CHIẾN LANG Ở RỂ



Nhân viên phục vụ là một cô gái tầm khoảng hai mươi tuổi, mặc sườn xám, nhân viên phục vụ của nhà hàng Vinh Hoa này đều là nữ, hơn nữa đa số đều khá ưa nhìn.

Đương nhiên cô ta nhận ra Phương Quân, lại nhìn sang Lê Văn Vân, cô ta cau mày nói: “Anh Phương, hình như chuyện này không phù hợp với quy tắc.”
“Quy tắc? Cô có biết tôi không?” Phương Quân cau mày nhìn cô ta quát lên.

“Tôi biết nhưng nhà hàng Vinh Hoa của chúng tôi không có quy tắc đuổi khách hàng ra ngoài, chuyện này…” Nhân viên phục vụ vội vàng trả lời.

“Xem ra cô vẫn chưa biết đến tôi.” Phương Quân nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường nói: “Hôm nay nhớ kĩ cho tôi, Phương Quân tôi chính là quy tắc!”
Nghe thấy những lời này, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nhìn nhau, hai người đều thấy được sự cười nhạo trong ánh mắt của đối phương.

Phương Quân tiếp tục nhìn nhân viên phục vụ nói: “Cô còn muốn làm việc ở đây nữa không? Cô không làm được thì gọi giám đốc của các cô ra đây!”
Tiếng động bên này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một vài người, rất nhanh, một người phụ nữ mặc trang phục công sở, đeo kính, tầm khoảng ba mươi tuổi đi đến, cô ta cười dịu dàng nói: “Ô, anh Phương, chuyện gì khiến anh nổi cơn thịnh nộ vậy!”
Phương Quân liếc nhìn cô ta, sau đó lại quay sang nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, lạnh nhạt nói: “Mời hai người họ ra ngoài.”
Giám đốc của nhà hàng Vinh Hoa nhíu mày, sau đó trả lời: “Anh Phương, chuyện này e là không hay cho lắm, nơi này mở cửa để làm ăn, làm gì có đạo lí đuổi khách hàng ra ngoài chứ.”
“Rất đơn giản, bọn họ đắc tội với tôi.

Tôi mời cô gái xinh đẹp này ăn cơm, cô ta không đồng ý, còn coi tôi là vô danh tiểu tốt, tôi chỉ muốn cho cô ta thấy, rốt cuộc ai mới là vô danh tiểu tốt.” Phương Quân nói một cách lạnh lùng.

Trương Dục đứng bên cạnh cậu ta bày ra dáng vẻ đắc ý, nhìn Lê Văn Vân với vẻ chế giễu, sau đó nói: “Hơn nữa, người này chính là một tội phạm cưỡng hiếp, bởi vì cưỡng hiếp mà ngồi tù chín năm, loại người như vậy đến nhà hàng Vinh Hoa của các người ăn uống, tôi cảm thấy sẽ có chút ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hàng Vinh Hoa!”

Phương Quân ngước mắt lên, cau mày nói: “Đương nhiên, cô cũng có thể giữ nguyên cách nghĩ của cô, có thể không đuổi họ ra ngoài, nhưng điều đó có nghĩa là từ hôm nay trở đi, tôi, Liễu Bạch, còn có bạn bè của chúng tôi, từ hôm nay cũng sẽ không đến nhà hàng Vinh Hoa của các người dùng bữa nữa.”
Điểm này là hướng đến tiêu dùng cao cấp, nói một cách khác, khách hàng là khách cố định, cũng chỉ có mấy người này mà thôi, hơn nữa người như Phương Quân, là khách hàng lớn, những người bạn kia của cậu ta, mỗi tháng chắc cũng sẽ giúp nhà hàng Vinh Hoa thu lợi nhuận lên đến hàng trăm vạn.

Trương Dục mỉm cười nói: “Lê Văn Vân, nếu như tôi là cậu thì đã tự động biến khỏi đây rồi, còn nữa chủ động bảo người đẹp bên cạnh cậu ăn cơm cùng anh Quân, ở thành phố Lâm Hải, đụng vào anh Quân không phải là một lựa chọn thông minh.”
Trong chốc lát, lúc này có hơi làm khó giám đốc, cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, khách sáo nói: “Ba vị, hay là…”
“Chuyện gì đây?” Đúng vào lúc này, một giọng nói đầy uy lực vang lên, ngay sau đó, ở chỗ không xa có một người mặc trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, cắt kiểu tóc mười phân đi từ trên tầng xuống.

Ông ta trông tầm bốn mươi đến năm mươi tuổi, mặt mũi hồng hào, dáng người ngay ngắn.

Giám đốc vội vàng chào hỏi: “Ông chủ!”
“Ông chủ Tần.” Lúc này, Phương Quân lạnh nhạt nói: “Mấy người này làm tôi không vui, ông đuổi họ đi đi, nếu không tôi và bạn bè của tôi, cũng sẽ không đến đây dùng bữa nữa.”
Ông chủ Tần cau mày, ông ta nhìn Liễu Bạch đứng bên cạnh, lông mày của Liễu Bạch từ từ nhíu lại, sau đó nói với ông chủ: “Chú Tần, mấy người này… đúng là có chút không biết tốt xấu.”
Ông chủ Tần nhìn sang đám người Lê Văn Vân, cái khoảnh khắc ánh mắt của ông ta nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, dáng vẻ cả người của ông ta không kìm được mà run lên bần bật.

Vẻ mặt của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lại lộ ra vẻ ngơ ngác.

Đương nhiên, người được gọi là ông chủ Tần này nhận ra họ, nhưng dù là Lê Văn Vân, hay là Hoàng Thi Kỳ cũng thế, đều không có quá nhiều ấn tượng về ông ta.

Ông chủ Tần thở ra một hơi, nhìn đám người Lê Văn Vân rồi đi tới.


Đứng bên cạnh, trên mặt Trương Dục và Phương Quân lộ ra vẻ đắc ý, giống như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng đám người Lê Văn Vân bị đuổi ra ngoài.

Liễu Bạch cũng đưa hai cô gái kia tiến lên phía trước, ông chủ Tần đi đến trước mặt Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, sau đó hơi cúi người nói: “Xin lỗi ba vị, quấy rầy đến bữa ăn của các vị rồi.”
“Chẳng việc gì phải xin lỗi.” Trương Dục nói: “Người này là tội phạm cưỡng hiếp, thứ cặn bã của xã hội, không cần phải xin lỗi bọn họ, trực tiếp đuổi đi là xong chuyện.”
Phương Quân cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ một cách chế giễu, bật cười khuyên: “Người đẹp, bây giờ thì cô biết ai là vô danh…”
“Bốp!”
“Bốp!”
Đúng vào lúc này, ông chủ Tần đang khom người bỗng quay lại, cùng lúc đó ông ta giờ tay lên.

Giây phút đó, ông ta đã tát hai phát lên mặt Trương Dục và Phương Quân.

Âm thanh lanh lảnh khiến cả sảnh tầng một cũng yên ắng hẳn, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về bên này.

Sau khi Phương Quân sững sờ một hồi, thẹn quá hóa giận, cậu ta giơ nắm đấm lên quát chửi: “Ông già này, mẹ kiếp dám động đến tôi…”
Đúng vào lúc này, Liễu Bạch lại vội vàng kéo cậu ta lại.

Ông chủ Tần thản nhiên nhìn Phương Quân nói: “Cậu không muốn ăn uống ở chỗ của tôi, vậy thì biến đi, tôi không thiếu mấy đồng tiền của cậu, muốn tiếp tục ăn uống ở chỗ của tôi thì xin lỗi hai người này đi!”

Mũi Phương Quân tức đến nỗi nở phồng lên.

Trương Dục ở bên cạnh càng chết lặng, cậu ta không ngờ rằng sự tình sẽ ra nông nỗi này, cậu ta nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, thấy cả hai người đang nhìn họ như cười mà không cười.

Cậu ta lại nhìn xung quanh, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn họ, bị ăn một cái tát trước đám đông, lúc đó cậu ta cảm thấy trên mặt mình đau rát, mất mặt thấy mẹ luôn!
“Ông bảo tôi xin lỗi bọn họ?” Phương Quân cười khẩy: “Tần Trung Lưu, cái tát này tôi ghi nhớ, tôi với ông chưa xong đâu!”
Liễu Bạch vẫn luôn im lặng cau mày, cậu ta không nói gì Tần Trung Lưu, mà nhìn Lê Văn Vân, nói một cách bình thản: “Lê Văn Vân, lời xin lỗi của tôi và Phương Quân, anh gánh không nổi đâu, mặc dù cái tát này là do ông chủ Tần ra tay, nhưng sẽ tính hết lên đầu anh.”
Lê Văn Vân nhún vai không quan tâm, không nói gì!
“Đừng có ở đây nói nhảm nữa, mau cút đi, sau này cũng đừng đến chỗ tôi nữa.” Tần Trung Lưu nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Phương Quân cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, liếm môi nói: “Được, tôi ghi nhớ thật kỹ, còn cả cô, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ khiến cô chủ động bò lên giường của tôi, cầu xin tôi tha cho cô!”
Trong mắt Hoàng Thi Kỳ chợt có một tia sáng xẹt qua.

Lê Văn Vân lắc đầu với cô ấy!
“Chúng ta đi thôi!” Phương Quân nghiến răng nói.

Cậu ta ở lại chỗ này thêm một phút thì chỉ cảm thấy mất mặt hơn thôi.

Nhìn bọn họ rời đi, Tần Trung Lưu mới nhìn về phía Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nói: “Hai vị khách quý, nhà hàng quản lý không chu đáo, gây thêm phiền phức cho mọi người rồi, cảm phiền di chuyển lên tầng sáu dùng bữa, bữa ăn này, chúng tôi sẽ miễn phí cho mọi người.”
Liễu Bạch và Phương Quân chưa đi ra khỏi đều sững người, bọn họ dừng chân lại, Liễu Bạch thì ngạc nhiên quay lại.

Nhà hàng Vinh Hoa tổng cộng có sáu tầng, nhưng mở cửa chính thức thì chỉ có năm tầng mà thôi, nhưng Liễu Bạch biết tầng sáu là nơi Tần Trung Lưu chuyên dùng để tiếp đãi khách quý.


Nhưng tầng này, thậm chí một năm cũng sẽ không mở lấy một lần.

Quan hệ giữa ông của cậu ta và Tần Trung Lưu khá tốt, nhưng kể cả là ông của cậu ta cũng chưa từng lên tầng sáu!
Bây giờ Tần Trung Lưu lại mời Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lên tầng sáu dùng bữa, chuyện này quả thực khiến cậu ta hơi ngạc nhiên!
Qua sự giới thiệu của Trương Dục, ông ta cũng biết Lê Văn Vân là người thế nào.

Tần Trung Lưu không thể mời một người như vậy lên tầng sáu dùng bữa mới phải.

“Là thủ đoạn lôi kéo các khách hàng khác sao?” Trong lòng cậu ta nghi ngờ, lại nhìn Hoàng Thi Kỳ nói: “Hay là lai lịch của người con gái kia rất đáng gờm? Khi cô ta đối mặt với Phương Quân và tôi, giọng điệu rất bình thản…”
Trong lúc cậu ta đang ngờ vực, ba người Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đã đứng lên.

Đi lên tầng trên.

Cùng lúc đó Ngô Nghiêu còn nháy mắt với bọn họ, khiến sự tức giận trong lòng Phương Quân càng lớn hơn.

“Mẹ nó chứ.” Phương Quân chửi bới: “Còn ở lại đây làm gì, để chịu nhục à!”
Nói xong, cậu ta bước ra khỏi cửa, đi ra ngoài!
Mà đám người Lê Văn Vân lại đi lên tầng sáu.

Tầng sáu tương đối yên tĩnh, bọn họ bước vào trong một phòng bao, sau khi vừa bước vào, Tần Trung Lưu thở ra một hơi, sau đó cơ thể run rẩy mà chào hỏi: “Ra mắt Số Không! Số Hai!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi