CHIẾN LANG Ở RỂ



Hai vợ chồng họ khẽ liếc nhìn nhau rồi lại cùng nhìn về phía Vương Giai Kỳ.

Lâm Bình dang hai tay ra tỏ vẻ bất lực.

“Con có biết Lê Văn Vân không?” Lúc này Vương Húc mới hỏi.

Vương Giai Kỳ không biết tại sao bố mẹ cô ta lại đột ngột hỏi chuyện này, nhưng chuyện Lê Văn Vân là Người Gác Đêm thì đương nhiên cô ta sẽ không nói cho bố mẹ biết.

Cô ta gật đầu nói: “Cũng xem như là có quen biết.”
“Con thấy gia cảnh của cậu ta so với nhà chúng ta như thế nào?” Vương Húc hỏi.

Vương Giai Kỳ sửng sốt, cô ta nhìn bố mẹ mình bằng ánh mắt kì lạ: “Bố mẹ đừng vòng vo tam quốc nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Vương Húc thở phào nhẹ nhõm nói: “Được rồi.

Nếu con đã nói như vậy, thì bố sẽ nói thẳng nhé.”
Nói xong ông ta nhìn Vương Giai Kỳ nói: “Bố nghe chú Lâm của con nói lại rằng con rất thân thiết với cậu Lê Văn Vân này.

Nhưng Giai Kỳ à, con phải hiểu rằng loại người nào thì thích hợp giao tiếp với loại người nào.

Con và Lê Văn Vân hoàn toàn không thích hợp, cho nên sau này hai đứa ít lui tới với nhau đi.”
Vương Giai Kỳ ngẩn người, cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Bình, sau đó lại nhìn về phía bố mẹ mình rồi nói: “Bố mẹ, hình như hai người đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
“Con...” Vương Húc hỏi.

“Đầu tiên là chưa nói đến việc con có bất kỳ suy nghĩ nào về Lê Văn Vân hay không đã.” Vương Giai Kỳ nói: “Ngay cả khi con thích Lê Văn Vân thì nói không chừng người ta còn chẳng thèm để ý đến con nữa là.

Mọi người đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Khi Vương Giai Kỳ nói như vậy thì cả Vương Húc và Tôn Diễm đều lộ ra vẻ mặt không tin.

Tôn Diễm nói: “Trên đời này vẫn còn có người mà nhà họ Vương của chúng ta không xứng đáng với tới sao? Con gái của tôi xinh đẹp như vậy, lại là con gái nhà danh giá thì ai cũng đều xứng cả.”
“Bố mẹ à, hai người chỉ luôn đứng ở trên cao mà nhìn xuống thôi nên chẳng hiểu gì.

Ngay cả những người nghèo nhất cũng không thích con thì cái đó không gọi là không xứng mà là có tiền cũng không thể mua được tình yêu.” Vương Giai Kỳ nói.

Vương Húc khoát tay nói: “Được rồi, được rồi.

Con đừng có mà lý sự với bố mẹ nữa.

Tốt nhất là con đừng có suy nghĩ đó ở trong đầu.


Con cũng biết rõ rồi đó, sớm muộn gì thì con cũng sẽ gả cho nhà họ Lý mà thôi.”
Vương Giai Kỳ nghe vậy thì vẻ mặt thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, cô ta đặt đũa xuống bàn nói: “Con không ăn nữa.”
Trong mắt Lâm Nhã hiện lên vẻ thất vọng, sau đó cô ta gật đầu nói: “Được thôi, vậy anh đi đường nhớ cẩn thận nha.”
Lê Văn Vân gật đầu cười với Lâm Nhã: “Ngày mai gặp lại.”
Lâm Nhã gật gật đầu.

Chia tay Lâm Nhã, Lê Văn Vân không bắt taxi mà anh bắt đầu đi dọc theo con đường về phía xa xa, nơi này là khu vực trung tâm thành phố.

Chẳng mấy chốc, anh cảm thấy phía sau có vài người đang theo dõi mình.

Trong vô thức, anh bước đến một vị trí tương đối hẻo lánh.

Lúc này anh mới dừng lại.

Anh phát hiện phía trước cũng có mấy người đã đi tới để chặn đường anh lại.

Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi của mình nói: “A, thật là thú vị.”
Chỗ anh đang đứng là trong một con hẻm nhỏ và ở hai đầu đã bị chặn lại.

Anh dừng lại và nhìn về phía sau.

Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi và anh đã hiểu ra vấn đề.

Đánh giá từ cuộc trò chuyện thì đây chính là người do Lâm Bình kêu đến.

Mấy người kia đi tới phía trước, họ nhìn Lê Văn Vân với nụ cười như có như không và nói: “Anh là Lê Văn Vân phải không?”
Anh khẽ cười thầm trong lòng, Lâm Bình có vẻ thực sự coi thường anh.

Anh cùng Vương Giai Kỳ mới đi lại thân thiết một chút mà ông ta đã cảm thấy anh thật quá đáng, thậm chí còn chủ động kêu người đến dạy dỗ anh nữa chứ.

Lê Văn Vân nhìn hai bên, sờ sờ cái mũi và nói: “Đúng, ai kêu mấy người tới vậy?”
Chỗ anh đang đứng là trong một con hẻm nhỏ và ở hai đầu đã bị chặn lại.

Anh dừng lại và nhìn về phía sau.

Mấy người kia đi tới phía trước, họ nhìn Lê Văn Vân với nụ cười như có như không và nói: “Anh là Lê Văn Vân phải không?”
Lê Văn Vân nhìn hai bên, sờ sờ cái mũi và nói: “Đúng, ai kêu mấy người tới vậy?”
“Ai kêu chúng tôi đến không quan trọng.


Quan trọng là hôm nay chúng tôi chỉ muốn dạy cho anh một bài học.

Anh nhớ kỹ cho tôi, từ nay về sau tránh xa cô Vương ra.” Tên cầm đầu có cái đầu trọc nói.

Sau đó, bọn họ bắt đầu bao vây Lê Văn Vân lại.

Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi và anh đã hiểu ra vấn đề.

Đánh giá từ cuộc trò chuyện thì đây chính là người do Lâm Bình kêu đến.

Anh khẽ cười thầm trong lòng, Lâm Bình có vẻ thực sự coi thường anh.

Anh cùng Vương Giai Kỳ mới đi lại thân thiết một chút mà ông ta đã cảm thấy anh thật quá đáng, thậm chí còn chủ động kêu người đến dạy dỗ anh nữa chứ.

“Ông già đó già rồi, chắc là sẽ không có ý tứ gì với Vương Giai Kỳ chứ.” Lê Văn Vân tự đáy lòng cảm thấy có gì đó sai sai.

Đúng lúc này, một người từ phía sau nói: “Anh bạn, tên nhóc này là mục tiêu của chúng tôi, anh có thể nhường một bước được không?”
Tên đầu trọc khẽ nhíu mày rồi quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Lê Văn Vân cũng nhìn sang, liền thấy ở nơi đó có một người trong đám người đi ra, chính là Quách Chấn.

“Tôi muốn người này.” Quách Chấn nói một cách bình tĩnh khi nhìn tên đầu trọc và những người khác.

Lê Văn Vân thì lại cảm thấy rất vui.

Một người mà lại nhận được sự ưu ái tình cảm đặc biệt của cả hai nhóm người.

Tên đầu trọc khẽ cười gằn rồi nhìn về phía Quách Chấn nói: “Người anh em à, chúng tôi là người của ông chủ Kim đó.

Anh muốn cướp người thì hãy suy nghĩ cho kĩ nha.”
“Người của ông chủ Kim sao?” Quách Chấn bĩu môi nói: “Trở về nói cho ông ta biết người đã bị Quách Chấn bắt đi rồi.

Chắc chắn ông ta sẽ nể mặt tôi hai phần.”
“Anh là người nhà họ Quách sao?” Sắc mặt của tên hói đầu hơi thay đổi.

Quách Chấn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Đúng vậy.”

Tên trọc đầu thay đổi sắc mặt, sau đó anh ta nhìn Lê Văn Vân cười nói: “Chậc chậc, nhóc con à.

Không ngờ anh lại ở Yến Kinh này dám khiêu khích người của nhà họ Vương và nhà họ Quách.

Anh cũng gan lắm đó.”
Nói xong, anh ta nói với Quách Chấn: “Cậu Quách, mục đích của chúng tôi chỉ là muốn dạy dỗ tên nhóc con này mà thôi.

Hay là anh để chúng tôi dạy dỗ anh ta một trận trước rồi anh hãy xử lý sau được không ạ?”
“E hèm.” Lúc này, Lê Văn Vân hắng giọng rồi nói: “Chuyện gì vậy nè? Mấy người tranh nhau đến cướp người mà tại sao không thử nghĩ xem liệu tôi có đồng ý đi cùng với mấy người hay không đây.”
Quách Chấn nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh còn có sự lựa chọn nào khác sao? Vừa rồi anh dám cười nhạo tôi, vậy thì tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc chế nhạo tôi là như thế nào.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía tên đầu trọc nói: “Mấy người ra tay trước đi.

Nhớ nhẹ tay một chút là được.

Vừa hay tối nay tôi cũng không có gì làm nên có thể cùng với mấy người...”
Lúc anh ta đang nói chuyện thì đột nhiên thấy Lê Văn Vân chuyển động, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lê Văn Vân bước tới và đứng ngay trước mặt anh ta.

“Hả?”
Quách Chấn tim đập dữ dội, nhìn thấy Lê Văn Vân trước mặt anh ta đang cười một cách mỉa mai.

“Bịch.”
Ngay sau đó, Lê Văn Vân đã đấm thẳng vào mặt tên đầu trọc bên cạnh.

Tên đầu trọc hét lên một tiếng thảm thiết, anh ta cảm thấy sống mũi như sắp bị gãy.

Đầu tiên Quách Chấn sửng sốt, sau đó anh ta tức giận nói: “Anh dám ra tay trước ư? Đánh cho tôi.”
“A.”
“A.”
“A.”
...!
Những tiếng la hét không ngừng vang lên trong ngõ, mỗi khi một tiếng hét vang lên là trên trán Quách Chấn lại lấm tấm mồ hôi lạnh.

Bởi vì những tiếng hét vang lên đều do những người anh ta mang đến và những người của tên đầu trọc phát ra.

Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả đám người đều nằm trên mặt đất, than khóc kêu la.

Những người này hầu hết là những người bình thường, đối với Lê Văn Vân mà nói thì chỉ là một đám ô hợp.

Ngay cả những người ở quán bar ở chỗ Diệp Kỳ cũng không bằng anh, ít nhất những người ở Diệp Kỳ đều đã luyện tập môn Tán Thủ.

“Bộp bộp bộp.”
Lê Văn Vân xử lý xong đám người đó thì vỗ vỗ lòng bàn tay, đi tới trước mặt Quách Chấn hỏi: “Là như vậy à?”
Quách Chấn nổi hết cả da gà.

Chỉ trong vòng vài phút mà một đám hơn mười mấy người đã bị Lê Văn Vân đánh ngã song soài trên mặt đất.


Lúc này trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Anh nói xem, tôi với anh không có thù oán gì, hôm nay tôi chỉ ăn một bữa cơm thôi mà tại sao anh lại chọc giận tôi làm chi vậy? Đúng không?” Lê Văn Vân hỏi: “Tôi chỉ mới cười một cái mà anh lại nói là tôi chế giễu anh, tôi không thừa nhận mà anh còn bắt tôi phải thừa nhận.

Đến lúc tôi thừa nhận thì anh lại tìm người đánh tôi.

Anh nói xem, có phải anh quá vô lý rồi không?”
Quách Chấn nhìn thấy Lê Văn Vân còn chưa có ra tay với anh ta nên anh ta cho rằng Lê Văn Vân vẫn là kiêng nể thân phận của anh ta nên nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, Lê Văn Vân.

Tôi thừa nhận lần này tôi thua.

Chúng ta cứ chờ xem.”
Anh ta nói xong liền xoay người định bỏ đi.

Lê Văn Vân lạnh lùng nói: “Tôi cho anh đi rồi sao?”
Quách Chấn bắt đầu run lên, anh ta quay đầu lại hỏi: “Anh...anh muốn làm gì, tôi là người nhà họ Quách.

Anh muốn làm gì tôi thì phải nghĩ đến hậu quả đó.”
“Tôi chỉ là đang nói đạo lý với anh mà thôi.” Lê Văn Vân nói: “Nói ra thì, cứ coi như anh chủ động trêu chọc tôi đi.

Vậy anh nói xem tôi có nên để anh bị đa chấn thương không đây? Như vậy thì mới đúng với việc anh chủ động trêu chọc tôi chứ hả?”
“Anh...!anh thử đụng đến tôi xem.” Quách Chấn lui về phía sau hai bước rồi nói: “Đây chính là Yến Kinh đó.”
“Ồ.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Vậy thử xem sao.”
“Bốp, bốp, bốp.”
Trong chớp mắt anh vung tay lên tát vài cái.

Quách Chấn nhất thời không kịp phản ứng, chờ anh ta phản ứng được thì đã cảm thấy một cơn đau rát trên mặt.

Đau đến mức gần như khóc không ra nước mắt.

“Anh vậy mà lại dám đánh tôi sao.” Quách Chấn tức giận hét lên.

“Là anh nói tôi thử xem mà.” Lê Văn Vân nói xong liền nắm đầu Quách Chấn ném vào bức tường trong con hẻm.

Bịch.

Toàn thân Quách Chấn đập vào bức tường, hai mắt anh ta tối sầm lại rồi nằm phịch xuống mặt đất.

Những người xung quanh đang than khóc, lúc này đã ngậm chặt miệng và thậm chí họ còn không dám nói gì nữa.

Cái này...!anh ta chính là người nhà họ Quách đó.

Cái tên trước mặt này lại đánh anh ta không hề kiêng nể gì, quả thật là quá độc ác rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi