CHIẾN ĐỘI ACE

Hôm sau, Kiều Hướng Thiển bị Hạ Nam cưỡng chế gọi dậy.

Từ khi gia nhập đội tuyển ZH, cô cũng bị các đồng đội lây bệnh, thời gian rời giường mỗi ngày càng lúc càng muộn hơn —

Hôm nay, cô một mạch tới mười giờ.

Lúc cô chậm rãi xuống lầu, một đám thiếu niên đang cà gật cà gù ngồi trên sofa, than thở rằng mình ngủ không đủ giấc.

Bà giúp việc làm một bàn ăn trưa. Sau bữa ăn, Kiều Hướng Thiển cứ tưởng vậy là xuất phát luôn, không ngờ Hạ Nam chạy lên ban công lầu hai rồi ôm một chồng quần áo xuống. Kiều Hướng Thiển nhìn mà trợn mắt há mồm.

“Hà Trang, lấy giùm anh cái túi coi.”

Hà Trang đáp lại, sau đó giúp Hạ Nam bỏ quần áo vào hai cái túi bảo vệ môi trường khổ lớn màu lục.

“Đó là gì thế?” Kiều Hướng Thiển hỏi Dư Hoán Xuyên.

Dư Hoán Xuyên nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, “Đồng phục mới của đội, lát nữa chụp ảnh sẽ thay. À phải, lúc thi đấu cũng phải mặc nữa.”

Đồng phục của đội — Kiều Hướng Thiển chỉ thấy hai màu đen trắng chứ kiểu dáng thế nào thì cô không rõ.

Tò mò quá!

Hệt như có một chú mèo con cào cào tim phổi, Kiều Hướng Thiển buồn tới mức chỉ muốn lấy quần áo trong túi bảo vệ môi trường ra mà xem.

Rốt cuộc, lúc lên xe, Kiều Hướng Thiển cũng được toại nguyện.

Họ đặt túi đồ ở hàng ghế cuối cùng, Kiều Hướng Thiển và Dư Hoán Xuyên ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên. Chiếc xe khởi động, ba người phía trước nếu không chơi điện thoại thì cũng đấu võ mồm. Không bao lâu sau, Kiều Hướng Thiển không nhịn được mà quay người, vươn tay sờ sờ cái túi bảo vệ môi trường kia —

Nhưng hai cánh tay của cô chỉ có thể lắc lư trong không khí, thậm chí ngón giữa dài nhất của cô khó khăn lắm mới chạm được chiếc túi.

Cô dán mặt vào lưng ghế, thử ra sức vươn tay lần nữa.

Hự… Éc!

Kiều Hướng Thiển: “…”

Cánh tay ngắn nên với không tới.

Vì động tĩnh của Kiều Hướng Thiển, Dư Hoán Xuyên đang cúi đầu nhìn điện thoại cũng không thể không nhìn cô.

“Em muốn lấy gì vậy?” Anh hỏi.

Kiều Hướng Thiển từ bỏ việc với lấy cái túi, quay người ngồi xuống. Ánh mắt của cô chợt đảo qua cánh tay của Dư Hoán Xuyên.

Ồ, tay anh dài hơn tay cô nhiều.

“Em muốn xem đồng phục của đội,” Kiều Hướng Thiển lí nhí, hơi ấm ức bảo: “Nhưng lấy không được.”

Dư Hoán Xuyên hơi khom dậy, vươn tay một cái đã lấy được cái túi rồi quay người ngồi xuống. Sau đó, anh đặt chiếc túi bảo vệ môi trường vào lòng cô.

Dư Hoán Xuyên: “… Hoá ra tay em cũng ngắn dữ?”

Kiều Hướng Thiển đét một phát vào cánh tay của anh, vờ dỗi: “Câu này của anh quá đáng rồi đấy.”

Dư Hoán Xuyên bị đét cũng không giận, chỉ cười khẽ một tiếng, “Tay em ngắn cũng không sao, sau này anh giúp em lấy là được.”

Í… Sao trước đây cô không phát hiện ra Dư Hoán Xuyên có thể nói ra những lời như vậy nhỉ?

Kiều Hướng Thiển: “Toàn dẻo miệng thôi.”

Cô lấy một cái áo khoác từ trong túi ra, cảm xúc khi sờ rất đã, thành thử cô không khỏi sờ sờ thêm vài cái. Sau đó, Kiều Hướng Thiển mở ra xem, màu sắc chủ đạo là trắng, các đường kẻ đen được tô điểm ở các góc nối khác nhau của quần áo. Góc trên bên trái, vị trí trên ngực áo một chút là logo mộc mạc của đội tuyển ZH.

Cô lại lật mặt kia để xem, thấy một chữ ‘Xuyên’ to vừa đủ nhìn đang ánh lên.

Dư Hoán Xuyên nhướng mày, “Ồ, là của anh.”

Kiều Hướng Thiển giơ cái áo khoác lên, phát hiện ra nó quá lớn so với cô. Cô thể dùng nó như một chiếc váy luôn á.

“Xác suất chỉ có một phần năm mà em lại lấy trúng áo khoác của anh, khó tin thật,” Dư Hoán Xuyên bắt đầu văn vở, “Đúng là trời cao đã định, đây là duyên phận mà.”

Kiều Hướng Thiển: “Em lấy đại thôi, anh đừng theo chủ nghĩa duy tâm như thế được không?”

Dư Hoán Xuyên vươn tay lấy một cái áo khoác trong túi ra, phẩy một cái, dòng chữ màu trắng ánh lên ID của Kiều Hướng Thiển: Bảy Ngàn.

“Hể?” Dư Hoán Xuyên cười toe toét, “Anh cũng lấy đại nè.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

Hết đường phản bác.



Một tiếng rưỡi sau, mọi người tới studio.

Hà Trang đứng trước cửa studio, cảm thán: “Haiz, năm nay đổi studio rồi, thế là em không còn được thấy chị thợ trang điểm xinh đẹp kia nữa.”

Dư Hoán Xuyên: “Chị thợ trang điểm xinh đẹp trong mồm mày là người đã vẽ lông mày lên trán anh đấy.”

“Thì sao chứ?” Hà Trang khiêu khích, uốn éo nói: “Chị ấy đẹp là được.”

“Hà,” Dư Hoán Xuyên cười lạnh, “Đẹp thì mày hốt người ta về nhà được hả? Người sống chung một mái hiên với mày mỗi ngày là anh đấy.”

Nhóm người vừa bước vào studio đã bị đẩy đi thay quần áo. Quần đồng phục của đội màu đen, viền trắng. Trong phòng thử đồ, lúc mặc đồng phục xong, Kiều Hướng Thiển thầm đánh giá bản thân. Cô cảm thấy mình như đang mặc đồng phục cấp ba vậy, trông giống học sinh trung học lắm luôn.

Lúc Kiều Hướng Thiển ra khỏi phòng thử đồ, thợ trang điểm lập tức dẫn cô tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống.

Thợ trang điểm: “Ồ, con gái cũng chơi thể thao điện tử hả em?”

Kiều Hướng Thiển: “Thể thao điện tử không phân biệt giới tính ạ.”

Mà bên kia, nhóm đực rựa bị thợ trang điểm ấn trên ghế đang kháng nghị với đồ trang điểm —

A Hoán: “Không đánh phấn nền được không? Tôi thấy da tôi khá tốt, đánh phấn nền khiến tôi có cảm giác mặt mình dính dính cái gì ấy.”

Thợ trang điểm: “Không được. Trên mặt cậu có rất nhiều tàn nhang, quầng thâm mắt đậm nữa. Lúc chụp ảnh sẽ không đẹp…”

Dư Hoán Xuyên: “Làm ơn vẽ lông mày của tôi cho đẹp.”

Thợ trang điểm: “Được, thật ra không cần vẽ nhiều, chỉ cần cắt tỉa một chút là xong…”

Hà Trang: “Mùi hương của son này lạ thế? Ăn ngon phết.”

Thợ trang điểm: “Đừng liếm! Mất màu bây giờ!”

Lâm Quý Tuân: “Tôi không muốn trang điểm cho lắm.”

Thợ trang điểm: “Nhưng trang điểm sẽ khiến cậu đẹp trai hơn đó.”

Lâm Quý Tuân: “Có đẹp trai tới mức theo đuổi được con gái không? Nhỏ hơn tôi vài tuổi ấy?”

Thợ trang điểm: “Tin chị đi, sau khi trang điểm, cậu sẽ đẹp trai gấp hai lần, người hâm mộ sẽ phải gào thét vì cậu luôn.”

Lâm Quý Tuân: “Vậy thì được.”

Con trai trang điểm mới đó là xong, chỉ có Kiều Hướng Thiển vẫn bị thợ trang điểm ấn trên ghế. Thậm chí, thợ trang điểm còn lấy máy uốn tóc để giúp cô uốn cúp, khiến mái tóc đuôi ngựa trở nên bồng bềnh và sống động hơn.

Một đám thanh niên cảm thấy mới lạ, vây quanh Kiều Hướng Thiển, “Cái này hay thế? Một cái là uốn được rồi hả?”

“Tôi cứ tưởng phải tới tiệm cắt tóc mới uốn tóc được chứ.” Lâm Quý Tuân nói.

Hà Trang: “Lông mi giả gắn như vầy sao? Nó không chọc vào mắt à?”

A Hoán bên cạnh chế giễu: “Ông dốt vừa thôi. Nếu lông mi giả mà chọc vào mắt thì mấy ngôi sao kia đều bị mù hết à?”

Kiều Hướng Thiển: “…”

Họ ồn tới mức thợ trang điểm không chịu nổi nữa, “Mấy cậu trang điểm xong rồi thì ra ngoài trước đi.”

Hạ Nam: “Đều cút ra cho anh.”

Một đám đực rựa bị đuổi ra ngoài, xụ mặt bàn tán:

“Con gái đúng là phiền phức mà.”

“Lần đầu tôi xem quá trình trang điểm của con gái đó, hơi phức tạp thật…”

Hai mươi phút sau, Kiều Hướng Thiển mới được thợ trang điểm cho phép ra ngoài.

Làn da của cô trắng nõn, lông mày cong cong cùng đôi mắt hạnh lấp lánh. Nếu nói trước khi trang điểm, Kiều Hướng Thiển có sáu phần thanh tú thì sau khi hoá trang, cô càng bật lên bảy phần xinh đẹp.

Nhìn Kiều Hướng Thiển trang điểm xong cứ như trở thành người khác, Hà Trang lẩm bẩm: “Quả nhiên trang điểm là một trong bốn ma thuật lớn nhất của Châu Á…”

A Hoán: “Hôm nay chị xinh thật đấy.”

Tuy chiều cao và đồng phục mà chị đang mặc hơi giống học sinh cấp ba thật.

Lâm Quý Tuân hơi khom người, nhìn mặt của Kiều Hướng Thiển.

Dư Hoán Xuyên ngồi chờ trên ghế sofa.

Kiều Hướng Thiển vừa đi ra, anh liền đảo mắt sang. Vừa thấy cô bạn gái sau khi trang điểm của mình, trong mắt anh lộ ra sự kinh ngạc. Sau đó, tầm mắt vô thức nhìn tới đôi môi đỏ mọng sau khi tô son của cô.

Anh không nghe rõ Kiều Hướng Thiển đang nói gì, chỉ thấy cô thế này thật sự rất xinh đẹp.

Hạ Nam: “Úi chà, không tệ. Xem ra đội tuyển của chúng ta sẽ trở thành đội nhan sắc của KPL thật rồi.”

Hà Trang vuốt tóc, “Có em ở đây, không phải đội ta vẫn luôn là đội nhan sắc à?”

Hạ Nam mỉm cười: “Trừ chú ra.”

Hà Trang: “…”

Thợ chụp hình: “Mọi người trang điểm xong chưa? Lại đây, chúng ta chụp ảnh tập thể trước rồi chụp cá nhân sau.”

Mấy người đi phía trước, Dư Hoán Xuyên cố tình bước chậm để đi bên cạnh Kiều Hướng Thiển.

Kiều Hướng Thiển khó hiểu ngẩng đầu.

Dư Hoán Xuyên nắm tay cô, giấu trong khoảng cách giữa hai người họ rồi thấp giọng nói: “Xinh lắm.”

Con gái thường trang điểm vì người mình yêu.

Thành thử nghe thấy câu này, đôi mắt của Kiều Hướng Thiển liền sáng lên, “Thật không? Vậy sau này em sẽ trang điểm hằng ngày nhé?”

Dư Hoán Xuyên: “Đừng — Ý anh là bình thường em cũng rất xinh.”

“Nhưng khi tô son, công nhận em xinh thật,” Dư Hoán Xuyên nghĩ tới những người lên mạng bảo: Tôi định mua son cho bạn gái, nhưng tôi không biết tại sao cô ấy lại muốn mua lắm màu son như vậy.

Nhìn đôi môi hồng nhạt của Kiều Hướng Thiển, nói đúng hơn là hồng đỏ, vừa căng bóng vừa hấp dẫn, khiến cho người ta…

À thì, tóm lại là nom rất xinh và mlem.

Sau này anh cân nhắc việc tặng son cho cô cũng được đấy chứ.

Nhóm người đứng trước phông nền của đội tuyển. Lâm Quý Tuân là đội trưởng, vốn nên đứng giữa, nhưng vì chiều cao của Kiều Hướng Thiển nên dù cô đứng bên nào cũng có vẻ lọt thỏm. Thế là thợ chụp hình bảo Kiều Hướng Thiển đứng giữa.

Lúc cô đứng giữa bốn chàng trai, mọi người trong studio kiểu: “…”

Thợ chụp hình nhìn chằm chằm đỉnh đầu của năm người hình ——_——, Kiều Hướng Thiển chính là _ trong hình đó.

Họ đứng như vậy khiến chiều cao tương phản rất rõ ràng.

Hà Trang cúi đầu nhìn Kiều Hướng Thiển, không hiểu sao lại bật cười, “Giống cô chiêu nhà giàu dẫn theo bốn vệ sĩ ghê.”

Kiều Hướng Thiển: “…”

Thân là bạn trai, lương tâm của Dư Hoán Xuyên bất ngờ trỗi dậy. Anh nói giúp cô: “Không trách cô ấy được, tại bọn mình quá cao thôi.”

“Đúng đúng đúng.” Hà Trang gật đầu phụ hoạ.

Kiều Hướng Thiển: “…”

Thà anh không nói còn hơn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi