CHIẾN ĐỘI ACE

Làm thế nào để biết một người có thích mình hay không?

Từ một ứng dụng tạo cuộc trò chuyện WeChat vừa tìm được từ Internet, cô tuỳ ý chọn một cái ảnh đại diện màu đen, sau đó chỉnh sửa câu thoại khi gửi lì xì lại: từ ‘cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi’ sửa thành ‘yêu em’. Sau khi chụp lại lịch sử trò chuyện ám muội được dàn dựng, cô lại đau đầu với chuyện khác.

Đăng, hay không đăng?

Cô ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, sau đó vò mái tóc rối và ngồi dậy.

Bấy giờ, quyết định cuối cùng đã có!

Đăng!

Cô thêm bài viết và chỉnh hiện thị thành ‘Chi một người duy nhất’, xong xuôi, cô vào nick phụ để cẩn thận xem vòng tròn bạn bè của nick chính. Sau khi xác nhận là oke, cô bắt đầu chờ đợi.

Doãn Vũ Điềm thề, đây chính là lần nói dối lớn nhất kiếp này của cô.

Nhưng từ lúc cô đăng lên vòng tròn bạn bè cho tới ngày hôm sau, vẫn không nhận được WeChat của anh.

Cô biết, ngày nào anh cũng xem vòng tròn bạn bè của cô. Bởi vì trước đây, mỗi lần cô đăng gì đó, anh đều bình luận mấy câu.

Cô cứ như vậy mà bực dọc cả buổi chiều.

Tới tận buổi tối, lúc đi ăn McDonald mà mình thích nhất cùng bạn bè, cô cũng không ăn được bao nhiêu.

Tuy không muốn thừa nhận,

Nhưng dường như cô thất bại rồi.

Cô liếm ngón tay bóng mỡ vì cầm khoai tây chiên, hàm cứng như chết.

Hôm nay, cô chẳng ăn nổi miếng khoai tây nào.

Doãn Vũ Điềm chớp chớp mắt, lệ chực rơi.

Cô chậm rãi rửa tay rồi leo lên giường như một con lười.

Vùi trong chăn và bi quan suy nghĩ tới vô số chuyện, cô xốc lại tinh thần rồi mở điện thoại lên, chuẩn bị tâm lý để chấp nhận thất tình.

Bỗng, một thông báo cuộc gói hiện ra màn hình chính của chiếc điện thoại trong tay cô.





!??

Doãn Vũ Điềm nhanh chóng lau mặt, quẹt hết nước mắt. Cô hắng giọng hai tiếng thật lớn để đảm bảo âm thanh không có vấn đề, sau đó mới nhận máy.

“Alo?” Cô vờ bình tĩnh.

Đầu dây bên kia yên lặng một lát mới vang lên giọng nói trầm thấp của Lâm Quý Tuân, “… Em có bạn trai rồi à?”

!!!!!!

Mới đó đã trực tiếp hỏi thẳng cô.

Hơn nữa còn qua điện thoại.

Doãn Vũ Điềm xoa ngực, trái tim đập thình thịch. Cô nuốt nước miếng, bình tĩnh mà đáp, không xác nhận cũng không phủ nhận, “Sao?”

Nhưng Lâm Quý Tuân lại cho rằng chữ ‘sao’ này của cô chính là xác nhận.

Anh yên lặng hai giây, hỏi: “Là ai? Bạn học của em à?”

Doãn Vũ Điềm: “Không phải là anh không muốn nói chuyện với em hả?”

“… Anh không hề.”

“Anh đang trốn tránh em còn gì?”

“… Anh chỉ… không biết nói gì với em.”

“Thế anh hỏi nhiều thế làm chi?”

“Em thật sự… hết thích anh nhanh như vậy ư?” Bên tai, giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ.

Ban đầu, Doãn Vũ Điềm chỉ hi vọng anh gọi tới hỏi thăm mà thôi,

Nhưng khi nghe thấy câu này,

Cô không phải đứa ngốc.

… Chuẩn bị tinh thần chấp nhận thất tình cái gì? Tất cả đều bị cô ném ra sau đầu hết.

Đang đùa đấy ư?

Cô lập tức ngồi thẳng dậy, cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mất mát của anh, “Nếu em thật sự thích cậu ấy, cậu ấy cũng đối xử tốt với em, vậy anh… sẽ chúc phúc em. Nhưng anh vẫn muốn nói mấy câu. Xin lỗi vì đã chậm trễ em nhiều năm như vậy, xin lỗi vì khiến em thích một thằng ngốc, ngốc tới mức bản thân nó thích ai cũng không biết —”

Anh còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

“Em không có.” Doãn Vũ Điềm không giả vờ nổi nữa, bật khóc nức nở: “Bây giờ anh đang có ý gì hả?”

Lâm Quý Tuân bên kia sững người rất lâu.

Anh yếu ớt hỏi: “… Em nói em không có gì cơ?”

“Anh nói xem?”

Lâm Quý Tuân gãi đầu, cẩn thận dò hỏi: “Vậy… Anh theo đuổi em được không?”

“Em rất có tự trọng,” Doãn Vũ Điềm hít mũi, lí nhí bảo: “Anh đừng có mơ là em sẽ nhận lời anh sớm.”

Hai mắt của Lâm Quý Tuân sáng lên, anh nắm chặt điện thoại, được voi đòi tiên, “Tức là không sớm thì muộn em cũng nhận lời anh đúng không?”

“…”

“Còn phải xem, xem anh biểu hiện như thế nào đã.”



Thật ra thì em rất không kiên định,

Chỉ cần anh bằng lòng bước về phía em dù chỉ một bước,

Em liền có dũng khí bước 99 bước vì anh.

Bởi vì em thích anh.

Lời tác giả:

Nhưng sau đó thì Lâm Quý Tuân từ tuyển thủ chuyên nghiệp trở thành sếp Lâm,

Ổng mới ôm được người đẹp về nhà (> ° 口 °)>

A Hoán: “Quá tội nghiệp…”

Hà Trang: “Bởi vậy mới nói muốn hiểu được trái tim của người phụ nữ hệt như mò kim đáy biển, làm gì có chuyện dễ vậy? Tôi phải cười phát đã!”

Kiều Hướng Thiển: “Cuối cùng nghi vấn đã có lời giải đáp. Thì ra trước kia anh Quý hay nấu cháo điện thoại là vì theo đuổi bạn gái…”

Dư Hoán Xuyên đã sớm biết tỏng: “Ờ hờ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi