CHIẾN LANG Ở RỂ



"Hả?"
Nghe thấy Lê Văn Vân cần được giúp đỡ, chẳng những Đỗ Thương Bắc không lộ ra vẻ khổ sở, thay vào đó là gương mặt hưng phấn, ông ấy liền vội vàng hỏi: "Cần tôi làm việc gì vậy?"
Lê Văn Vân vội ho một tiếng, nói: "Không phải việc gì lớn, chỉ hy vọng về sau ngài có thể chăm sóc Công ty Thịnh Thế trên mặt sự nghiệp một chút, dù sao ngài là người giàu nhất Giang Thành, tiện tay lấy vài vụ kinh doanh đã đủ nuôi sống công ty hậu cần Thịnh Thế này rồi."
Đỗ Thương Bắc không hỏi thêm gì nhiều, vội vàng gật đầu nói: "Chuyện nhỏ mà thôi.

Hoàn toàn không vấn đề gì!"
Ở bên cạnh, Đỗ Tịch Tịch lại ngây dại lần nữa.

"Rốt cuộc người này có lai lịch gì nhỉ, chỉ bởi vì đã cứu bố mình một lần đã khiến bố mình dễ dàng nghe theo anh ấy?" Trong lòng Đỗ Tịch Tịch nghi ngờ, cô ấy càng sinh ra tò mò về Lê Văn Vân
Lê Văn Vân gật đầu nói cảm ơn, sau đó ba người bắt đầu dùng cơm bình thường.

Khách sạn Vạn Hào quả thực thuộc hạng cao cấp, mùi vị tương đối tốt.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

...!
Tám giờ tối! Vùng ngoại thành Giang Thành, trong một công xưởng bỏ hoang.


"Rầm!"
Lý Tiểu U đá một cái làm cửa sắt trước mặt mở ra, đồng thời xông vào trong phòng, trên người cô ấy mặc bộ đồng phục bó sát người màu đen, phác họa rõ ràng vóc dáng lả lướt quyến rũ của cô ấy.

Nhưng trên lưng của cô ấy đeo hai thanh đao một dài một ngắn! Hoàn toàn không tương xứng với dáng vẻ cô bé nhà bên bình thường của cô ấy.

Đây là bộ dạng tiêu chuẩn của "Người Gác Đêm"!
"Thế nào rồi!" Phía sau cô ấy, Phạm Nhược Tuyết ăn mặc giống vậy cũng xông vào bên trong công xưởng, mở miệng hỏi.

Sau một lúc lâu, ánh mắt bọn họ dừng lại một nơi cách đó không xa, sắc mặt hơi biến đổi một chút!
Ở chỗ đó có ngọn đèn lờ mờ, dưới ánh đèn, một người mặc đồng phục nam của Người Gác Đêm nằm trên mặt đất.

Nhưng anh ta đã không còn hít thở!
"Đã là người thứ tư rồi." Ánh mắt Phạm Nhược Tuyết có chút khó coi, nói: "Bảo bọn họ tới xử lý đi, chúng ta trở lại cương vị của mình thôi.

Không nên rút dây động rừng, tất cả hành động theo kế hoạch."
"Tôi chỉ sợ đến lúc đó đại ca Lê Văn Vân không muốn phối hợp." Lý Tiểu U mím môi một cái rồi nói: "Anh ấy vừa mới ly hôn, lại..."
Phạm Nhược Tuyết trực tiếp cắt ngang lời nói của cô, nói bằng giọng lạnh lẽo: "Anh ấy dám không phối hợp!"

Ăn cơm xong, lúc đầu Lê Văn Vân dự định rời đi nhưng dường như Đỗ Thương Bắc thực sự muốn tác hợp anh và Đỗ Tịch Tịch, Đỗ Thương Bắc vừa cười vừa nói: "Hai người các cậu đều là thanh niên, bây giờ vẫn sớm thế này, hai người đi ra ngoài chơi một chút đi, chẳng phải có người nói bên này có một quán bar rất lớn sao? Người trẻ tuổi đều thích đến, Tịch Tịch, con dẫn Lê Văn Vân đi chơi một chút! Bố đi trước đây."
Nói xong, ông ấy trực tiếp mở cửa chạy trước.

"Bố… Con!" Vốn là Đỗ Tịch Tịch muốn từ chối, thế nhưng cô ấy bỗng nhiên nghĩ, xem có thể biết được lai lịch của Lê Văn Vân hay không, sau đó nghiêng cổ, khuôn mặt xinh xắn nở một nụ cười, hỏi: "Vâng, dù sao thời gian cũng còn sớm, chúng ta đến quán bar chơi một chút đi?"
Lê Văn Vân nghĩ không việc gì to tát, hơn nữa còn có người đẹp làm bạn, gật đầu, nói: "Được!"
Trên mặt Đỗ Tịch Tịch lộ ra nụ cười giảo hoạt, hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, Đỗ Tịch Tịch dẫn Lê Văn Vân đi đến quán bar.

Quán bar Minh Mị là quán bar lớn nhất Giang Thành!
Có người nói không ai dám trêu chọc ông chủ Dương Hải của quán bar này.

Ở quán bar này gần như không có người gây sự, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi đều sẵn lòng tới.


Khi đến cửa quán bar, trong quán bar đã truyền đến từng đợt tiếng động ồn ào cùng tiếng âm nhạc xập xình.

Hai người đi vào trong quán rượu, người đẹp cấp bậc như Đỗ Tịch Tịch rất nhanh đã hấp dẫn không ít sự chú ý.

Bọn họ yêu cầu một ghế dài, sau đó Đỗ Tịch Tịch gọi không ít rượu.

Hai người ngồi xuống!
Vừa mới ngồi xuống, Đỗ Tịch Tịch liền mở miệng nói: "Anh gì đó, anh uống một mình trước nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát."
Đương nhiên không phải Đỗ Tịch Tịch đi vệ sinh, cô ấy chạy tới WC, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi, nói: "Alo, Hiểu Nguyệt, mau tới, tớ đang ở quán bar Minh Mị! Mau tới nhảy!"
"Ha ha, còn lâu tớ mới tin cậu, cậu chưa bao giờ đến quán bar." Ở đầu điện thoại bên kia, giọng nói không tin của một cô gái vang lên.

"Tớ thật sự ở quán bar Minh Mị, cậu không nghe thấy bên tai tớ ầm ĩ thế nào sao? Tớ nói với cậu, sau khi cậu đến đây, giúp tớ chuốc say một người!" Đỗ Tịch Tịch cười hì hì nói.

"Chuốc say? Cậu để ý con trai nhà ai rồi? Dự định chuốc say rồi ngủ với người ta hả?" Đầu dây bên kia lại hỏi.

"Xùy xùy xùy, cậu tưởng rằng tớ là cậu à." Đỗ Tịch Tịch bĩu môi nói: "Nói chung cho cậu hai mươi phút, tớ chờ cậu ở cửa quán bar, mau lên!"
...!
Lê Văn Vân ngồi ghế dài bên kia, tự mình rót một chén rượu, Đỗ Tịch Tịch gọi rượu, hiển nhiên đều là rượu vô cùng đắt tiền, Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, phát hiện phần lớn đều là rượu mạnh!
Anh cười, đoán ra đại khái ý tưởng của Đỗ Tịch Tịch!
Nhưng anh không quá mức để tâm, tuy rằng đã ba năm nay anh không uống rượu nhưng xưa nay anh chưa từng uống say.

Anh không để ý tới, ở vị trí đối diện với ghế dài của anh, bốn người đang ngồi ở bên kia.


Đúng vậy, chính là bốn người Cao Phái, Nguyễn Vũ Đồng, Trương Thị Đình và Trần Nghị.

Trần Nghị đang không ngừng cho Trương Thị Đình uống rượu, dự định buổi tối liền thuận lợi làm Trương Thị Đình.

"Ơ, đó chẳng phải là Lê Văn Vân sao?" Đúng lúc đó, đột nhiên Cao Phái chỉ Lê Văn Vân cách đó không xa, nói.

Nguyễn Vũ Đồng nhìn sang, khẽ nhíu chân mày!
Cùng chung sống với Lê Văn Vân ba năm, trước giờ Lê Văn Vân không hề say rượu.

"Một mình ngồi bên kia uống rượu, xem ra là mượn rượu giải sầu rồi." Cao Phái nói, tay lại ôm thật chặt hông của Nguyễn Vũ Đồng.

Mà trong ánh mắt của Trần Nghị thì lại lộ ra một tia cười lạnh, nói: "Ngày hôm qua anh ta khiến tôi mất hết thể diện, tôi đang suy nghĩ nên dạy dỗ anh ta một trận thế nào, không ngờ anh ta lại tự đưa mình tới cửa."
"Anh định tìm người đánh anh ta?" Đôi mắt Cao Phái hơi sáng lên, hỏi.

Trần Nghị cười lạnh nói: "Không cần tìm người, hiện tại quán bar Minh Mị này đang do cháu trai bên ngoại của Dương Hải, Phan Minh Vũ quản lý, tôi quen anh ấy!"
"Nếu như để anh ấy biết bạn trai của Đặng Hân Hân là Lê Văn Vân, anh nói xem anh ấy sẽ như thế nào?" Trần Nghị cười âm hiểm! Sau đó anh ta đứng lên, đi lên tầng hai của quán bar!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi