CHIẾN LANG Ở RỂ



Lê Tử Thiện bất đắc dĩ nhún vai, cười như không cười nhìn Lê Văn Vân.

Con người Lê Tử Thiện rất giả tạo, kể từ khi Lê Văn Vân có thể ghi nhớ đến này anh ta đã rất giả tạo.

Anh ta là người đầu tiên thuộc đời thứ ba dòng chính của nhà họ Lê ngậm chắc thìa vàng mà lớn lên.

Là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Lê cho nên anh ta rất cao ngạo, từ khi còn nhỏ, ai anh ta cũng khinh thường.

Hơn nữa người này còn có năng lực, anh ta lớn hơn Lê Văn Vân ba tuổi.

Lê Văn Vân mười tám tuổi đi học đại học, ngay lúc đó Lê Tử Thiện mới hai mươi mốt tuổi đã đậu nghiên cứu sinh của một trường đứng top năm trên thế giới.

Đúng rồi, từ nhỏ anh ta đã bắt đầu nhảy lớp.

Luận thành tích, anh ta cũng là loại người con nhà người ta.

Khi Lê Văn Vân còn nhỏ, thành tích cũng tương đối khá, hơn nữa lúc đó Lê Cảnh An rất có năng lực.

Lê Văn Vân cũng được nhà họ Lê coi trọng, bồi dưỡng anh trở thành phụ tá đắc lực của Lê Tử Thiện.

Bởi vì Lê Văn Vân xuất thân từ dòng thứ, có lẽ sẽ quản lý một số công ty, nhưng chắc chắn sẽ không được thừa kế cổ phần của công ty nhà họ Lê, chỉ có thể nhận chút tiền lương.

Cho nên từ nhỏ, đối mặt với Lê Văn Vân, Lê Tử Thiện luôn có cảm giác mình khá ưu việt.


Lúc này lại càng như vậy, anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lê Văn Vân, trong giọng nói để lộ sự khinh thường nồng đậm.

Lê Văn Vân nhìn anh ta, sau đó thở ra một hơi, đi tới định mở cửa xe.

"Xe của tôi không phải người như cậu có thể lên." Lê Tử Thiện ngăn ở trước xe, thản nhiên nói: "Địa chỉ là nhà hàng Vinh Hoa, cậu tự đón xe mà tới.

Tôi đợi cậu ở cửa nhà hàng Vinh Hoa! Cũng chỉ có bố tôi mới sẵn lòng để cho các người tới loại nhà hàng sang trọng này."
Nói xong, anh ta kéo cửa xe rồi ngồi xuống ghế lái, cấp tốc khởi động xe nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt của Lê Văn Vân cực kỳ khó coi!
Bố của Lê Tử Thiện là Lê Trung Hằng, hiện tại là người cầm quyền trên mặt nổi của nhà họ Lê, ông nội của Lê Tử Thiện đã lui xuống.

Anh không biết vì sao đột nhiên bọn họ lại gọi mình và bố mình đi ăn cơm.

Nếu như chỉ mời một mình Lê Văn Vân, Lê Văn Vân vốn cũng không để ý tới, thế nhưng hiện tại, bố anh cũng đang trên đường đến đó, anh không thể không đi.

"Sớm biết thế thì đã không quay lại." Lê Văn Vân mắng một câu, sau đó mới đón xe từ chỗ phụ cận nhà hàng Vinh Hoa quay lại nơi đó.

Lần thứ hai ngăn một chiếc taxi, Lê Văn Vân trở lại nhà hàng Vinh Hoa!
Rất nhanh sau đó, xe đã dừng lại trước nhà hàng Vinh Hoa, lúc này trong nhà hàng đã ngồi đầy người.

Ở cửa, Lê Tử Thiện đồ tây giày da đứng bên cạnh.


Nhìn thấy Lê Văn Vân, trên mặt anh ta vẫn là biểu tình khinh thường, khoát tay áo nói: "Đi thôi!"
Hai người đi vào nhà hàng, dọc theo cầu thang, bọn họ trực tiếp lên tới tầng năm!
Tần năm không giống với tầng một, ở lầu một là đại sảnh được đặt ghế dài, mà toàn bộ tầng năm đều là phòng bao riêng, hoàn cảnh cũng yên tĩnh và tốt hơn rất nhiều so với tầng một!
"Biết nhà hàng Vinh Hoa là chỗ nào không?" Lúc đi tới tầng năm, Lê Tử Thiện khẽ cười nói: "Nhà hàng Vinh Hoa là nhà hàng tốt nhất Lâm Hải, mà tầng năm còn là nơi ăn uống đắt tiền nhất Lâm Hải, cũng là nơi ngon nhất.

Bố tôi vậy mà lại dẫn các người tới nơi này, thực sự là phung phí của trời mà."1
Lê Văn Vân không phản ứng anh ta.

Lê Văn Vân cũng đi theo tới cửa, ngay sau đó, vùng xung quanh lông mày của anh hơi nhíu lại một chút.

Trong phòng có một cái bàn tròn lớn, trên bàn ngồi không ít người, Lê Hàng mà khoảng thời gian này Lê Văn Vân vẫn đang tìm cũng ở bên trong.

Ông ta ngông nghênh ngồi ở đó, tay bưng một ly rượu vang, khẽ lắc.

Trừ ông ta thì còn có một số người, Diệp Kỳ cường tráng.

Ở bên cạnh Diệp Kỳ có một cô gái, thời điểm ánh mắt Lê Văn Vân rơi vào trên người cô gái kia, toàn thân anh không nhịn được hơi run một cái.

Cô gái này rất đẹp, có ba phần giống với Diệp Mộng, mái tóc đen nhánh rất dài, mặc một bộ váy đen an tĩnh ngồi ở một bên!
Thấy Lê Văn Vân đi vào căn phòng, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, sau đó lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới bàn!
Người này chính là Diệp Hinh!
Nhân vật chính ở thời điểm Lê Văn Vân xảy ra chuyện chín năm trước.


Lê Văn Vân không nghĩ tới, cô ta vậy mà lại cũng tới nơi này.

Ngoài ra, Lê Cảnh An có chút co quắp ngồi ở bên trong, sắc mặt khó coi, hiển nhiên là trước đó những người này đã nói một vài lời khó nghe.

"Lê Văn Vân đến rồi." Lúc này, Lê Trung Hằng ngồi ở một bên vẫy tay nói: "Chín năm không gặp, trưởng thành hơn rất nhiều đấy, mau ngồi đi!"
Lê Tử Thiện khẽ cười một tiếng, từ bên người Lê Văn Vân đi tới, giật ra một cái ghế rồi ngồi xuống.

Ánh mắt Lê Văn Vân quét qua mọi người, sau đó nhìn về phía Lê Cảnh An nói: "Bố, chúng ta đi thôi!"
"Hả?" Nghe được lời này của Lê Văn Vân, vùng xung quanh lông mày của đám người nhíu lại một chút.

Lê Tử Thiện hừ lạnh một tiếng nói: "Lê Văn Vân, cho cậu thể diện quá rồi hả? Để cậu tới dùng cơm là xem trọng cậu, đừng có mà không biết xấu hổ."
Lê Văn Vân lười phản ứng với anh ta.

Lúc này, Lê Trung Hằng khẽ cười một tiếng, nhìn Lê Cảnh An nói: "Cảnh An, chính cậu suy nghĩ kỹ một chút, bữa cơm này cậu muốn ăn hay không ăn."
Lê Cảnh An nhíu mày, sau đó nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, trước tiên tới ngồi xuống đi."
Nét mặt Lê Văn Vân khẽ động, anh nhìn bố mình một chút, sau đó đi tới bên cạnh kéo ghế ra ngồi xuống.

Ngồi bên cạnh, Lê Tử Thiện khinh thường cười nói: "Tôi còn tưởng cậu có cốt khí gì chứ, cũng ngoan ngoãn ngồi rồi sao?"
"Tử Thiện, con bớt ồn ào đi." Lúc này, Lê Trung Hằng nói, sau đó ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân, vừa cười vừa nói: "Lần này mới bố con hai người tới đây chủ yếu là có ba chuyện cần nói."
Lê Văn Vân trầm mặc, hiển nhiên Lê Cảnh An ngồi bên cạnh đã nghe nói qua, trên mặt vương một tia rầu rĩ.

Lê Trung Hằng tiếp tục nói: "Chuyện thứ nhất, nghe nói sau khi trở về, cậu đang điều tra chuyện xảy ra vào chín năm trước?"
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, chắc là Lê Vân Sinh báo lên, chỉ là anh không nghĩ tới, Lê Trung Hằng lại tra được việc này.

"Thì thế nào?" Lê Văn Vân hỏi.


Lê Trung Hằng cười cười, sau đó nhìn về phía Diệp Hinh ở bên cạnh nói rằng: "Chuyện chín năm trước đã tạo thành tổn thương rất lớn đối với Diệp Hinh, bây giờ cậu lại trở về điều tra, không thể nghi ngờ là đang xát muối lên vết thương của con bé.

Cậu cũng đã ra tù, chúng ta thương lượng cùng với Diệp Hinh và người nhà họ Diệp một chút, đề nghị cậu không cần phải tiếp tục điều tra."
Lê Văn Vân vui vẻ, anh cười như không cười nói rằng: "Xin lỗi, tôi không chấp nhận đề nghị của ông!"
"Đừng có gấp, nghe tôi nói hết đã!" Lê Trung Hằng nói: "Cậu trở lại Lâm Hải bởi vì một số chuyện, có chút không hợp với Vưu Tường, cũng xung đột với Diệp Kỳ, chúng tôi có thể giúp cậu đối phó, đồng thời để cho bọn họ về sau không tìm cậu gây phiền phức nữa."
"Chuyện thứ hai." Nói tới chỗ này, Lê Trung Hằng thản nhiên nói: "Chuyện thứ hai ấy mà, cậu và bố cậu có một số quan hệ, hiện tại Cảnh An đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch ở tập đoàn Hãn Vũ bên này.

Nhà họ Lê chúng ta và tập đoàn Hãn Vũ có quan hệ cạnh tranh trên rất nhiều sản nghiệp, cũng không biết vì sao, tập đoàn Hãn Vũ luôn thích cạnh tranh cùng chúng ta.

Đối với chúng ta mà nói, đây cũng không phải chuyện tốt, cho nên mong cậu có thể dàn xếp giữa hai bên, mọi người hợp tác vui vẻ."
Lê Văn Vân buồn cười.

Tập đoàn Hãn Vũ và nhà họ Lê cạnh tranh tất nhiên là vì Lê Văn Vân.

Lúc này, Lê Trung Hằng tiếp tục nói: "Còn chuyện thứ ba...!rất đơn giản, chỉ cần các người đáp ứng hai chuyện trước đó, tôi có thể đề nghị, để tên các người xuất hiện trên gia phả một lần nữa, nhận tổ quy tông!"
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, anh đã biết đại khái bố mình rầu rĩ là vì cái gì.

Nhận tổ quy tông cũng không tồi, nhưng trước kia nhà họ Lê đối xử với bọn họ quá đáng như thế, bọn họ đã sớm lạnh nhạt.

Chủ yếu nhất là, mặc dù bọn họ nói thương lượng, đề nghị, nhưng thực tế đây là uy hiếp.

Có ẩn ý nếu như Lê Văn Vân tiếp tục điều tra, nhà họ Lê cũng vậy, mà nhà họ Diệp cũng thế, bọn họ sẽ không bỏ qua.

Có lẽ Lê Cảnh An rất lo lắng mình sẽ bị hai nhà trả thù, cho nên có chút quấn quýt.

Lê Văn Vân nhìn thoáng qua Diệp Hinh đang cúi đầu ở gần đó, tiếp theo môi khẽ động nói: "Bố, chúng ta đi thôi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi