CHIẾN ĐỘI ACE

Khi thấy Chín Vạn chọn Arthur, sắc mặt của cô không nói nên lời.

Tuy Arthur chơi cũng được, nhưng trong lòng cô… phong cách của Arthur có vẻ chênh lệch so với phong cách cường công của Chín Vạn.

Đặc biệt là sau khi anh chọn Arthur còn đổi Bộc phá thành Trừng trị, sau đó chat nhanh một câu: 【Tôi đi rừng.】

Cực, kỳ, ngang, tàng.

Chuẩn luôn!

Kiều Hướng Thiển đi ba với một đội hai người khác, họ không biết đi rừng, Trương Vĩ Đào cũng không biết đi rừng, thế là vinh dự đi rừng rơi xuống người Chín Vạn.

Kiều Hướng Thiển biết anh đi rừng rất hay, nhưng cô không ngờ anh sẽ chọn Arthur để đi rừng…

“Arthur đi rừng được à?” Trong mic, Trương Vĩ Đào lo lắng hỏi: “Hay là anh đổi cho tôi đi, Triệu Vân vừa có thể đi rừng, vừa có thể đi top này.”

Kiều Hướng Thiển đang tính phụ hoạ, bởi vì Triệu Vân trong tay Chín Vạn cũng không tệ xíu nào, nhưng giây sau đó, cô lại bị lời nói tiếp theo của anh doạ sợ:

Chín Vạn: 【Gánh được.】

Kiều Hướng Thiển: “…”

Quên đi, chẳng sao đâu. – Kiều Hướng Thiển nghĩ, tuỳ ý anh vậy.

Dù sao nếu thua cũng không rớt hạng, chỉ lỗ một sao thôi mà.

Nhưng sau đó, Kiều Hướng Thiển bị vả mặt đôm đốp —

“First Blood!” Đây là chiến công đầu mà Arthur đã giúp cô khi lên level 4.

“Double Kills!” Đây là mạng hạ gục khi Arthur dẫn cô đi đánh rồng nhưng bị mid và người đi rừng team địch phát hiện.

Anh để cô đánh rồng phía sau, còn mình thì tiến lên đập mid team địch, sau đó tận dụng sát thương mà chiêu cuối của Kiều Hướng Thiển gây ra, vào lúc người đi rừng team địch là Ngộ Không đập cô, anh đã giúp cô giết ngược Ngộ Không!

Mặc dù Tiểu Kiều trong tay Kiều Hướng Thiển vẫn chết ở hang rồng, nhưng Arthur của anh lại có được Double Kills…

Tiện tay ăn luôn con rồng nữa chứ!

Một Arthur thuận buồm xuôi gió đã đáng sợ, nhưng một Arthur hơn team địch 3000 vàng còn đáng sợ hơn.

Cả trận được gánh khiến Kiều Hướng Thiển trợn mắt há mồm.

Một giây trước khi nhà chính team địch vỡ, Trương Vĩ Đào nói qua mic, “Anh bạn pro quá!”

Kiều Hướng Thiển: “…” Không nói nên lời.

Mà phía bên kia, lúc nghe thấy giọng nam từ tai nghe truyền tới, Dư Hoán Xuyên cười ‘ha hả’ một tiếng.

Giao diện tổng kết, Triệu Vân 3/4/10, một ván có 9 phút đã bị hạ tới bốn lần, không phải đang chờ hồi sinh thì cũng die giữa đường.

Cậu ta chơi game này có mục đích gì, anh phải ngăn chặt hết!

Đội ba người vẫn tiếp tục chơi.

Dư Hoán Xuyên đánh rất hung tàn, trong lòng cứ thấy khó chịu mà không phát tiết được. Thế là giai đoạn đầu trận, anh điên cuồng đẩy mạnh tốc độ trận đấu, thấy thằng nào chết ít là giết thằng đó.

Chơi tới ván thứ tư, mặc dù ván nào cũng mười phút là xong nhưng sắc mặt của Dư Hoán Xuyên đã hơi mất kiên nhẫn.

Sao tới bây giờ thằng kỳ đà này vẫn chưa đi nữa?

Thời khắc ấy tới rất nhanh.

Kết thúc ván thứ tư, Trương Vĩ Đào nói qua mic, “Mình offline trước đây, bạn cùng phòng rủ mình chơi Over Watch rồi, chắc đánh thâu đêm, cậu ngủ sớm đi nhé.”

“Ừm.” Kiều Hướng Thiển đáp.

“Có gì inbox WeChat sau.”

“Được.”

Dư Hoán Xuyên vẫn luôn lẳng lặng quan sát, nghe thấy ba chữ ‘inbox WeChat’, lông mày của anh lại dựng lên.

Tới WeChat cũng add nhau rồi hả?

Được lắm, đúng là dáng vẻ dụ gái mà!

Đội ba người lập tức bớt được một người, lúc này, Kiều Hướng Thiển cũng cất giọng, “Vậy tôi cũng off…”

“Một tiếng ‘sư phụ’ mà em cũng không thèm gọi sao?” Trong tai nghe của Kiều Hướng Thiển chợt vang lên giọng nói của Chín Vạn.

Kiều Hướng Thiển cắn răng, nghe anh nói câu này, không hiểu vì sao một cảm giác tủi thân nhen lên trong lòng.

Cô khịt mũi, nói: “Có sư phụ nào chẳng hề quan tâm tới đệ tử suốt nửa tháng không?”

Nghe thấy giọng lên án qua mic, Dư Hoán Xuyên giật mình.

“… Là vấn đề của tôi,” Anh nói: “Vậy ra đây là lí do mà em từ chối lời mời đấu của tôi à?”

“Không phải, cậu ấy là bạn của tôi, không tiện kéo thôi.” Kiều Hướng Thiển nói dối.

“Tìm cậu ta để leo đôi không bằng tìm tôi còn hơn.”

Trong mic bất ngờ vang lên câu này, Kiều Hướng Thiển kinh ngạc, “… Hả?”

Dư Hoán Xuyên bình tĩnh đáp: “Cậu ta đánh với em một ván mất cả 30 phút, đánh với tôi nhanh hơn nhiều, một ván có 10 phút.”

Dứt lời, anh còn kết luận: “Cho nên sau này, em đừng đi hai với cậu ta nữa.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

“Nhưng ngày nào anh cũng không online,” Kiều Hướng Thiển nghĩ tới liền thấy giận, “Sau ngày tôi bái sư nhập môn, anh liền biến mất nửa tháng, hại tôi suýt chút đã nghĩ rằng mình bị trục xuất rồi.”

“Xin lỗi, dạo này tôi bận quá…” Dư Hoán Xuyên nói.

Kiều Hướng Thiển chợt nhớ tới ngày đó, Một Vì Sao Nhỏ nói anh đi thi đấu chuyên nghiệp.

Theo sự hiểu biết của cô thì thi đấu chuyên nghiệp chính là mỗi ngày đều chơi game, vậy thì tại sao anh lại không thể kéo cô chơi cùng chứ?

Sau đó, Kiều Hướng Thiển lại suy ngẫm một chút, cảm thấy… vì cô còn quá yếu chăng?

Cô lại nghĩ tới bức thư thông báo bị tố cáo trong hộp thư.

Từ sau lần đó, ngày nào Kiều Hướng Thiển cũng xem livestream, nghiên cứu lối lên đồ, thử nghiệm thực chiến, rút kinh nghiệm,… Cuối cùng, cô đã đột phá từ Bạch Kim lên Kim Cương trong vòng nửa tháng.

Bây giờ nghe thấy Chín Vạn giải thích như vậy… anh thật sự bận lắm ư?

Kiều Hướng Thiển không nhịn được, hỏi: “Anh đang làm việc gì thế? Ngày nào cũng bận.”

Dư Hoán Xuyên yên lặng, không biết phải giải thích cho bé đệ tử thế nào, anh đành trả lời qua loa, “Ngành công nghiệp game.”

Ừm, giải đấu chuyên nghiệp đúng là thuộc ngành công nghiệp game, rốt cuộc anh vẫn không chịu nói cho cô…

Cũng đúng thôi. – Kiều Hướng Thiển nghĩ, nếu là cô thì cô cũng không nói, vì chuyện này rất ba hoa.

“Thế này đi, mỗi ngày tôi sẽ đi hai với em, 10 giờ tối nhé.” Dừng một lát, Dư Hoán Xuyên lại nói thêm: “Em đừng đi hai với người khác nữa, game vừa khó vừa phí thời gian.”

Thậm chí, anh còn ví dụ minh hoạ, “Giống như cái cậu vừa rồi ấy.”

Kiều Hướng Thiển nói đỡ cho lớp trưởng của mình, “Thật ra cậu ấy chơi cũng tốt, không xử lý lỗi quá nhiều.”

“Xì,” Trong mic vang lên tiếng cười giễu, “Nếu bảo cậu ta chơi vậy là tốt thì tôi chắc không có đối thủ dù team địch là 5 vị game thủ chuyên nghiệp quá.”

Kiều Hướng Thiển thầm mắng, Thật ra với trình độ hiện tại của anh đã không có mấy ai địch nổi rồi.

“Tóm lại là 10 giờ mỗi tối nhé, sau khi chơi xong, vừa hay em đi ngủ luôn.” Dư Hoán Xuyên bàn bạc rất nghiêm túc.

Bình thường các anh kết thúc huấn luyện lúc 9 giờ tối, thời gian sau đó hoặc là càng đánh càng hăng, hoặc là ai muốn đánh tiếp thì đánh, hoàn toàn tự nguyện. Anh có thể nghỉ chơi để đi tắm rửa và giải lao, vẫn thừa một tiếng.

Nhưng tháng Mười hai thì chín rưỡi tối mới được nghỉ, cùng lắm thì anh tắm nhanh một chút, không phải chuyện to tát gì.

Kiều Hướng Thiển yếu ớt phản bác: “Tôi còn chưa nói gì, sao anh đã quyết định rồi…”

Dư Hoán Xuyên cong môi, “Đây là quy tắc của sư môn.”

Kiều Hướng Thiển: “… Thôi được.”

Dù không thể phản bác nhưng chẳng biết vì sao, cô lại cảm thấy vui vẻ.

Cô ôm điện thoại, vùi mình trong chăn, cố nén nụ cười.



Hôm sau, Lưu Gia Nhã phát hiện Kiều Hướng Thiển như biến thành một người khác.

Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ như sắp chết của hai ngày trước, Kiều Hướng Thiển hôm nay rất chi là tươi tỉnh.

Bắt gặp mèo hoang trong trường, cô nhất định phải đi xem một chút. Bảng thông báo có tin gì mới cũng lôi Lưu Gia Nhã đi hóng…

Tóm lại là tâm trạng tốt thì làm gì cũng tốt cả.

Thậm chí lúc từ ký túc xá đi xuống, gặp phải Điền Uyển mà cô cũng chủ động chào hỏi.

Khiến Lưu Gia Nhã không nhịn được, hỏi cô: “Tối qua cậu chơi với lớp trưởng có chuyện gì à? Mới qua một đêm đã vui vẻ như vậy?”

“Hả? Có gì đâu.” Kiều Hướng Thiển cảm thấy lạ khi Lưu Gia Nhã chợt nhắc tới lớp trưởng, “Chơi Vương Giả thôi.”

“… Thế cậu lên Cao Thủ rồi?”

“Làm gì có.”

Lưu Gia Nhã chớp chớp mắt nhìn Kiều Hướng Thiển, bên môi lộ ra nụ cười ranh mãnh, “Vậy thì… cậu bén lửa với lớp trưởng hả?”

Kiều Hướng Thiển đẩy cánh tay của cô nàng, “Cậu nghĩ tào lao gì đấy?”

“Chậc, cậu đừng chối,” Lưu Gia Nhã tặc lưỡi cảm thán: “Mình thấy lớp trưởng nhất định là có ý với cậu. Cậu xem, mỗi lần gặp mặt là nói chuyện với cậu, còn hẹn cậu chơi game. Bình thường có thằng nào hẹn gái chơi game không? Nếu không có ý thì họ luôn cảm thấy con gái chơi dở, cản đường họ lên hạng. Phải nói sao nhỉ? Thể thao điện tử làm gì có chỗ cho tình yêu?”

“Cho nên mình nghĩ là lớp trưởng rất có khả năng muốn theo đuổi cậu đó!”

Kiều Hướng Thiển bình tĩnh đáp: “Chưa chắc, cậu cảm thấy cậu chơi game có dở không? Nói không chừng người ta thấy mình có trình độ cao, muốn nhanh chóng lên hạng nên mới bắt chuyện với mình để hẹn chơi team hai thôi.”

Nghe thấy câu này, Lưu Gia Nhã đương nhiên hiểu ý của Kiều Hướng Thiển.

Cô nàng bĩu môi, hỏi: “Lớp trưởng người ta cũng đẹp trai, cậu không có ý gì à?”

“Không có.”

“Ờ,” Lưu Gia Nhã khoác tay lên vai Kiều Hướng Thiển, “Không chừng một thời gian nữa sẽ có thôi, yêu đương thời Đại học, hẹn hò hai người nơi hẻm núi Vương Giả, mới nghe đã thấy tuyệt rồi!”

Không có khả năng đó đâu! – Kiều Hướng Thiển mắng thầm.

Bởi vì sư phụ của cô không cho cô đi hai với người khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi