CHIẾN LANG Ở RỂ



Bên kia, dưới khu chung cư của Lê Văn Vân, hai người Lê Văn Vân và Liễu Ngọc đi dạo trong khu chung cư, nhưng lúc này vẻ mặt của Liễu Ngọc không tốt lắm!
Nhìn Liễu Ngọc nhíu mày, Lê Văn Vân thở dài, sau đó nhìn Liễu Ngọc nói: "Liễu Ngọc, chúng ta đều ngang vai vế, chúng ta cũng không có anh chị em ruột.

Trong thâm tâm, tôi vẫn luôn coi cô là em gái, cho nên tôi mới có thể nói rằng Tả Hạo rất không thích hợp với cô."
Liễu Ngọc nhíu mày nói: "Anh đừng nói vậy, trước đây quả thật tôi và anh rất thân thiết, nhưng tôi không ngờ anh lại làm ra chuyện như vậy.

Đây chính là lừa đảo, anh không biết sau khi xảy ra chuyện của anh, lúc ấy tôi còn học cấp hai, bạn bè xung quanh tôi đã nói tôi như thế nào!"
Lê Văn Vân ngẩn ra!
Bảo sao sau khi anh trở về, Liễu Ngọc lại căm thù anh như vậy.

Lê Văn Vân thở dài, sau đó nhìn Liễu Ngọc: "Liễu Ngọc, tôi chỉ giải thích một lần, còn có tin hay không là tùy cô.

Chuyện lúc trước là tôi bị hãm hại, lần này tôi trở lại Lâm Hải cũng là vì chứng minh sự trong sạch của mình."
Liễu Ngọc ngẩn người, sau đó cười lạnh.

Hiển nhiên, cô ấy không hề tin lời giải thích của Lê Văn Vân!
Ở trong mắt cô ấy, nếu Lê Văn Vân thật sự không có vấn đề thì anh cũng sẽ không biến mất chín năm.

Cô ấy thở dài nói: "Tả Hạo đối xử với tôi rất tốt, thế này là đủ rồi.

Chuyện của tôi và anh ấy không cần anh lo, hôm nay quả thật mẹ tôi hơi quá đáng, cho nên tôi mới xuống một mình để nói cám ơn anh.

Chờ lát nữa tôi sẽ dẫn mẹ tôi rời đi!"
Lê Văn Vân định lấy điện thoại ra, đưa hình cho Liễu Ngọc xem nhưng nghe vậy, anh cau mày cất điện thoại đi.


Anh biết, bây giờ gửi hình cho cô ấy xem, không chừng cô ấy sẽ nghĩ gì đó.

Ví dụ như anh không muốn bọn họ bên nhau, nên theo dõi Tả Hạo các thứ.

Hai người im lặng, Liễu Ngọc nhìn Lê Văn Vân: "Dù sao, điều nên nói tôi cũng nói rồi, tôi đi về trước!"
Nhìn bóng lưng của cô ấy, Lê Văn Vân chỉ đành gật đầu!
Về đến nhà, Tào Dung đang nói chuyện, Liễu Ngọc lôi kéo Tào Dung: "Mẹ, đừng nói nữa, chúng ta đi về trước đi!"
"Hừ!" Lúc này Tào Dung mới hừ lạnh, đứng lên cùng Liễu Ngọc.

Hai người Tào Vân và Lê Cảnh An lộ ra vẻ lúng túng, Tào Vân há miệng nhưng không nói gì.

Đến khi hai người rời đi, Tào Vân nhìn Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, con đừng quan tâm lời dì con nói, tính dì ấy thế đấy, nói lẫy chút thôi."
"Con không để ý." Lê Văn Vân cười nói: "Con còn chưa ăn cơm nữa, tối nay ăn gì thế?"
"Có hầm một con gà." Tào Vân cười nói.

Ăn cơm xong, Lê Văn Vân trở về phòng của mình.

Sau khi về phòng, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Bân.

Rất nhanh sau đó, điện thoại được kết nối, ở đầu kia, Lôi Bân hỏi: "Sao vậy?"
"Đã tra ra địa chỉ của Lê Hàng chưa?" Lê Văn Vân hỏi.

"Lê Hàng này cũng khá có năng lực." Lôi Bân nói: "Ông ta có tổng cộng ba địa chỉ, Lôi Sơn Uyển có một ngôi biệt thự, Minh Nguyệt Hương Sơn có một bungalow, ngoài ra còn có một biệt thự tương đối gần khu chung cư Dương Quang ở ngoại thành.


Lát nữa tôi gửi địa chỉ cụ thể cho cậu! Còn ông ta ở chỗ nào thì không rõ, ông ta còn có tình nhân, còn có đến mấy người.

Ông ta đặt mua một vài bất động sản cho những tình nhân kia, cho nên tạm thời tôi chưa khoanh vùng được."
Lê Văn Vân trầm ngâm!
Đã chín năm trôi qua, địa vị của Lê Hàng ở nhà họ Lê hẳn là càng ngày càng cao.

Dĩ nhiên, Lê Hàng chỉ là chi thứ nên chỉ có thể kiếm một ít tiền, muốn leo đến cấp cao thật sự ở nhà họ Lê vẫn rất khó khăn.

Với kiểu gia tộc có sản nghiệp này, tất nhiên cổ phần gì đó đều sẽ nằm trong tay dòng chính.

Lê Văn Vân nhíu mày nói: "Được rồi, ông mau sai người tra rõ chỗ ở cụ thể gần đây của ông ta.

Đúng rồi, trong tay ông có bất động sản không? Sang tên một căn hộ cho tôi, rộng một chút, lắp đặt thoải mái một chút!"
"Không thành vấn đề." Lôi Bân gật đầu: "Ngày mai tôi sai người đặt mua một cái cho cậu."
Đúng vậy, Lê Văn Vân định cho bà ngoại mình một căn hộ.

Ở Lâm Hải, giá nhà tương đối cao, nhưng đối với Lê Văn Vân mà nói, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ!
Sau khi dặn dò xong, Lê Văn Vân ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện.

...!
Đêm đã khuya, ban đêm ở Lâm Hải dậy sóng mãnh liệt.

Trong một đêm này, vô số chuyện đang lặng lẽ xảy ra.


Quán bar vẫn xa hoa truỵ lạc, vô số người trẻ tuổi bùng phát nội tiết tố, đang đong đưa thân thể của mình ở trong đó.

Trong đám người, Ngô Nghiêu cất một con dao dính máu trong tay, khóe miệng hơi mỉm cười: "Nhiệm vụ hoàn thành, có thể đi về ngủ."
Nói xong, Ngô Nghiêu đi ra khỏi quán bar!
Đồng thời ở chỗ khác, ở vị trí ngược với ngoại ô Lâm Hải, đèn đường cách nhau khá xa, xung quanh hơi tối!
Một cô gái tóc ngắn mặc quần áo đen, cầm hai trường đao, ngạo nghễ đứng ở trong bóng tối, trong tay cô gái là một thanh trường đao đã ra khỏi vỏ.

Gác đao trên tay phải, cô gái nhìn chằm chằm về phía trước! Trong mắt là vẻ lạnh như băng và khát máu!
Ở nơi đó, có hơn mười cô gái tóc ngắn ăn mặc giống vậy đang khẩn trương nhìn cô gái kia, hai tay của bọn họ đều cầm hai đao.

Phía sau bọn họ, một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang đứng.

"Được!" Cô gái tóc ngắn cười khẩy nói: "Thế mà các người lại cầm đao chĩa vào tôi."
"Số Hai!" Lúc này, một người tương đối cao đi ra, ông ta cau mày, là Tần Quốc Thành.

Ông ta nhìn cô gái tóc ngắn và nói: "Người này không phải người của Hồng Nguyệt, cô có biết, anh ta là..."
"Tôi mặc kệ anh ta là ai." Giọng Số Hai lạnh như băng, thản nhiên nói: "Anh ta tham dự vào hoạt động bao vây diệt trừ chúng ta ba năm một lần, anh ta cũng được, bố anh ta cũng được, tôi giết hết! Thù của Số Bảy, chỉ có tôi báo!"
"Trước đó cô trở về Người Gác Đêm cùng chúng tôi đi, có chuyện gì thì chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện!" Tần Quốc Thành cau mày nói: "Hơn nữa, Lê Văn Vân cũng trở về Người Gác Đêm rồi."
"Tôi không tin!" Giọng Số Hai lạnh như băng: "Hoặc là các ông nói dối sự thật ban đầu, hoặc là các ông lừa anh ta, để anh ta không trở về Người Gác Đêm."
Nói xong, cô gái vung trường đao chém ngang, thản nhiên nói: "Hôm nay tôi phải giết người này! Các ông không ngăn được tôi."
Tần Quốc Thành nhướng mày nói: "Cô, Lê Văn Vân và Số Bảy đều là binh tôi mang ra ngoài, nghe tôi, không thể giết người này! Nếu cô cố ý muốn giết, vậy thì bước qua xác tôi đi!"
"Vụt!"
Nói xong, Tần Quốc Thành rút trường đao của mình ra, thở một hơi nói: "Vì tất cả sự sống!"
Sau lưng, mười mấy người đồng loạt tiến lên phía trước: "Đao phong sở chỉ, tâm chi sở hướng!"
"Chiến đấu không có đường lui!"
Nói xong, tất cả bọn họ giơ tay lên, chỉ đao về phía cô gái, dáng vẻ thấy chết không sờn.


Người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đó mỉm cười, cười như không cười nhìn Số Hai cách đó không xa, trên mặt lộ vẻ trào phúng.

Số Hai nghe vậy, cười lạnh: "Khẩu hiệu này đã bị các người sỉ nhục."
Tần Quốc Thành nhướng mày nói: "Vẫn là câu nói kia, bây giờ anh ta ở Viêm Hạ, anh ta không thể xảy ra chuyện gì ở chỗ này, tôi phải bảo vệ sự an toàn của anh ta.

Cô trở về Người Gác Đêm cùng chúng tôi, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện!"
Số Hai hừ lạnh, cất trường đao trong tay đi, thản nhiên nói: "Nể mặt lão đội trưởng ông."
"Cô thật sự không về?" Tần Quốc Thành hơi đổi sắc mặt hỏi.

Số Hai thản nhiên nói: "Trước khi báo xong thù, tôi tuyệt đối sẽ không trở về!"
Nói xong, cô gái bỗng nhiên dùng lực, biến mất ở trong đêm tối với tốc độ cực nhanh.

"Người Gác Đêm Số Hai ở chỗ các người, cũng chỉ đến thế thôi." Sau lưng, người trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh đó nhún vai, nhàn nhạt lên tiếng.

Tần Quốc Thành quay đầu, lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi, sau đó hừ lạnh nói: "Chúng ta đi!"
...!
Ngày hôm sau, Lê Văn Vân đi một chuyến đến tập đoàn Hãn Vũ, lấy được chìa khóa nhà cùng với địa chỉ nhà từ chỗ Lôi Bân, sau đó Lê Văn Vân lại tiếp tục chạy đến nhà Đặng Hân Hân.

Một ngày lại trôi qua.

Thứ năm, cuối cùng có một ngày Lê Cảnh An không đánh thức Lê Văn Vân từ sáng sớm, bởi vì ngày này là đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại anh.

Anh ngủ thẳng tới tầm mười giờ mới bò dậy.

Sau khi rửa mặt, Lê Cảnh An lái xe chở cả nhà đến khách sạn tổ chức tiệc!
Trên đường, Lê Cảnh An và Tào Vân dặn dò Lê Văn Vân: "Lát nữa có thể sẽ có mấy người nói chuyện khó nghe, con đừng so đo với bọn họ."
Lê Văn Vân cũng nghĩ đến, anh cười, lắc đầu nói: "Con biết rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi