CHIẾN LANG Ở RỂ



Nghe thấy câu hỏi của cô ta, Lê Văn Vân hơi xấu hổ!
Thực ra anh đến đây chỉ để gặp qua loa và nói chuyện với em gái này một lát thôi, chứ không phải thực sự đến xem mắt.

Chỉ là anh không ngờ khi anh vừa đến, Doãn Thi Đan này sẽ chủ động như vậy, trong thời gian ngắn đã hỏi nhiều vấn đề như vậy.

Nhưng vì đối phương hỏi như vậy nên Lê Văn Vân định hành động theo hoàn cảnh khiến cho đối phương coi thường mình, sau đó từ chối chuyện này.

Anh ho khan nói: "Ừm, đối với các người mà nói, quả thật có chuyện như vậy.

Về công việc, hiện tại tôi là người không có nghề nghiệp!"
"Người không có nghề nghiệp sao?" Doãn Thi Đan hơi nhíu mày, sau đó cô ta nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Bố anh là phó chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ đúng không?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng ở chỗ đó bố tôi không có nhiều quyền hạn, chủ yếu là lương cố định!"
Quả nhiên sau khi anh nói xong, lông mày của Doãn Thi Đan hơi nhíu lại, trong mắt bắt đầu hiện ra sự chán ghét.

"Vậy bố mẹ anh có mua cho anh một căn nhà riêng ở thành phố Lâm Hải không? Sau này anh có dự định gì cho công việc không?" Doãn Thi Đan ngẩng đầu lên và nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: "Cuộc sống của tôi rất thanh nhã, nếu có thể được thì tôi nhất định sẽ không ở với bố mẹ của anh."
"Không, hiện tại tôi ở cùng bố mẹ, nếu nói về công việc thì tạm thời tôi chưa suy nghĩ đến chuyện đó, tôi cũng không thiếu tiền tiêu." Lê Văn Vân thành thật trả lời.

Ngay sau đó, Doãn Thi Đan bật cười, cười khinh thường nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Đúng là đi xem mắt nhiều sẽ có khả năng gặp được loại người kỳ lạ, người giống như anh cũng có thể giới thiệu cho tôi."
"Anh đã ngồi tù chín năm, không có nghề nghiệp, tưởng bố anh có một công việc tốt, kết quả chỉ là một người tạm giữ chức vụ mà thôi." Trong ánh mắt Doãn Thi Đan hiện ra vẻ kiêu ngạo hỏi: "Anh có biết tôi làm việc gì không?"
"Tôi nghe nói cô làm việc trong tập đoàn Hoàn Vũ, tôi quen biết Trần Mỹ Huyên cũng chính là chủ tịch của cô." Lê Văn Vân nói.


"Được rồi, bây giờ lại còn thích khoác lác." Doãn Thi Đan lạnh nhạt nói: "Sao anh có thể quen biết chủ tịch của chúng tôi, cách ăn mặc của anh vô cùng kém, người đã thấp kém lại còn ngồi tù, dì Tào cũng thật là, một người như vậy cũng giới thiệu cho tôi, thật lãng phí thời gian của tôi! Tôi còn cho rằng bố anh là phó chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ, ngay cả khi anh đã từng ngồi tù, anh vẫn có thể tìm được một chức vụ trong tập đoàn Hãn Vũ."
"Kết quả bố anh chỉ là một người có chức vụ nhàn hạ." Doãn Thi Đan cười lạnh nói: "Thật là lãng phí thời gian!"
Khi nghe thấy lời này, trong lòng Lê Văn Vân hơi vui mừng.

Rõ ràng Doãn Thi Đan này không thích Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân mỉm cười.

"Anh còn mặt mũi để cười sao?" Doãn Thi Đan nhìn thấy Lê Văn Vân cười, hình như càng tức giận, cô ta trừng mắt nói: "Sao loại người như anh lại có mặt mũi đi xem mắt chứ?”
"Ừ, bởi vì cô không thích tôi nên chúng ta sẽ dừng lại ở đây." Lê Văn Vân không muốn tranh cãi với cô ta, anh vội vàng nói.

"Anh xem như còn có chút tự giác, đúng là tầng lớp dưới đáy xã hội, tôi ngồi cùng bàn với anh cũng thấy hơi mất mặt!" Doãn Thi Đan cười lạnh, sau đó cầm túi xách của cô ta đứng lên nói: "Lần này anh trả tiền đi."
Lê Văn Vân lẳng lặng bật cười, nhưng anh cũng không nói gì.

Doãn Thi Đan cười lạnh, cầm lấy túi xách và bước ra ngoài.

Lê Văn Vân sờ mũi cũng không quan tâm, chờ sau khi Doãn Thi Đan rời đi, anh vẫy tay gọi: "Bồi bàn! Tôi muốn thanh toán!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Lê Văn Vân: "Hì hì, anh bị ghét bỏ rồi!"
Lê Văn Vân vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, anh phát hiện Đỗ Tịch Tịch lại ngồi ở chỗ ngồi phía sau lưng anh và đang mỉm cười nhìn anh, trong tay còn cầm điện thoại.

"Sao cô lại đi theo tôi đến đây?" Lê Văn Vân cạn lời hỏi.


"Tôi tò mò, tôi muốn xem thử buổi xem mắt là như thế nào." Đỗ Tịch Tịch vui vẻ nói: "Chỉ là quá nhàm chán, người phụ nữ đó xem ra rất chú trọng vật chất thế mà nói rằng mình sống rất thanh nhã, còn đánh giá người khác dựa trên ngoại hình của họ.

Nếu tôi là anh thì tôi chắc chắn sẽ ném thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải cho cô ta rồi rời khỏi đó."
Lê Văn Vân cười nói: "Thôi bỏ đi, không cần đâu, tôi đến đây cho có lệ mà thôi, cô ta không thích tôi chính là hợp với ý tôi.

Nếu cô ta thực sự thích tôi thì sẽ rất phiền phức."
Sau khi thanh toán tiền, Lê Văn Vân đứng dậy nói: "Tôi về nhà đây, cô cũng về nhà sớm đi!"
Hai người đi ra ngoài và tự bắt taxi rời đi.

Cùng lúc đó trên một chiếc taxi khác, sắc mặt của Doãn Thi Đan vô cùng khó coi, cô ta cảm thấy sự xuất hiện của Lê Văn Vân hoàn toàn chính là lãng phí thời gian của cô ta, cô ta cảm thấy Tào Dung đúng là người nào cũng giới thiệu cho cô ta!
Cô ta tức giận nên lấy điện thoại ra để tìm số điện thoại của Tào Dung và gọi ngay lập tức!
"Alô!" Ngay sau đó, đầu bên kia Tào Dung đã nhận điện thoại hỏi: "Thi Đan, sao rồi, cháu gặp Lê Văn Vân chưa? Có hài lòng không?"
"Cháu hài lòng cái gì chứ!" Giọng nói của Doãn Thi Đan vô cùng khó chịu: "Dì Tào, dì cảm thấy cháu rất xấu đúng không? Loại người nào dì cũng giới thiệu cho cháu.

Dì giới thiệu cho cháu người cháu này của dì đã ngồi tù mấy năm, không nhà, không xe, còn không có công việc.

Dì đang sỉ nhục cháu đúng không? Dì cho rằng cháu chỉ xứng với loại người này sao?"
Tào Dung sửng sốt một chút nói: "Lê Văn Vân nói với cháu như vậy à? Đứa nhỏ này đúng thật là!"
"Dì Tào, sau này dì cũng đừng giới thiệu ai cho cháu nữa." Doãn Thi Đan cười lạnh nói.


Tào Dung vội vàng nói: "Thi Đan, không phải như vậy đâu, Lê Văn Vân đúng là đã ngồi tù vài năm, nhưng bây giờ cậu ấy có việc làm mà.

Cậu ấy làm việc cho tập đoàn Hãn Vũ, chính là trợ lý duy nhất của doanh nhân Lôi Bân ở tập đoàn Hãn Vũ, hơn nữa cậu ấy có quan hệ rất tốt với Chủ tịch Lôi.

Trước đây cậu ấy đã gọi điện cho Chủ tịch Lôi và tìm việc làm cho Liễu Ngọc!"
"Dì nói việc làm của Liễu Ngọc là do anh ta giới thiệu sao?" Doãn Thi Đan sững sờ hỏi.

"Đúng thế." Tào Dung nói: "Hơn nữa, cậu ấy còn có quan hệ rất tốt với Trần Mỹ Huyên, chủ tịch công ty các người, dì còn nghĩ nếu cháu có thể làm quen với cậu ấy thì sẽ có lợi cho công việc của cháu.

Sao dì có thể tùy tiện giới thiệu người nào đó cho cháu chứ? Tuy rằng bố của Lê Văn Vân làm công việc nhàn hạ, nhưng lương hàng năm của ông ấy cũng là mấy trăm vạn!"
"Chuyện này..." Doãn Thi Đan giật mình.

Nghĩ đến Lê Văn Vân vừa rồi, lại nghĩ đến thái độ của mình, đột nhiên cô ta cảm thấy có chút ngơ ngác.

Vừa rồi Lê Văn Vân cũng nói rằng anh quen biết Trần Mỹ Huyên.

Nhưng Doãn Thi Đan vốn không tin, cô ta không nghĩ Lê Văn Vân không nghĩ rằng Lê Văn Vân thật sự quen biết chủ tịch của công ty mình.

Theo cô ta, Lê Văn Vân chính là một người tầm thường, là người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, sao có thể quen biết Trần Mỹ Huyên!
Nhưng bây giờ xem ra, điều đó có vẻ là sự thật!
Sau một hồi kinh ngạc, cô ta vội vàng nói: "Dì Tào, dì không lừa cháu chứ!"
"Dì lừa cháu làm gì, những chuyện này cháu có thể đi hỏi thăm mà, nếu không thì cháu nghĩ Liễu Ngọc có thể tìm được công việc lương một năm trăm vạn ở đâu chứ." Tào Dung nói đến đây, còn hơi khoe khoang!
Doãn Thi Đan nghiến răng, nghĩ đến thái độ vừa rồi của cô ta, trong lòng không khỏi có chút bối rối.

Một lúc sau, cô ta nghiến răng nói: "Dì Tào, nếu không thì dì hẹn anh ta một lần nữa giúp cháu, cháu muốn thử nói chuyện với anh ta một lần nữa!"

"Được thôi!" Tào Dung vội vàng nói.

...!
Phía bên kia, đương nhiên Lê Văn Vân không biết những chuyện này, anh bắt xe quay trở về khu chung cư của mình.

Khi vừa đến cổng chung cư, ánh mắt của anh hơi thay đổi nhìn về một hướng!
Có hai người phụ nữ xinh đẹp cao điệu đứng ở đó, bọn họ mặc váy hở hông, lộ đôi chân dài.

Váy của hai người một chiếc màu đen một chiếc màu trắng, dáng người hoàn hảo đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn!
Điều quan trọng nhất là hai người phụ nữ này trông giống y như nhau.

Bọn họ đang đứng bên cạnh đường quốc lộ, hình như đang chờ xe và đang nói chuyện với nhau!
"Ồ, cặp song sinh xinh đẹp!" Trong lòng Lê Văn Vân vô cùng ngạc nhiên nói.

Ngay khi anh nhìn về phía bọn họ, cặp song sinh đó cũng liếc nhìn anh, nhưng ánh mắt của bọn họ nhanh chóng rời đi.

Không chờ Lê Văn Vân thưởng thức quá lâu, một giọng nói vang lên bên cạnh anh: "Lê Văn Vân!"
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện bên cạnh có một cánh cửa xe mở ra, sau đó có một người cầm hai hộp quà bước xuống xe, rõ ràng là Tả Hạo!
Lúc này hình như anh ta ngủ không ngon, quầng thâm trên mắt anh ta nặng trĩu, anh ta cầm hộp quà đến trước mặt Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, anh nhận cái này đi.

Trước đây đúng là tôi đã sai, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ và tha cho tôi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự không chịu nổi, công ty bao nhiêu năm kinh doanh tâm huyết của tôi sắp phá sản rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi