừm."

Bàn tay của anh khá ấm áp, Thẩm Điềm cũng yên tâm đi về hướng bên kia. Cô trợ lý nhỏ khóc đến nỗi mũi sưng đỏ hết lên, đội trưởng Triệu chỉ cho cô ấy: "Những đồ đạc có giá trị tốt nhất nên để ở nhà. Cho là bỏ ở nhà thì cũng phải để trong túi, nhất là khi đi ra ngoài tham quan ở những nơi cao và hiểm trở. Lần này hai người may mắn, lỡ đâu trượt chân thì cô cũng kéo theo cấp trên của mình xuống vực luôn đấy!"

Cô trợ lý nhỏ gật đầu: "Em biết sai rồi."

Đội trưởng Triệu nhìn về phía Thẩm Điềm: "Cô lớn tuổi hơn cô ấy, lại là cấp trên của cô ấy. Khi gặp phải tình huống như thế này thì điều đầu tiên là phải gọi đồng nghiệp trở lại, mọi người cùng nhau nghĩ cách chứ không phải là hai người hành động riêng lẻ như vậy."

Thẩm Điềm bây giờ nhớ lại cũng rất sợ, cô gật gật đầu: "Biết rồi ạ."

Chủ biên Hứa nói: "Chị cũng sai, thiếu người cũng không phát hiện ra, còn đi một mạch xuống dưới."

Đội trưởng Triệu đứng thẳng người, huơ huơ tay: "Chung quy lại mọi người đều phải tự kiểm điểm lại mình, vì an toàn của chính mình nhất định không được lơ là cảnh giác."

Chủ biên Hứa đồng ý đáp lời: "Chúng tôi sẽ làm như vậy ạ. Vất vả cho mọi người rồi, đội trưởng Triệu."

"Người không sao là tốt rồi." Đội trưởng Triệu đưa mắt nhìn Chu Thận Chi: "Lần này may mà có anh Chu cung cấp manh mối để cứu hộ, chúng tôi mới tìm được người nhanh như vậy."

Thẩm Điềm nương theo tầm mắt của đội trưởng Triệu nhìn chồng của mình.

Chu Thận Chi khoanh tay, liếc mắt nhìn cô.

Tim của Thẩm Điềm đập lên phình phịch.

Aaaaa...

Anh ấy lại giận nữa rồi!

Chắc chắn là vậy!

"Thôi được rồi, mọi người thu xếp đồ đạc về thành phố, tối nay chị mời mọi người ăn bữa cơm." Chủ biên Hứa vỗ tay, tuyên bố với mọi người.

Người ở trong công ty có hơn ba mươi tham gia hoạt động này nhưng ở lại đợi Thẩm Điềm và cô trợ lý nhỏ chỉ có mười mấy người, những người khác đều đã đi hết cả rồi. Cả tổ của Tiêu Mộng đều về hết chỉ còn lại mỗi Giang Hoài. Giang Hoài ở phía xa nhìn thấy Chu Thận Chi cõng Thẩm Điềm đi xuống, cậu ấy không dám đến gần, nhìn thấy cô an toàn, cậu ấy cũng yên tâm hơn rồi, quay người qua về chiếc xe buýt. Có một hoạ sĩ đi theo Giang Hoài, cậu ta cười hỏi: "Cậu không phải là người của tổ Tiêu Mộng sao? Sao cô ta đi rồi mà cậu vẫn còn ở lại?"

Giang Hoài nhìn cậu ta, không đáp lời.

Những người khác cất lời đồng ý với chủ biên Hứa, vui vẻ hoan hô lên: "Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm thôi."

Chu Thận Chi nắm tay Thẩm Điềm và nói với chủ biên Hứa: "Tôi và Thẩm Điềm chắc sẽ không đi ăn đâu ạ."

Chủ biên Hứa nghe vậy, gật đầu: "Được thôi, cậu Chu. Lần này phải cảm ơn cậu rồi."

Chu Thận Chi ừm đáp lời, sau đó nắm tay của Thẩm Điềm đi về hướng chiếc xe của mình. Thẩm Điềm vẫy tay với bọn họ, sau đó ngoan ngoãn đi theo bước chân của Chu Thận Chi, nhìn vào bóng lưng dài rộng, cô hít một hơi thật sâu.

- -------

Chu Thận Chi mở cửa xe rồi quay đầu nhìn cô.

Thẩm Điềm tiến lên phía trước, khi lướt qua anh, cô do dự một lúc, ngước mắt nhìn: "Anh lại giận em nữa hả?"

Chu Thận Chi tựa vào cửa xe: "Không đơn giản chỉ là bị lạc đường đúng không?"

Thẩm Điềm chớp chớp mắt.

Tim cô đập rất nhanh, anh nhìn người khác như vậy có chút lạnh lùng, hệt như là đang thẩm vấn cô vậy.

Aaaaa...

Cô tiến lên trước thêm một chút nữa, dang tay ra ôm lấy eo anh và ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Đột nhiên xảy ra chuyện, lắc tay của cô trợ lý nhỏ của em bị rơi xuống mỏm đá."

"Em có hỏi em ấy có mua lại được hay không nhưng em ấy bảo đó là chiếc lắc của mẹ em ấy cho, mẹ em ấy đã mất ba năm rồi... Chu Thận Chi, nếu như em làm rơi chiếc lắc của bà nội thì em cũng sẽ nhặt lại nó."

Chu Thận Chi cụp mi, lắng nghe cô nói.

Giọng nói của Thẩm Điềm mềm mại ngọt ngào, nói: "Có đôi lúc con người rất khó để lý trí mà, nếu như quá lý trí thì đâu còn là con người nữa đâu."

Chu Thận Chi lạnh lùng: "Em thì có lý quá nhỉ?"

Thẩm Điềm nâng cằm lên, cô nói tiếp: "Vậy nếu như nhẫn cưới của mình rơi ra, anh có nhặt không?"

Chu Thận Chi bĩu môi.

Ngữ khí uể oải: "Không, anh sẽ mua cái mới."

Thẩm Điềm ngơ ngác.

Sao lại là câu trả lời này?

Cô sững sờ một lúc, chốc sau, cô do dự tìm lý do thay cho anh: "Vậy thì có thể con trai sẽ lý trí hơn."

Chu Thận Chi nghe thấy lời này của cô.

Đúng thật là vừa buồn cười, vừa tức giận lại vừa bất lực. Anh dùng một tay vòng qua eo cô và kéo cô vào lòng mình. Thẩm Điềm nhào người vào lồng ngực anh, Chu Thận Chi nhẹ đặt cằm lên đỉnh đầu cô, ôm chặt và nói: "Thẩm Điềm, không được có lần sau."

Thẩm Điềm nghe xong, ngoan ngoãn ừm ừm hai tiếng đáp lời.

Chu Thận Chi giơ tay xoa nhẹ sau gáy cô, nói: "Còn nữa..."

"Đừng sợ."

Thẩm Điềm nghe thấy hai tiếng này.

Khóe mắt ửng đỏ, cô chà lau đi trên cổ áo anh: "Biết rồi mà!"

Đúng thật là cô có chút sợ hãi.

Không đúng, không chỉ một chút mà là rất rất nhiều. Nhưng cô từ đầu đến cuối đầu tin tưởng rằng, mọi người sẽ đến tìm cô, cứ cho là chủ biên Hứa không tìm nhưng Chu Thận Chi nhất định sẽ tìm.

Anh ngoảnh đầu, hôn nhẹ lên đuôi mắt cô: "Về trong thành phố ăn cơm nào."

Thẩm Điềm: "Được."

Hai người bước lên xe, Thẩm Điềm ngồi cả đêm trên tảng đá rồi nên giờ đây ghế ngồi bên trong xe cảm giác đúng là thiên đường. Cô thắt chặt dây an toàn vào xong thì ngáp một hơi dài, vẫn là trong xe thoải mái nhất, những việc như leo núi sau này cô phải cẩn thận hơn mới được.

Chu Thận Chi khởi động xe, ngón tay thon dài xoay chuyển trên vô lăng. Đường ở bên đây không dễ đi, ánh sáng cũng không đủ, vừa hay chiếc xe buýt của công ty cũng chạy qua, chiếc G-Class màu đen của họ đi theo sau. Đường dài yên tĩnh, một lúc sau xe của đội cứu hộ cũng đi theo sau hai người họ, xe của đội cứu hộ thì náo nhiệt hơn nhiều.

Về đến thành phố.

Nhìn thấy con đường với ánh đèn rực rỡ và hàng xe tấp nập. Thẩm Điềm hạ kính xe xuống và cúi tựa lên cửa xe ngắm nhìn cuộc sống về đêm ở bên ngoài, cảm giác tốt hơn ở trên núi rất nhiều.

Gió thổi đến làm rối làn tóc cô, Chu Thận Chi đưa mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Cẩn thận đừng để hóng gió mà cảm lạnh."

Thẩm Điềm cười tít mắt nói: "Em tình nguyện bị cảm."

Chu Thận Chi nhướng mày.

"Em muốn anh tức chết à."

Thẩm Điềm không sợ anh nữa, cô ngoảnh đầu đáp: "Em không nỡ đâu."

Chu Thận Chi chống tay lên mặt nhìn cô một lúc.

Sau đó khóe môi khẽ cong lên, anh thu tầm mắt về, hỏi cô: "Muốn ăn gì nào?"

"Em muốn về nhà."

Chu Thận Chi ừm đáp một tiếng rồi lái xe về Lam Nguyệt.

Hai người mua hai phần hoành thánh mang về đem lên lầu. Đến nhà, làn không khí ấm áp ập đến, Thẩm Điềm thay giày xong thì nhanh chóng ngồi thẳng xuống sofa, kéo chiếc gối ôm lại và úp mặt xuống.

Chu Thận Chi đặt phần hoành thánh lên bàn trà, mở ra và đẩy sang cho cô.

Thẩm Điềm ngồi thẳng người, cầm lấy chiếc muỗng rồi bắt đầu ăn. Chu Thận Chi rót một ly nước ấm đặt trước mặt cô, nhỏ giọng nói: "Chậm thôi."

Thẩm Điềm ừm ừm đáp.

Nhưng vẫn ăn rất nhanh.

Chu Thận Chi bê phần của mình lên và cũng bắt đầu ăn, thỉnh thoảng sẽ gấp cho cô vài miếng.

Thẩm Điềm đã rất đói, mái tóc cô khi ăn rơi hết xuống, Chu Thận Chi vén tóc cô ra sau tai, anh cầm ly nước lên và uống một ngụm.

Sau đó,

Hai người cũng đã nhanh chóng ăn xong.

Chu Thận Chi dọn dẹp xong bàn, lau tay bước ra.

Thẩm Điềm mân mê chiếc gối ôm hỏi anh: "Bên anh khi nào thì quay trở về Bắc Kinh? Có thời gian cụ thể không anh?"

Chu Thận Chi vứt chiếc khăn giấy xuống, ngước mắt nhìn cô: "Em muốn đi với anh đến Bắc Kinh thật sao?"

Thẩm Điềm gật đầu: "Thật mà."

Cô chống cằm: "Trong công ty của em nếu muốn nghỉ việc thì phải nói trước ba tháng, vậy nên ngày mai em phải đi xin rồi. Nếu vậy thì nhanh nhất cũng phải đến tháng tư mới có thể đi."

"Anh có thể đi qua đó trước, Chu Thận Chi, ở đó thuê nhà có đắt không ha?" Cô tò mò hỏi anh.

Chu Thận Chi cởi ra chiếc cúc áo khi nãy anh cài khi lái xe, đi đến trước mặt cô, anh giữ lấy cằm cô: "Nếu đến Bắc Kinh sao anh lại nỡ để em phải thuê nhà ở chứ."

Trên mặt Thẩm Điềm chợt hây hây đỏ.

Cô lẩm bẩm nói: "Nghe nói ở đó thuê nhà đắt lắm đấy. Nhưng mà bên viện nghiên cứu có khu hộ cho nhân viên mà nhỉ?"

Chu Thận Chi cụp mắt im lặng nhìn cô.

"Có chứ, chỉ có điều ở đó không tiện."

Thẩm Điềm "hả" lên một tiếng, cô nói tiếp: "Vậy cũng được mà, sao em thấy anh nhiều yêu cầu quá cơ."

Chu Thận Chi nhướng mày.

Anh mỉm cười nhéo mũi cô: "Anh là vì em đấy."

Thẩm Điềm "úi chà" đáp, cô ngẩng đầu lên và nói: "Yêu cầu của em không cao, thích hợp cho hai người ở là được rồi. Anh cũng đừng phân vân do dự nữa, nhanh chóng quyết định thời gian đi nào. Xong thì sau đó em cũng dễ xử lý công việc trong tay hơn."

Chu Thận Chi nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô.

Trong ánh mắt trào dâng lên ngọn sóng, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Một chiếc hôn thật sâu.

Thẩm Điềm ngẩng chiếc cổ trắng nõn nhỏ nhắn của mình lên, hai tay chống xuống thành của ghế sofa, tai và cổ đỏ bừng hôn anh. Anh cắn vào môi của cô rồi ngừng lại, gương mặt của cô đều đỏ ửng đưa mắt nhìn anh.

Ngón tay của Chu Thận Chi chạm lên trên khoé môi cô: "Không cần đi Bắc Kinh, anh không có ý định rời xa em."

"Càng không thể để cho em rời khỏi nhà để đi với anh đến một nơi xa xôi như vậy."

Thẩm Điềm sững sờ một lúc.

"Hả? Nhưng mà thầy Liêu Ngạn..."

"Anh đã từ chối thầy rồi." Giọng nói anh có chút khàn.

Thẩm Điềm ngơ ngác.

Sau đó cô bắt đầu lo lắng: "Chuyện này có ảnh hưởng gì đến tương lai của anh sau này không vậy. Lần trước em còn nhìn thấy anh ở trong thư phòng viết chủ đề của nghiên cứu sinh..."

Chu Thận Chi đưa ngón tay lên trước môi cô "suỵt" một tiếng.

Thẩm Điềm vội im lặng.

Chốc sau, dường như cô lại được nhìn thấy trò chơi trốn tìm của năm lớp 12, anh cũng như thế này, đưa tay lên ra hiệu cho cô im lặng.

Trong giây lát.

Sự yêu thích của cô dành cho anh ngập tràn đến mức muốn nổ tung.

Trong đôi mắt của cô chỉ toàn là ánh sao.

Ánh sao của tình yêu dành cho một người.

Bàn tay Chu Thận Chi vuốt lấy đôi gò má của cô, thật sự rất thích, anh nói: "Em phải tin vào chồng của em, nếu anh đã quyết định rồi thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì."

Thẩm Điềm nghe vậy, cô bèn gật đầu: "Em tin anh."

Cô cũng không muốn phải lăn tăn nữa.

Chu Thận Chi luôn là giỏi nhất.

Cô vươn tay khoác lên cổ anh: "Ôm nào!"

Chu Thận Chi chợt sững lại.

Chốc sau thì mỉm cười ôm lấy cô: "Sao tự nhiên lại nhõng nhẽo thế?"

Thẩm Điềm đỏ bừng mặt.

"Thì muốn ôm anh thôi."

Chu Thận Chi nhướng mày, anh rút một tay ra để cởi cúc áo của mình, anh nghiêng đầu nhẹ hôn lên giữa trán cô, nụ hôn dần dần di chuyển xuống: "Đổi một kiểu ôm khác nhé."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi