CHIẾN LANG Ở RỂ



Nghe xong những gì Thẩm Ba nói, sắc mặt Lưu Giai trở nên vô cùng khó coi, cô ấy trừng mắt nhìn Thẩm Ba rồi nói: “Ông nằm mơ đi! Ông có biết tôi được tập đoàn Hãn Vũ đưa đến không, Thẩm Ba, ông đừng có quá đáng!”
“Cô tưởng tôi không biết làm sao mà cô có mặt ở đây à? Chỗ dựa lưng của cô không phải chỉ là một tên trợ lý quèn của Lôi Bân thôi sao? Lôi Bân sẽ nể mặt tên đó ư?” Thẩm Ba bất mãn nói: “Cô suy nghĩ kĩ đi, lần trở lại này của cô có thể tham gia vào chế tác lớn thế này thì là cơ hội rất hời đấy!”
“Thẩm Ba!” Ngay lúc này, một người bước đến.

“Tổng giám đốc Lâm!” Lúc Thẩm Ba nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt ông ta hơi bệch ra: “Sao ngài lại tự đến kiểm tra thế này.”
Tổng giám đốc Lâm là người phụ trách tập đoàn Hãn Vũ tại Yên Kinh.

Anh ta bước sang, nhìn Thẩm Ba một cái, sau đó nói với người bên cạnh: “Chính là ông ta, kéo tới nơi không người rồi đánh một trận đi.”
Giọng của anh ta rất lớn, người của cả đoàn phim đều có thể nghe được.

Mọi người ngây ra.

Tổng giám đốc Lâm bước tới trước mặt Lưu Giai, sau đó khom người nói: “Cô Lưu, xin lỗi cô, bởi vì sự lơ là của tôi mà để cô phải chịu ấm ức thế này, cô yên tâm, tôi sẽ trút giận thay cô, sẽ để cô vừa ý! Chúng tôi sẽ bắt ông ta đích thân quỳ xuống xin lỗi cô sau đó sa thải ông ta ngay.”
Mọi người ở đoàn phim hốt hoảng.

Người phụ trách tập đoàn Hãn Vũ ở Yên Kinh đích thân chạy đến đây xin lỗi Lưu Giai!
Phía bên kia, Trác Hạo Nhiên đang uống café bỗng hơi đổi sắc mặt, trong ánh mắt đang hướng về Lưu Giai lộ ra một nét cợt nhả.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đằng sau!

Lê Văn Vân không hề biết mình chỉ vừa mới gọi một cuộc điện thoại thôi mà hành động của Lôi Bân lại nhanh như vậy, lúc này anh đã đến trước cửa lớn nhà họ Hoàng.


Liên tục đến vài lần nên người trong nhà họ Hoàng đều khá quen mặt anh, Lê Văn Vân nhanh chóng đi vào trong phòng.

Tuy rằng sức khoẻ Hoàng Tông Thực đã tốt lên nhưng ở tuổi này của ông mà còn bị hành thế này, hơn nữa còn là liên tiếp hai lần, nhất định sẽ phải nằm trên giường một khoảng thời gian dài mới được.

Sau khi Lê Văn Vân bước vào, Hoàng Tông Thực vội vàng ngồi dậy.

“Ông cứ nằm đi.” Lê Văn Vân nói.

“Ầy, cơ thể già cỗi hết rồi.” Hoàng Tông Thực thở dài một hơi rồi nói: “Biết thế thì lúc còn trẻ đã tập võ theo vệ sĩ trong nhà rồi, ông già nhà họ Vương kia tập võ từ nhỏ, tuổi thì lớn hơn tôi hai tuổi mà bây giờ vẫn phơi phới.

Tiếc ghê, lúc nhỏ không chịu khổ tập võ!”
Đúng vậy, luyện võ là một chuyện rất đau khổ, nhất là vào lúc mới bắt đầu tập!
Vậy nên anh cứ nhắc mãi chuyện này với Đỗ Tịch Tịch và Khương Vĩ.

Những người có tiền như nhà họ Hoàng đây, họ không thiếu tiền, cũng sẽ mời những người ở thế giới ngầm đến làm vệ sĩ cho họ, nếu muốn học võ thì họ thiếu gì môi trường để học.

Nhưng những kẻ có tiền này cũng quen với bình yên rồi, thời kỳ đầu tập võ rất cực, họ chịu không nổi.

Vì để duy trì trật tự bình thường của xã hội, sự tồn tại của Người Gác Đêm là để họ cho dù có học võ rồi thì vẫn sẽ không có đất dụng võ trong thành phố này.


Rất ít rất hiếm nhiều nhà còn giữ lại thói quen tập võ này như nhà họ Vương lắm.

“Lê Văn Vân, nếu có cơ hội thì cậu đưa Gia Gia đến Người Gác Đêm đi, thằng nhóc đó trác táng quen thói, bố mẹ nó không quản được nó nữa, nó lại không có chút chính kiến nào về việc kế thừa gia sản, tôi sợ tôi đi rồi…” Trên mặt Hoàng Tông Thực ánh lên vẻ lo âu.

Lê Văn Vân cười nói: “Thật ra Hoàng Gia Gia không xấu, chỉ là hơi ham chơi một chút mà thôi, với cả, sức khoẻ ông còn tốt lắm cơ mà! Người Gác Đêm… không hề tốt như người ta đã tưởng tượng đâu, ngoài vô số những nhiệm vụ phải chấp hành thường ngày, duy trì trật tự thế giới ra thì còn phải đối mặt với người của thế giới ngầm, những cuộc chiến tranh chưa biết khi nào sẽ xảy ra, hơn nữa còn rất dữ dội.”
“Ầy, thôi nói sau đi!” Hoàng Tông Thực thở dài một hơi: “Đúng rồi, cậu đến tìm tôi có việc gì không?”
“Khụ khụ!” Lê Văn Vân cười khan một tiếng rồi nói: “Thì là, nhà ông có loại xương gì kỳ lạ không? Cái thứ xương mà sờ vào thấy lành lạnh, trong suốt lấp lánh.”
Hoàng Tông Thực hơi ngơ ngác: “Đúng là có một khúc xương như thế thật, nhưng được lưu truyền từ thời ông nội của tôi, sao cậu biết được?”
“Một cơ hội trùng hợp mà tôi biết được thôi, không biết ông có thể tặng món đồ đó cho tôi không!” Lê Văn Vân hỏi.

“Ờm…” Hoàng Tông Thực sờ cằm rồi nói: “Cái này là báu vật truyền từ đời này sang đời khác của gia đình tôi, chỉ truyền cho người chủ nhà, bây giờ đang ở trên tay tôi đây, nhưng cho cậu rồi thì e là sẽ gặp phiền phức.”
Nói đến đây, khoé miệng Hoàng Tông Thực kéo một nụ cười mỉm: “Đương nhiên rồi, nếu cậu cưới Hoàng Hân thì cậu sẽ là người nhà họ Hoàng chúng tôi, truyền cho cậu cũng được.”
Lê Văn Vân: “…”
“Ông đừng đùa nữa.” Lê Văn Vân vội từ chối.

“Được rồi, chọc cậu một chút thôi, khúc xương này ở trên tay tôi cũng không có tác dụng gì, cậu cứu mạng tôi ba lần liên tiếp rồi, cậu kéo hộc tủ thứ hai phía bên kia ra đi! Bên trong có một cái hộp màu đỏ thẫm.” Hoàng Tông Thực nói.

Lê Văn Vân gật đầu, kéo hộc tủ ra, quả nhiên bên trong có một cái hộp màu đỏ, Lê Văn Vân mở chiếc hộp ra, bên trong có một khúc xương trong suốt như thuỷ tinh, khúc xương này phải to hơn nhiều so với cái trong nhà Đỗ Thương Bắc! Hơn nữa trông như một cái sừng vậy, rất đặc biệt.

Lúc Lê Văn Vân chạm vào, có một cảm giác như hoà tan vào cơ thể vậy.


“Là thứ này đúng không?” Hoàng Tông Thực dựa vào giường, hỏi anh.

Lê Văn Vân gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cậu cầm đi!” Hoàng Tông Thực nói.

“Cảm ơn ông.” Lê Văn Vân nghiêm túc cúi đầu cảm ơn ông cụ Hoàng.

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Hoàng Tông Thực vẫy tay: “Có rảnh thì đến thăm tôi nhiều hơn là được, tiếc quá, cậu và Thi Kỳ, cả bác sĩ Phạm nữa đều không phải người nhà họ Hoàng chúng tôi.”
Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Vâng, tôi hứa, khoảng thời gian này chúng tôi ở Yên Kinh, sẽ thường xuyên đến thăm ông thôi.”
“Chấp hành nhiệm vụ à? Có nguy hiểm không?” Hoàng Tông Thực hỏi.

“Nguy hiểm?” Lê Văn Vân cười đáp lại: “Chấp hành nhiệm vụ thì làm gì có chuyện không nguy hiểm?”
Anh như một đứa nhỏ đối diện với người lớn, những lời này anh thậm chí còn không thể nói cho bố mẹ, bởi vì sợ họ sẽ lo lắng, họ cũng không biết đến sự tồn tại của Người Gác Đêm.

Trước mặt Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ anh cũng không nói được.

Ở một mức độ nào đó mà nói thì Lê Văn Vân chính là trụ cột tinh thần của họ, mặc dù ba năm đã trôi qua nhưng điều này vẫn chưa hề thay đổi!
Vậy nên những chuyện này có thể nói được với Hoàng Tông Thực thì cũng đã không tệ lắm rồi.

Anh ăn cơm trưa tại nhà Hoàng Tông Thực, trò chuyện hết mấy tiếng đồng hồ mới mang thứ kia về lại nhà!
Gửi địa chỉ của mình cho Hoàng Gia Gia xong anh lại nói chuyện hết một lúc lâu với Đỗ Tịch Tịch trên wechat.

Đỗ Tịch Tịch cuối cùng vẫn quyết định gia nhập Người Gác Đêm, cô ấy vốn được đưa đến trụ sở của Người Gác Đêm, cô ấy muốn gia nhập thì Lê Văn Vân cũng không ngăn được.

Đỗ Thương Bắc cũng có ý muốn Đỗ Tịch Tịch gia nhập tổ chức.


Lê Văn Vân có hơi bất lực và không đành lòng, anh cảm thấy Đỗ Tịch Tịch vốn có thể sống rất tốt, không nhất thiết phải mạo hiểm thế này.

Đặc biệt là sau nụ hôn với Đỗ Tịch Tịch.

Nhưng không có cách nào, anh không tài nào ngăn cản.

Về đến nhà, ba người Phạm Nhược Tuyết đều đang xem TV, chào hỏi ba người một tiếng xong Lê Văn Vân bèn ngồi vào một góc, khúc xương trong tay anh tan vào cơ thể Lê Văn Vân khi anh bắt đầu không kiểm soát nó nữa.

Anh lại đột phá lần nữa rồi!
Siêu cấp, bề ngoài thì đã ở trên cấp bậc đỉnh cấp, nhưng trên siêu cấp thì vẫn còn thiếu vài phần, chỉ là không có rạch ra ranh giới rõ ràng.

“Anh lại đột phá à? Tìm được khúc xương kỳ lạ đó rồi à?” Hoàng Thi Kỳ nghi ngờ mà hỏi Lê Văn Vân.

“Ừ.” Lê Văn Vân gật đầu: “Tối nay tôi cũng tìm cho cô một mẩu, giúp cô nhanh chóng đột phá đến siêu cấp.”
Hai mắt Hoàng Thi Kỳ sáng rõ, trên thực tế, Hoàng Thi Kỳ vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió, chỉ là sau khi đến đỉnh cấp, cô ta bỗng bị khựng lại, ở giai đoạn này cô ta đã bị kẹt rất nhiều năm rồi!
Ở nhà đến khoảng hơn bảy giờ, anh nhận được điện thoại của Hoàng Gia Gia, Lê Văn Vân cũng không chậm trễ gì mà xuống lầu, để Hoàng Gia Gia lái xe đưa đến sòng bạc ngầm.

Lần này, anh không đi chung với Hoàng Thi Kỳ nữa, dưới sự dẫn dắt của Hoàng Gia Gia, hai người vẫn có thể thuận lợi bước vào sòng bạc ngầm.


Đồng thời, trong phòng tổng thống của khách sạn nào đó ở Yên Kinh, một người đang ngồi trước màn hình máy vi tính, anh ta nhìn màn hình sau đó hơi nhếch mép cười: “Tam Gia, người ông cần tìm xuất hiện rồi đây!”
“Ồ?” Phòng trong của căn phòng, một giọng nói vang lên: “Vậy thì chuẩn bị đi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi