CHIẾC Ô

Biên tập: B3

Kim đồng hồ vừa chạy qua số mười hai không lâu, từ đầu đến cuối Từ Đào vẫn trợn tròn mắt ngủ không yên, hắn ta trở mình, đưa tay nhẹ nhàng dò xét sang người đàn bà đang ngủ say bên cạnh.

Chọc mấy lần vào người nhưng bà ta cũng không có động tĩnh gì, lúc này hắn ta mới yên tâm xuống giường, nhặt từng cái quần áo rồi mặc vào, im lặng không một tiếng động đi ra khỏi phòng.

Từ Đào vừa đi vừa nhịn không được cười trộm.

Hắn ta thật là không nghĩ tới, đứa nhỏ phóng đãng ở đối diện kia hoá ra cũng giống y như mẹ nó, ngoài mặt thì ra vẻ thanh cao, sau lưng thì đi mê hoặc câu dẫn người khác, nửa đêm canh ba lại gửi tin nhắn hẹn hắn ta sang nhà.

Thế nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho hắn ta phải đối mặt với mụ Trương Na già yếu khô đét luôn nghĩ mình là cô bé mười tám tuổi kia, mỗi lần cùng bà ta làm chuyện ấy đều phải tắt hết những bóng đèn không cần thiết đi.

Từ Đào một đường vui vẻ, dừng trước cửa nhà Mạc Hàm: “Hàm Hàm, ta đến rồi!”

Hắn ta nhỏ giọng cất tiếng gọi, sợ Mạc Hàm không nghe thấy, lại gọi thêm một lần nữa: “Có ai ở nhà không? Mở cửa.”

Không lâu sau, bên trong vọng ra giọng nói phụ nữ: “Vào đi, cửa không khoá.”

Từ Đào hắc hắc cười khẽ hai tiếng, tay nắm chốt cửa ấn xuống, quả nhiên cửa được mở ra rất dễ dàng.

Hắn ta đẩy cửa ra bước vào, trong phòng không bật ngọn đèn nào, tối đen như mực, hắn ta nhìn xunh quanh một chút, không hấy bóng dáng của ai cả.

“Hàm Hàm, cháu ở chỗ nào?”

Mấy giây sau cũng không có người đáp lại, nhưng lại nghe thấy tiếng mở nước tí tách.

Từ Đào hồ nghi một chút, sau đó cười thầm trong lòng, bước về phía phòng tắm.

Quá nhiên trong phòng tắm mở đèn, cách một cánh cửa còn có thể nhìn thấy một dáng người yểu điệu, nụ hoa kia đang chờ thả đường cong, khác hoàn toàn so với những phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.

Mới chỉ liếc mắt một cái thôi mà toàn thân Từ Đào đã như muốn bốc hoả, quần áo vừa mới mặc vào còn chưa kịp ấm đã lại không kìm được muốn cởi hết ra.

“Hàm Hàm, ta tới đây!” Hắn ta hai ba bước đã đi đến trước phòng tắm, đẩy cửa ra, nụ cười cứng đờ ở trên mặt.

Phía sau cánh cửa không phải là thiếu nữ đang tắm rửa như hắn ta vọng tưởng, mà là một cơ thể cường tráng, một thanh niên cao to trên một mét tám.

“Cậu…” Từ Đào trợn tròn mắt, miệng vừa mới nói được một từ, đã bất ngờ bị người nọ đạp mạnh một cái vào người, hai chân vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Lý Việt Hải đi từ trong phòng tắm ra, phất phất cánh tay lau mồ hôi trên trán, than phiền: “Trong phòng tắm sao lại không có đến một cái cửa sổ chứ? Nóng chết lão tử.”

Từ Đào ngồi dưới đất, khuôn mặt mờ mịt nhìn hắn: “Cậu là ai?”

Lý Việt Hải không ngừng lấy tay quạt gió trên mặt, trả lời: “Lão tử là ai liên quan gì đến ông?”

Từ Đào lồm cồm bò từ dưới đất lên, đứng quan sát đối phương, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa có chút tức giận tên thanh niên xa lạ này: “Một đứa trẻ ranh miệng còn hôi sữa, cậu nói xem rốt cuộc cậu là ai?”

“Ông gọi tôi là cái gì cơ? Đứa trẻ ranh?” Lý Việt Hải nhướn cao lông mày, như cười như không vén tay áo lên, đi tới bên cạnh hắn ta: “Chờ lát nữa sẽ cho ông nếm thử nắm đấm của một đứa trẻ ranh.”

Dứt lời, trên mặt Từ Đào liền ăn một loạt quyền, cơ thể hắn lảo đảo, suýt chút nữa lại ngã xuống đất.

Ngay sau đó Mạc Hàm cũng đi từ trong phòng tắm ra, cau mày nói với Lý Việt Hải: “Nhỏ giọng một chút, đừng khiến Mạc Tiểu Dương tỉnh dậy.”

Lý Việt Hải gật đầu: “Anh biết rồi.”

Từ Đào che cái quai hàm sưng vù, nhìn về phía Mạc Hàm: “Hàm Hàm, xảy ra chuyện gì vậy? Cháu biết tên này sao?”

Mạc Hàm đang định trả lời, liền bị Lý Việt Hải một tay kéo vào trong lòng, cướp lời cô: “Tôi là bạn trai cô ấy, ông dám có suy nghĩ bậy bạ với người phụ nữ của tôi, ăn gan hùm sao?”

Cuối cùng Từ Đào cũng hiểu ra rằng mình đang bị đùa giỡn, hắn ta âm thầm cắn răng, nhưng lại không cam lòng khi mình bị hai đứa trẻ ranh đùa bỡn như vậy, hắn ta nhìn Lý Việt Hải nói: “Năm nay cậu mới bao nhiêu tuổi? Mở miệng ra xưng lão tử với ai?”

“Ông quan tâm tôi bao nhiêu tuổi làm gì?” Lý Việt Hải buông Mạc Hàm ra, đi tới cạnh hắn ta, ngoắc ngoắc tay: “Là đàn ông thì tới đây đánh một trận.”

Lý Việt Hải to cao cường tráng, Từ Đào đã lớn tuổi, nào dám đánh nhau với người trẻ tuổi.

Hắn ta lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, nhưng vẫn mạnh mồm ra vẻ: “Tôi không thèm đánh nhau với trẻ con.”

“Trẻ con?” Lý Việt Hải cười phì một tiếng: “Nếu ông đã sảng khoái như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa.”

Vừa nói, hắn vừa dùng một tay đè bả vai Từ Đào lại, nâng đầu gối lên thụi thẳng vào bụng hắn ta.

Từ Đào kêu đau hự một tiếng, muốn cúi người xuống phòng vệ nhưng lại bị Lý Việt Hải túm ngay cổ áo lôi dậy.

Tầm mắt Lý Việt Hải dời xuống, rơi vào đai quần lỏng lẻo của Từ Đào, mất kiên nhẫn thật, thậm chí ngay cả thắt lưng da với khoá quần cũng đã cởi ra, đoán chừng chỉ thêm vài giây nữa thôi hai cái chân lông lá sẽ trực tiếp lộ ra.

Lý Việt Hải càng nổi giận, lại thêm một quyền không chút lưu tình giáng vào mặt Từ Đào, khiến gọng kính của hắn ta văng ra xa, rơi trên mặt đất, Lý Việt Hải hung hăng dùng chân giẫm nát.

Lúc này Từ Đào đã thực sự sợ hãi, cũng không còn để ý tới mặt mũi nữa, vừa xoay người bỏ chạy ra ngoài, vừa kêu to cứu mạng.

Lý Việt Hải vô cùng nhanh nhẹn, dùng ghế salon làm bàn đạp phốc một cái, nhảy tới trước mặt Từ Đào, không nói câu nào đè hắn ta xuống đất, sau đó lại tiếp tục hành hung thêm một trận.

Từ Đào không có một chút năng lực phản kháng nào, hai tay ôm lấy đầu, liên tục kêu gào thảm thiết, cầu xin tha mạng.

Mạc Hàm không muốn chuyện này biến thành chuyện lớn, liền bước lên can ngăn: “Đủ rồi Lý Việt Hải, không cần phải quá mức.”

Thế như Lý Việt Hải thực sự đã bị chọc cho nổi giận, cái gì cũng không thèm nghe, vẫn cứ mạnh mẽ đấm đá vào kẻ đang nằm co rúm trên đất, lực đạo càng ngày càng tàn ác: “Tao cho mày chụp lén này! Cho mày quấy rầy này! Để xem sau này mày còn dám mò tới hay không!”

Cứ tiếp tục như vậy không chừng sẽ xảy ra án mạng, Mạc Hàm vội chạy tới ôm chặt lấy cánh tay hắn, khó khăn lắm mới kéo được hắn ra.

Lý Việt Hải bị tách ra cuối cùng cũng dừng lại, hai mắt đỏ vằn chỉ vào kẻ nằm dưới đất rống to: “Đồ súc sinh, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tao! Chỉ cần tao thấy mày thêm một lần nữa thôi, tao sẽ đánh cho răng mày rụng đầy đất! Cút!”

Giống như được đại xá, Từ Đào há miệng run rẩy bò khỏi mặt đất, không cả quan tâm tới việc nhặt gọng kính lên, vừa lăn vừa chạy trối chết.

***

Sau lần đó, Mạc Hàm cũng chưa từng gặp lại Từ Đào.

Khi gây ra chuyện này, cô vốn nghĩ sẽ không thể tiếp tục ở lại đây nữa, nhưng kỳ quái ở chỗ, chủ nhà bên kia lại chẳng hề đả động gì.

Không biết bà ta với Từ Đào đã lẳng lặng cắt đứt từ bao giờ, lại tiếp tục dẫn những gã đàn ông khác nhau về nhà.

Rất lâu sau, trong lúc vô tình Mạc Hàm đã nhắc tới cái tên Từ Đào trước mặt bà ta, thế nhưng một chút ấn tượng bà ta cũng không nhớ.

Tình như nước chảy, cũng chỉ có như vậy.

Tất nhiên, đó là những việc của sau này.

***

Mạc Hàm kéo Lý Việt Hải ngồi xuống ghế salon, nâng đôi tay hắn lên kiểm tra, không ngoài dự đoán, mấy khớp xương đều trầy da chảy máu.

Cô thở dài, nhíu mày hỏi: “Không phải anh nói là chỉ doạ hắn một chút thôi sao? Sao lại đánh hắn đến mức đấy?”

Cơn giận của Lý Việt Hải còn chưa tan, giọng nói có chút nóng nảy: “Mạc Hàm này, có phải là em vẽ người nhiều quá nên tính tình cũng trở nên hiền lành hơn đúng không? Trước kia tính em nóng nảy, hô gió gọi mưa, có bao giờ phải trông trước ngó sau như bây giờ?”

Mạc Hàm trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Anh biết rõ là trong tay hắn ta còn giữ…”

“Vậy thì sao? Không cần phải sợ hắn!” Lý Việt Hải cắt ngang lời cô: “Đối với loại người như vậy, em càng nhún nhường hắn ta càng lớn lối. Trước kia anh dạy em em đều quên hết rồi sao? Chỉ có lấy bạo chế bạo, để cho hắn ta biết được ai lợi hại hơn, hắn ta mới không dám tới trả thù.”

“…” Mạc Hàm từ từ ngậm miệng lại.

Lý Việt Hải luôn dùng cách xử lý thô bạo như vậy đối với rất nhiều việc, Mạc Hàm cũng đã sớm quen.

Cô không tiếp tục tranh luận với hắn nữa, đứng lên đi tìm bông băng sát trùng cho hắn.

Lúc Mạc Hàm đi từ trong phòng ra, Lý Việt Hải đang ngồi chồm hỗm dưới đất thu dọn tàn cuộc. Lúc nãy động tác quá mạnh, mấy cái ly bị hắn đánh vỡ hết, vụn thuỷ tinh rơi đầy đất.

Hắn đâu biết làm những việc này, chỉ sợ lại tự khiến mình bị thương, Mạc Hàm đi tới bên cạnh hắn, nói: “Để đó em làm cho.”

Lý Việt Hải không chịu, đẩy cô sang một bên, lông mày nhíu chặt lại: “Không sao đâu, anh đâu phải là đứa trẻ ba tuổi.”

Mạc Hàm đành phải để mặc hắn, đứng một bên yên lặng nhìn.

Một lát sau, động tác trên tay Lý Việt Hải đột nhiên ngừng lại, giống như có lời nào muốn nói.

Mạc Hàm cho rằng cuối cùng thì hắn cũng đã cảm thấy chán rồi, bước lên định đón lấy.

Nhưng Lý Việt Hải lại bình tĩnh nhìn cô, nói một câu ý tứ sâu xa: “Mạc Hàm, anh vừa mới nghĩ rằng, nếu em biết anh sớm hơn một chút thì tốt rồi.”



Suy nghĩ của Mạc Hàm như ngừng lại, trong đầu chỉ còn tiếng đồng hồ báo thức tích tắc cùng với câu nói kia của Lý Việt Hải.

Đoạn thời gian ấy so với ác mộng khó chịu đến mức không dám nhớ lại, thật ra vốn có không ít người biết, nhưng họ cũng chỉ đơn giản đáp lại bằng chút thương tiếc và đồng tình.

Mạc Hàm đã từng nghe qua rất nhiều lời an ủi, đối xử chân thành, hết tình hết nghĩa, nhưng tất cả đều không thể bằng được câu nói động lòng người này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi