CHIẾN DỊCH CHIA TAY

Thời gian suy tư bình quân của Kiều Lâm Lâm thường không quá một phút, dưới sự nài nỉ tặng quà của bạn trai, vấn đề môn đăng hộ đối của họ đã bị cô ném sạch sẽ ra sau đầu. Dẫu sao họ cũng chỉ mới năm hai thôi, còn nhiều thời gian để thương lượng chuyện này.

Ôm quà của bạn trai cùng với sự hộ tống của anh, Kiều Lâm Lâm hớn hở về ký túc xá.

Cô rất thích bộ mỹ phẩm này, đừng nói kiếp này, cho dù là kiếp trước thì cô cũng không mua nổi, mẹ cô còn không nỡ mua nguyên bộ Chantacaille kia kìa. Tuy nhiên, tối đó cô không khui dùng ngay.

Kiều Lâm Lâm đang dùng loại sữa rửa mặt và sữa dưỡng thể rất rẻ, tinh chất dưỡng da thì cả phòng góp tiền mua nguyên thùng The Ordinary, phấn mắt và son môi thì hầu hết xài hàng nội địa, con nhà nghèo đều như thế đấy. Nhưng cho dù có rẻ đến đâu thì cũng là cô dành dụm tiền ăn tiền mặc và thỉnh thoảng đi làm thêm mới mua nổi, là con dân của đảng cạp đất mà ăn, cô tuyệt đối không lãng phí một giọt tâm huyết nào, phải xài hết bộ cũ thì mới khui bộ mới ra dùng.

Tuy chưa chính thức sử dụng nhưng để trên bàn ngắm mấy nghìn lần mỗi ngày cũng đủ để Kiều Lâm Lâm thỏa mãn, một tuần sau đó đến thư viện cũng cam tâm tình nguyện hơn nhiều. Đây cũng coi như là lời hứa hẹn khi cô nhận món quà.

Lúc ấy cô vẫn thấy món quà quá đắt, Cố Chi Thu bèn cười nói: “Mua cũng mua rồi, nào có chuyện lấy lại, nếu em ngại thì đồng ý một điều kiện của anh, chịu không?”

Kiều Lâm Lâm có dự cảm xấu: “Điều kiện gì?”

“Tới thư viện vào buổi tối với anh trong một tuần?”

Lại là hẹn hò ở thư viện, Kiều Lâm Lâm muốn sụp đổ, nhưng dưới sự hấp dẫn của món quà, cô vẫn đồng ý.

Bạn trai chỉ van xin cô đến thư viện vào buổi tối với anh thôi chứ đâu có nói ban ngày không hẹn hò với cô. Ở khoa Tiếng Trung, Kiều Lâm Lâm cũng rảnh rỗi không có gì làm, mới khai giảng nên chương trình học chưa nhiều, do đó những khi Cố Chi Thu có thời gian thì cô đều rảnh, điều này dẫn đến hằng ngày, phân nửa thời gian cô đều ngâm mình ở thư viện với anh, nếu được thì có khi còn xin luôn cái giường để ngủ trưa ở thư viện ấy chứ.

Kiều Lâm Lâm đã đọc xong tập một của “Khúc ca của Băng và Lửa” mà Cố Chi Thu đặc biệt chọn riêng cho cô, quả thật cô hơi hứng thú với bộ này nên chuẩn bị đọc tiếp tập hai. Nhưng thư viện không phải là nơi thú vị gì cho cam, chỉ dựa vào sức hấp dẫn của món quà không phải là kế lâu dài, Cố Chi Thu dự trù không sai, một tuần là giới hạn chịu đựng của cô.

Cuối tuần, bất kể nam thần nói trong điện thoại thế nào, Kiều Lâm Lâm cũng không chịu đi thư viện, cô rất suy sụp: “Sao dạo này anh tới thư viện nhiều vậy?”

Không tới phòng thí nghiệm à? Đã chuẩn bị xong cho buổi thi biện luận chưa?

Cố Chi Thu như đi guốc trong bụng cô, cười nói: “Giáo sư nói tạm thời không có hạng mục thích hợp nên cho anh nghỉ ngơi một thời gian, đã viết xong bản thảo cho bài biện luận rồi, giảng viên hướng dẫn cũng đã xem xong, nói không có vấn đề gì.”

Hiệu suất cao nhường ấy khiến Kiều Lâm Lâm không biết nên nói gì, trong lúc cô nghĩ có lẽ hôm nay vẫn không thoát nổi thư viện thì chợt nghe Cố Chi Thu ấm áp nói: “Nếu không muốn tới thư viện thì trưa nay đi Quảng trường Lê Minh ăn quán lẩu mà em thích đi, ăn xong lại đi xem phim?”

Tuy chỉ là hoạt động hẹn hò bình thường nhưng khiến Kiều Lâm Lâm cảm động rớt nước mắt, gật đầu lia lịa: “Vâng vâng.”

Đi ăn lẩu, xem phim với bạn trai sao mà khó khăn quá đỗi, quả nhiên làm bạn gái đại thần cũng không tốt lắm.

Nói xong, cô hơi lo lắng hỏi: “Vậy buổi sáng làm gì?”

Giọng nói êm ái có phần bất đắc dĩ của Cố Chi Thu truyền đến: “Anh tới thư viện xem tài liệu, em thì tùy nhé?”

Không gọi cô đi cùng thực sự quá tốt, nội tâm Kiều Lâm Lâm nhảy nhót, con cá mặn lập tức lật người bò dậy khỏi giường, “Bây giờ em dậy gội đầu trang điểm, chúng ta đi sớm.”

“Bây giờ dậy?” Cố Chi Thu hơi khựng lại, “Vẫn chưa ăn sáng?”

Kiều Lâm Lâm: …

Đột nhiên có cảm giác như bị mẹ bắt quả tang cái tội ngủ nướng bỏ bữa sáng, Kiều Lâm Lâm cãi bướng: “Cuối tuần mà, dậy trễ chút thôi.”

Hơn nữa hiện tại chỉ mới chín giờ, đâu có muộn.

Nhưng giọng nói của nam thần vẫn rất bất đắc dĩ, tựa như vừa cưng chiều vừa không biết nên làm gì với cô, hỏi thẳng: “Muốn ăn gì? Anh mua qua cho em.”

Kiều Lâm Lâm biết thời gian của bạn trai rất quý giá, còn cô là loại cá mặn chỉ biết lãng phí tuổi trẻ, tương lai Cố Chi Thu sẽ là nhà khoa học vĩ đại đó, lãng phí thời gian của nhà khoa học sẽ bị sét đánh chết đó, vì vậy cô vội vàng từ chối, “Không cần đâu, phòng em có bánh bao…”

Còn chưa nói xong đã bị Cố Chi Thu luôn luôn dịu dàng cắt ngang: “Bữa sáng ăn đồ ấm mới tốt cho dạ dày, anh tới căn tin phía bắc mua sữa đậu nành với hai cái bánh bao cho em nhé?”

Kiều Lâm Lâm vô thức nuốt nước bọt, vẫn là đại thần biết bốc thuốc đúng bệnh, căn tin phía bắc làm bánh bao siêu ngon, cô ăn hoài không chán.

Cuối cùng, cô khuất phục mong muốn của mình, “Wow, em muốn hai cái bánh bao (≧▽≦)”

“Ừ.” Chỉ một âm tiết mang theo ý cười lại lần nữa khiến Kiều Lâm Lâm nhũn cả chân.

Cuối tuần này, Kiều Lâm Lâm và bạn trai đi ăn lẩu, xem phim, sau đó lại đi dạo phố, buổi tối về trường không bị kéo đi thư viện gặm sách vì các anh chị khóa trên của Cố Chi Thu tổ chức liên hoan, mời họ tham gia.

Học kỳ trước anh đã làm “chân chạy vặt” cho các anh chị khóa trên, mà lúc họ mới bắt đầu hẹn hò, Kiều Lâm Lâm siêu bám người, thường xuyên chạy tới phòng thí nghiệm.

Tất nhiên không thể tự do ra vào phòng thí nghiệm, Kiều Lâm Lâm bèn ở bên ngoài chờ, dần dà mấy anh chị ấy cũng biết cô, có hai lần còn bị giáo sư bắt gặp, ở lần thứ hai vị giáo sư bình dị dễ gần ấy đã gọi cô cùng vào, bảo chỉ cần đừng tùy tiện động vào vật phẩm là được.

Nhưng vì hơi ngượng nên Kiều Lâm Lâm hạn chế tới đó hơn nhiều, lý dó là vì khi vào phòng thí nghiệm cô hệt như cái bóng đèn di động, mỗi lần tiếp xúc với Cố Chi Thu là ánh mắt ở bốn phía lia tới xoèn xoẹt.

Đừng thấy Cố Chi Thu nổi danh toàn trường mà nhầm, mấy anh chị khóa trên của Cố Chi Thu cũng rất giỏi, chuyên ngành của họ có tỷ lệ nam nữ gần bằng 20:1, gần như là toàn hòa thượng, tìm người yêu không hề dễ dàng, ít nhất là đối với dân kỹ thuật, Kiều Lâm Lâm vừa xinh đẹp vừa tốt tính, cả ngày cười nói vui vẻ, không nhõng nhẽo, lại không chê thằng bé khóa dưới của họ vô vị, tình nguyện tới phòng thí nghiệm với nó, quả là cô gái tốt.

Các anh chị khóa trên đều thích Kiều Lâm Lâm nên cũng hơi chú ý tới cô, đôi mắt phát sáng chực chờ gặm “cơm chó” quá lộ liễu khiến người mặt dày như Kiều Lâm Lâm cũng phải ngượng, dần dần giảm bớt tần suất đến phòng thí nghiệm.

Ban đầu cô đứng ở ngoài chờ một tiếng được gặp anh mười phút đã coi như không tệ rồi, dĩ nhiên là càng nhìn nhau thì càng bịn rịn, sau đó được vào phòng thí nghiệm một lần để nhìn cho thỏa, vì vậy sau này cũng không cần đến nữa.

Nhưng các anh chị vẫn có ấn tượng tốt với cô, liên hoan tụ tập là đều bảo Cố Chi Thu dẫn cô đi cùng. Chuyên ngành của họ tuy vất vả, tóc rụng nhiều nhưng may là có đủ kinh phí để nghiên cứu khoa học, dẫu sao cũng là trường dẫn đầu cả nước về ngành Sinh học cộng thêm sếp lại hào phóng, đến cả Cố Chi Thu vào làm việc để tích lũy kinh nghiệm mà cũng có lương nên những học trò chính thức càng không bị bạc đãi.

Kiều Lâm Lâm biết tình hình tài chính của họ nên thoải mái đi ăn chực mà không ngại ngần gì.

Ăn đồ nướng, sau đó lại kéo nhau đi hát, Kiều Lâm Lâm vui quên trời quên đất, máu cũng được bóp đầy, bước sang tuần mới lại cùng nam thần vùi đầu ở thư viện.

Lần này họ đã đổi “cách chơi”, Cố Chi Thu nói nếu tuần này cô đọc xong tập 2 “Khúc ca của Băng và Lửa” thì anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của cô.

Kiều Lâm Lâm lập tức rục rịch lòng xuân.

Lúc mới cưa đổ nam thần, cô cảm thấy hái được đóa hoa lạnh lùng trên cao không ai với tới này chắc chắn là thời khắc vinh quang nhất cuộc đời mình, cô quá trâu bò, cuộc sống đại học đã không còn gì để hối tiếc.

Nhưng người xưa có câu lòng tham không đáy, sau khi chiếm được trái tim nam thần, Kiều Lâm Lâm lại bắt đầu ham muốn cơ thể của anh, nhưng nghiệt ngã là anh bạn trai của cô rất thoáng ở các phương diện khác thì lại vô cùng bảo thủ ở vấn đề này. Sau nhiều lần thất bại, Kiều Lâm Lâm giận đến mức không muốn nói anh là chính nhân quân tử nữa mà là ông già đội lốt thanh niên.

Thời nay có sinh viên đại học nào yêu nhau mà không đi khách sạn không? Đừng nói là sinh viên đại học, ngay cả học sinh cấp ba cũng đã biết tìm mấy nhà nghỉ không cần kiểm tra chứng minh nhân dân rồi kia kìa. Kiếp trước, Kiều Lâm Lâm đã nghe một cô bạn kể về kinh nghiệm thuê phòng, kiếp này hẳn là cũng có nhưng nguyên chủ tương đối trầm tính, không chơi với ai cả, còn cô từ lúc tới đây thì cũng cắm đầu học hành, không quan tâm tới việc bên ngoài, một lòng đọc sách thánh hiền, là con mọt sách trong mắt bạn học, đừng nói yêu đương, ngay cả người theo đuổi chất lượng cao cũng không có, vì vậy đến cả dưa mà cô cũng không kịp ăn = =

Tóm lại, Kiều Lâm Lâm cho rằng đi khách sạn với bạn trai là chuyện hiển nhiên, là việc lẽ ra phải thế, như vậy mới có thể hưởng thụ tình yêu tuổi trẻ, cho nên cô rất tủi thân khi quen trúng anh bạn trai không có chút rung động nào với vẻ đẹp mỹ miều của cô, mặc kệ cô nhõng nhẽo hay cứng rắn cũng không lay động nổi nguyên tắc của bạn trai. Lần này, để lừa cô tới thư viện, Cố Chi Thu lại đưa ra điều kiện là sẽ đáp ứng với yêu cầu của cô, trong đầu cô lập tức hiện ra một đống thứ đen tối, giọng cũng hưng phấn hẳn lên: “Thật không? Yêu cầu gì anh cũng đồng ý chứ?”

Không biết có phải get đến trọng điểm của cô hay không mà nụ cười của Cố Chi Thu cứng đờ, tầm mắt cũng khựng lại, nhưng dưới ánh mắt chăm chú lấp lánh của cô, anh vẫn bất khuất gật đầu: “Ừm, yêu cầu gì cũng được.”

Quá kích thích! Kiều Lâm Lâm nhất thời nhiệt huyết sôi trào, trong đầu đã nghĩ xong làm sao để ăn bạn trai đến cả vụn xương cũng không còn. Vì mục đích vĩ đại này, cô ôm theo tình cảm mãnh liệt đến thư viện.

Hôm nay, sau khi hết giờ học, Kiều Lâm Lâm chào tạm biệt đám bạn rồi chạy ù tới thư viện, Cố Chi Thu nhắn tin nói đang đợi cô, song, khi cô bước vào thì thấy chỗ ngồi thuộc về cô đã bị nữ sinh khác chiếm mất, hơn nữa còn châu đầu ghé tai nói chuyện với bạn trai cô.

Kiều Lâm lâm như bị sét đánh, đứng ngẩn người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi