CHIẾN LANG Ở RỂ



Dứt lời, anh ta cầm một chiếc hộp lên từ bên cạnh, sau đó mở hộp ra rồi nói: "Đây là một chiếc vòng ngọc mà tôi dùng một tháng tiền lương để mua."
Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, chiếc vòng tay bằng ngọc này cũng không quý, kiểu dáng trông cũng khoảng mấy nghìn.

Nhưng đối với gia đình bình thường mà nói, cái này đã xem như không tồi.

Ngay sau đó, Liễu Ngọc cũng lấy ra quà của mình!
Sự chú ý của bà cụ nhanh chóng bị thu hút, chủ đề cũng theo đó mà được dời đi.

Lê Văn Vân hơi bất đắc dĩ, anh vốn muốn lấy tấm ảnh ra để Tả Hạo hoàn toàn xuống đài, cũng có thể mượn cơ hội này để anh ta tách ra khỏi Liễu Ngọc!
Nhưng bây giờ chủ đề bị dời đi, đương nhiên anh cứ dây dưa mãi cũng không hay.

Sắc mặt Tả Hạo cũng khó coi!
Trong lòng anh ta vẫn luôn cảm thấy Tập đoàn Hoàn Vũ không hợp tác với anh ta là do Lê Văn Vân giở trò quỷ.

Trần Mỹ Huyên gặp anh ta chỉ để nhục nhã anh ta mà thôi.

Từ đầu đến cuối, anh ta đều cảm thấy hạng mục trò chơi của mình không có bất cứ vấn đề gì.

Mà nguyên nhân Lê Văn Vân làm như thế cũng bởi vì lúc bọn họ ở nhà Lê Văn Vân, nói chuyện hơi nặng lời khiến Lê Văn Vân ghi hận.

Cho nên vừa nãy anh ta muốn xé tan hình tượng của Lê Văn Vân với người trong nhà.

Có điều anh ta không thể ngờ được trong thời khắc quyết định, Liễu Ngọc lại nói giúp Lê Văn Vân.

Ngược lại, khiến anh ta và Tào Dung bị mất mặt, nhưng cũng may là Tào Trác Hào đã thành công dời sự chú ý.

Sau khi nhìn thấy mấy người đã lấy quà ra, Tả Hạo cũng cười nói: "Bà ngoại, đây là quà của con!"
Nói xong, anh ta mở một cái hộp dài ra, trong chiếc hộp dài có đặt một gốc nhân sâm.

Đôi mắt Tào Duyệt hơi sáng lên: "Đây là nhân sâm sao? Chắc cái này cũng không ít tiền."

Tả Hạo xua tay nói: "Không đắt không đắt, mười mấy vạn mà thôi, vừa hợp cho bà ngoại bồi bổ cơ thể."
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của La Trinh Ngọc lộ vẻ sợ hãi.

Ngày bé, bà ấy rất nghèo khổ, cho dù hoàn cảnh sống bây giờ có khá hơn một chút nhưng đối với bà cụ mà nói, mười mấy vạn cũng là một khoản tiền khổng lồ.

Bà ấy vội vàng xua tay từ chối: "Cái này không được, cái này không được, quá quý giá."
Tả Hạo mỉm cười nói: "Ôi chao, quý giá gì chứ, đợi sau này con cưới Liễu Ngọc thì mọi người chính là người một nhà.

Quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm, hơn nữa...!chú Lê còn đồng ý với con, giới thiệu con với ông chủ lớn của công ty bọn họ, so với việc đó thì chút nhân sâm này chẳng đáng là bao."
Sắc mặt Lê Cảnh An ở bên cạnh hơi thay đổi!
Ánh mắt Lê Văn Vân cũng chợt lạnh lùng hơn, Lê Cảnh An chắc chắn chưa từng đồng ý với Tả Hạo.

Sở dĩ Tả Hạo nói như vậy là để Lê Cảnh An không thể không đồng ý chuyện này ở trước bà ngoại anh.

Trước mặt nhiều người như vậy, với tính cách không muốn làm mất lòng họ hàng của Lê Cảnh An, chắc chắn sẽ không phủ nhận.

Nếu như Lê Cảnh An thầm chấp nhận nhưng sau đó lại nói mà không làm, vậy thì Tả Hạo lại càng có chuyện để nói hơn!
Người này, quá âm hiểm!
Từ khi bắt đầu, anh ta sử dụng Tào Dung như vũ khí, có thể nhìn ra được một vài thứ! Bây giờ Lê Văn Vân quan sát lại càng thấy vô sỉ.

Nhưng Tào Dung vẫn rất hài lòng với anh ta!
Tuổi trẻ tài cao, đối với người bình thường thì cũng xem như là giàu có.

Lê Cảnh An để ý đến cảm xúc của những người này nhưng Lê Văn Vân không nghĩ như vậy.

Lê Văn Vân lạnh nhạt nói: "Tả Hạo, anh đừng ăn nói lung tung, bố tôi chưa từng đồng ý giúp anh giới thiệu anh với ai."
Tả Hạo nhướng mày, khóe miệng anh ta khẽ nhếch, không đáp lại câu nói của Lê Văn Vân mà nói lảng sang chuyện khác: "Lê Văn Vân, hôm nay là thọ tám mươi tuổi của bà ngoại, anh cũng đã chín năm chưa gặp bà ngoại, chắc hẳn đã chuẩn bị quà!"
"Anh đừng lảng sang chuyện khác." Lê Văn Vân bình tĩnh nhìn Tả Hạo rồi nói: "Bố tôi chưa từng đồng ý với anh dù chỉ một chữ.

Mà lúc trước cũng đã giúp anh giới thiệu với ngành đầu tư của tập đoàn Hoàn Vũ.


Tôi cũng giới thiệu với Trần Mỹ Huyên giúp anh, là do chính hạng mục của anh không tốt, người ta không vừa ý nên mới không muốn đầu tư!"
Đầu mày Tả Hạo nhướn lên, sau đó lại cười khẽ nói: "Không sao, chuyện này không muốn giúp cũng không quan trọng.

Hôm nay là thọ tám mươi tuổi của bà ngoại, tôi biếu chút quà cũng là nên, nhưng ngược lại là anh, đưa quà anh muốn tặng ra đây xem nào."
"Anh xem anh ta đi tay không đến đây, chuẩn bị quà gì chứ." Tào Duyệt đứng bên cạnh khinh thường nói.

"Lê Văn Vân, lấy quà cậu chuẩn bị ra đây xem nào." Bên cạnh, vẻ mặt Tào Dung cũng vô cùng đắc ý.

Đồ Tả Hạo chuẩn bị tương đối quý giá, cái này khiến Tào Dung cũng cảm thấy được nở mày nở mặt, bà ta cười lạnh nhìn về phía Lê Văn Vân.

Bên cạnh, Lê Cảnh An cũng hơi nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Lê Văn Vân, không phải con không mua đấy chứ!"
Lê Văn Vân nhìn Tả Hạo một cái thật sâu, sau đó khóe miệng khẽ mỉm cười, móc từ trong túi ra một cái chìa khóa, bỏ vào tay La Trinh Ngọc rồi nói: "Bà ngoại, đây là quà con biếu bà!"
"Chìa khoá?" Tào Dung khẽ cười hỏi: "Cậu định đưa một cái chìa khóa cho bà ngoại cậu chơi sao?"
Tào Duyệt và Tào Trác Hào cũng cười.

Bên cạnh, sắc mặt của Lê Cảnh An và Tào Vân khẽ thay đổi, định nói gì đó nhưng Lê Văn Vân đã cười nói: "Con suy nghĩ kỹ một chút, cũng không biết nên tặng bà ngoại cái gì.

Nghĩ đến việc bà ngoại đã lớn tuổi, nên được hưởng phúc, ở một căn nhà tốt một chút.

Nên sau đó đã mua một căn nhà cho bà ngoại!"
Vừa dứt lời, trong chớp mắt, tất cả mọi người đều yên lặng.

Một căn nhà!
Ở Lâm Hải, giá trị của một căn nhà ít nhất cũng phải mấy chục vạn.

Căn tốt hơn chút không có hơn trăm vạn thì không mua nổi.

Bọn họ không ngờ Lê Văn Vân lại đưa một ngôi nhà đến!
Lần này khiến Tào Dung vẫn luôn đắc ý, ngây ngẩn cả người trong chớp mắt.


Khách quan mà nói, nhân sâm của Tả Hạo hoàn toàn không đáng chú ý.

Bà ta xỉa xói: "Hừ, còn không phải là dùng tiền bố cậu đến tỏ vẻ ân cần, còn nói như thể chính cậu tự dùng tiền của mình để mua."
Bên cạnh, Lê Cảnh An cũng kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân.

Ông ấy biết rõ mình không hề đưa tiền cho Lê Văn Vân, Lê Văn Vân vừa mới trở lại Lâm Hải, tiền từ đâu đến!
Lê Văn Vân hờ hững nhìn Tào Dung rồi nói: "Địa chỉ căn nhà này ở số sáu mươi chín, đường Bành Hồ Nam.

Đã được sửa sang lại, có thể vào ở luôn, hôm nào bà có thể trực tiếp dọn đến ở."
Lần này, Lê Cảnh An kinh ngạc hoàn toàn, ông ấy nuốt nước miếng, khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân nói: "Đường Bành Hồ Nam, Lê Văn Vân, bất động sản chỗ đó chính là nơi đắt đỏ nhất Lâm Hải.

Vừa gần biển, còn là khu biệt thự, sửa lại thì hơn ngàn vạn.

Con lấy nhiều tiền như vậy ở đâu ra!"
"Trời ơi!"
Bên cạnh, khóe miệng Tào Trác Hào cũng không nén nổi mà giật một cái.

Hơn ngàn vạn, biệt thự gần biển!
Cái này...!Quá dọa người!
Lần này, không còn ai nghi ngờ tiền này là do Lê Cảnh An cho, dù sao chính Lê Cảnh An cũng chưa ở được biệt thự như thế.

Khóe miệng Lê Văn Vân cũng không nén được mà khẽ giật, anh để Lôi Bân sang tên cho anh một căn nhà, cũng không ngờ Lôi Bân lại sang tên cho anh một căn biệt thự!
Trên thực tế, lúc trước sau khi Lôi Bân nghe được yêu cầu của Lê Văn Vân, còn tưởng rằng Lê Văn Vân muốn đến ở.

Theo yêu cầu của Lê Văn Vân, lớn một chút, thoải mái dễ chịu một chút.

Sau đó ông ta sang tên luôn cho Lê Văn Vân một căn biệt thự!
Mà tất cả mọi người, lúc này đều sợ đến ngây người, bọn họ khiếp sợ nhìn Lê Văn Vân.

Những người này đều là người rất bình thường, không phải giàu có gì.

Biệt thự, mà còn là biệt thự gần biển, đây là chuyện mà đến cả nghĩ thôi bọn họ cũng không dám nghĩ.

Đặc biệt là Tả Hạo, lúc này anh ta nhìn Lê Văn Vân với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.


Anh ta hiểu rõ về nhà ở hơn so với những người khác, ngàn vạn cũng đã đánh giá thấp.

Cho dù anh ta có bán công ty của mình cũng chưa chắc có thể mua được một căn nhà ở đó.

Anh ta nghiến răng nhìn về phía Lê Văn Vân, ngay sau đó cười như không cười hỏi: "Lê Văn Vân, anh vừa mới ra tù, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy mà mua biệt thự.

Không phải anh lại làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ."
Tào Dung cũng vội vàng hùa theo: "Đúng đấy, Lê Văn Vân, cậu vừa mới ra tù."
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt tất cả mọi người theo đó nhìn về phía Lê Văn Vân không được tự nhiên.

Mà vợ chồng Lê Cảnh An cũng có vẻ mặt lo lắng, Lê Văn Vân ra tay lần này đúng thật là hơi dọa người.

Đối mặt với sự khiêu khích liên tục của Tả Hạo, Lê Văn Vân cũng chuẩn bị ngả bài.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, mỉm cười với La Trinh Ngọc, cầm hộp nhân sâm lên, sau đó vứt vào ngực Tả Hạo, hờ hững nói: "Dì à, ban đầu vốn muốn để lại mặt mũi cho dì và Liễu Ngọc, không muốn để cho mấy người bị bẽ mặt.

Nhưng hết lần này đến lần khác mấy người cứ nhắm vào con, con không nhịn được!"
"Hừ? Làm sao? Cậu định giết tôi trước mặt nhiều người như vậy sao?" Tào Dung đứng lên, lớn tiếng nói.

Lần này đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người!
Sắc mặt của Tào Vân và Lê Cảnh An thay đổi, vội vàng kéo Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân cười với bọn họ nói: "Bố mẹ yên tâm đi, con không làm chuyện gì phạm pháp."
Sau đó, anh nhìn về phía Tả Hạo, lạnh lùng nói: "Thứ nhất, số tiền kia là do tôi quang minh chính đại lấy được."
Nói xong, anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trên mặt bàn, bình tĩnh nói: "Tấm thẻ này, chắc là anh biết!"
Trong giây phút nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng màu xanh này, những người nhận ra tấm thẻ kim cương Tân Hải ở đây đều chấn động!
Lê Cảnh An, Tào Vân, Tả Hạo, Liễu Ngọc!
Đương nhiên là Liễu Ngọc không thể nào có được thẻ ngân hàng Tân Hải, nhưng Tả Hạo có, cũng từng khoe khoang với cô ấy, cũng từng giới thiệu qua chế độ của ngân hàng Tân Hải!
Cho nên cô ấy cũng nhận ra.

Tả Hạo cảm thấy cổ có hơi lạnh, cuối cùng anh ta đã biết, vì sao Lê Văn Vân lại quen biết Trần Mỹ Huyên.

Lúc này, ánh mắt Lê Văn Vân bình tĩnh nhìn về phía anh ta.

Sau đó, lấy điện thoại ra, cười như không cười nói: "Hôm nay, tôi sẽ để anh chết được rõ ràng!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi