CHIẾN LANG Ở RỂ



Yên Kinh.

Đám người Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân đang ở trong nhà cau mày.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lê Văn Vân đột ngột vang lên.

Lê Văn Vân cầm lên xem qua, nhìn thấy là của ông cụ Long đang gọi, anh nhanh chóng trả lời điện thoại.

Trên điện thoại, giọng ông cụ Long vang lên: “Lê Văn Vân, tôi e là sẽ đưa rắc rối đến cho cậu rồi.”
“Sao vậy? Có tung tích gì của Long Nhã Lâm à?” Lê Văn Vân hỏi.

“Ừ!” Long Ưng Đài thở dài nói: “Con nhóc này quá đơn thuần, đã bị Phùng Vĩ lừa rồi.

Mục tiêu của Phùng Vĩ là cậu, ông ta muốn trả thù cậu cho nên mới dùng cách này, ông ta đã bắt Nhã Lâm trói ở Tân Thành rồi, bởi vậy… chỉ sợ làm phiền cậu phải đến đó một chuyến.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, tên Phùng Vĩ này cũng to gan lớn mật lắm.”
“Ông ta ỷ mình xếp thứ tư trong Địa Bảng đó.” Long Ưng Đài thở dài và nói: “Bình thường ông ta cũng coi như tôn kính tôi, nếu Nhã Lâm không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hãy nể mặt tôi mà chừa cho họ một con đường sống.”
“Xếp thứ tư trên Địa Bảng, nếu gia nhập Hồng Nguyệt thì vẫn sẽ gặp rắc rối đấy.” Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi nói: “Như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người nhỏ thì đến thành phố Tội Ác, còn người lớn thì đưa đến nhà giam của trụ sở Người Gác Đêm, ông thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề.” Long Ưng Đài gật đầu nói.

Lê Văn Vân thở dài nói: “Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đó ngay.”
Long Ưng Đài gật đầu, sau khi cúp máy rồi lập tức gửi cho Lê Văn Vân một tin nhắn.


Đương nhiên đám người Phạm Nhược Tuyết có thể nghe thấy giọng nói trên điện thoại, dù sao đã là thực lực đỉnh cấp rồi mà, Hoàng Thi Kỳ nói: “Tôi đi với anh.”
“Không cần đâu, họ cao nhất cũng chỉ là thứ tư trong Địa Bảng mà thôi, tôi tự mình thực hiện nhiệm vụ là được rồi.” Lê Văn Vân cười với họ và nói: “Có thể họ đã chuẩn bị phục kích sẵn ở phía sau, nhưng tôi cũng chẳng sợ những chuyện như vậy đâu.”
“Được, vậy hãy cẩn thận nhé.” Phạm Nhược Tuyết hỏi: “Vì sự an toàn, hãy mang đao theo.”
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Mang theo đao Phá Không và Vô Danh, dấu hiệu quá rõ, anh sợ sẽ bại lộ.”
“Thà bị bại lộ còn hơn là bị chết.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Kêu anh mang theo thì anh cứ mang đi, đừng nhiều lời.”
Lê Văn Vân rụt cổ nói: “Được rồi!”
Phạm Nhược Tuyết quấn hai thanh đao trong lớp vải và ném cho Lê Văn Vân, sau khi lấy hai thanh đao, Lê Văn Vân đi tới nhà để xe, đặt Phá Không và Vô Danh ở ghế sau rồi khởi động xe đi về phía Tân Thành.

Cùng lúc đó, trên đường cao tốc giữa Yên Kinh và Tân Thành, một nhóm bốn chiếc xe màu đen đang từ từ tiến về phía trước.

Trên chiếc xe đầu tiên, Liễu Vân Sơn và Liễu Bạch ngồi ở trong đó, còn Hầu Diệu Trần đang ngồi ở ghế phó lái.

“Phùng Vĩ này cũng to gan thật, ngay cả Long Nhã Lâm cũng dám trói!” Hầu Diệu Trần hớn hở nói.

“Mục tiêu của ông ta là Lê Văn Vân.” Liễu Vân Sơn thản nhiên nói: “Chỉ cần Long Nhã Lâm không sao, cuối cùng xin lỗi ông cụ Long thì sẽ không có chuyện gì lớn cả.”
“Phải làm nhục tên Lê Văn Vân này một trận mới được!” Hầu Diệu Trần lạnh lùng nói: “Làm hại học trò yêu thích nhất của tôi, còn làm nhục tôi ở nhà họ Hoàng nữa, hừ, cậu ta đáng chết.”
Liễu Bạch ngồi ở phía sau, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

Cậu ta mới là kẻ chịu thiệt nhiều nhất trên tay Lê Văn Vân.

Đây là con át chủ bài của Phùng Vĩ!

Mặc dù ông ta rất tự tin vào bản thân, nhưng ông ta cũng sợ lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã mời hai cao thủ đỉnh cấp là Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn, những người có thù với Lê Văn Vân đến nữa.

Có ba người ở đây, hơn nữa còn cộng thêm những người khác thì cho dù Lê Văn Vân có mạnh hơn họ dự kiến thì bọn họ cũng sẽ nắm chắc phần thắng.

Trừ phi siêu cấp đến, nếu không họ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lê Văn Vân lái xe đi trên đường cao tốc, phóng với tốc độ như bay.

Uớc chừng một tiếng rưỡi trôi qua, khoảng mười giờ tối, Lê Văn Vân mới đến nơi.

Anh đỗ xe ở bên đường và thấy rằng nơi này tương đối trống trải.

“Mình đi nhầm rồi chăng?” Lê Văn Vân nhìn quanh, không tìm thấy vị trí của đám người Phùng Vĩ, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Một lúc sau, có ba người đi về phía Lê Văn Vân, sau khi đánh giá Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, họ hỏi: “Anh là Lê Văn Vân đúng không?”
“Là tôi.” Lê Văn Vân sờ mũi và nói.

“To gan lớn mật đấy, dám đến đây một mình.” Người kia lên tiếng hỏi: “Ông cụ Long đã nói với anh như thế nào vậy?”
Lê Văn Vân cũng cười nói: “Ông ấy nhờ tôi giúp ông ấy đến cứu cháu gái, ông ấy không thể rời khỏi Yên Kinh được.”
Cả ba người đều nghi ngờ, họ đang đeo tai nghe, một giọng nói phát ra từ tai nghe: “Kiểm tra xe của cậu ta xem trong xe có đồ vật gì không.”
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, xem ra đích đến không phải nơi này.


Ba người gật đầu nói: “Anh thành thật chút đi, nếu dám ra tay với chúng tôi thì đến lúc đó Long Nhã Lâm xảy ra chuyện thì đừng trách chúng tôi.”
Lê Văn Vân mỉm cười với họ và nói: “Tôi rất thành thật.”
Cả ba bước đến bên cạnh xe, mở cửa kiểm tra thì thấy Phá Không và Vô Danh ở ghế sau, một người nói vào tai nghe: “Anh ta dùng vải quấn hai cây đao.”
“Được rồi, thu đao của anh ta và đưa người tới đây.” Phùng Vĩ cười gằn nói.

Một trong ba người cầm dây thừng đi đến bên cạnh Lê Văn Vân nói: “Tốt nhất anh nên phối hợp đi, nếu như Long Nhã Lâm xảy ra chuyện gì thì không hay đâu.”
“Tôi sẽ hợp tác mà, mấy anh muốn trói đàng trước hay đàng sau?” Lê Văn Vân hỏi.

Lần này, ba người đều kinh ngạc.

Thật ra ba người bọn họ bị phái đi đón Lê Văn Vân nhưng đều rất lo lắng, họ đã nghe nói đến chuyện trong bữa tiệc kia, cũng biết Lê Văn Vân là đỉnh cấp nên chắc chắn họ không thể địch nổi.

Họ lo lắng rằng nếu Lê Văn Vân thực sự ra tay với họ thì có thể ba người họ sẽ gặp nạn.

Cuối cùng, điều mà họ không ngờ là Lê Văn Vân lại hợp tác đến vậy.

“Kiểu nào cũng được!” Người cầm sợi dây vội hắng giọng nói.

“Vậy phía trước đi!” Lê Văn Vân chủ động đưa tay ra.

Sau khi ba người cột chắc dây xong, họ lại bịt mắt Lê Văn Vân, rồi đưa anh lên xe và nói: “Lên xe đi, tôi đưa anh đến đó ngay.

Đừng hòng giở trò, nếu không Long Nhã Lâm….”
“Tôi đã hợp tác đến mức này rồi, còn có thể giở trò gì nữa?” Lê Văn Vân cười nói: “Đừng lo lắng, mấy người đều rất an toàn.”

Mặt ba người hơi đỏ lên, sau đó khởi động xe.

Bên kia, trong cái sân đổ nát có khoảng mười người đang đứng.

Ba người Phùng Vĩ, Liễu Vân Sơn, Hầu Diệu Trần đang ngồi trước điện thoại di động, qua tai nghe truyền đến giọng nói của Lê Văn Vân và ba người kia rất rõ ràng.

“Thằng nhóc này rất tự tin.” Hầu Diệu Trần nói: “Tôi nghe thấy giọng điệu của nó đã tức lên rồi.”
“Chờ cậu ta đến, hy vọng khi nhìn thấy ba người chúng ta thì cậu ta cũng vẫn bình tĩnh như vậy!” Liễu Vân Sơn thản nhiên nói.

“Hôm nay có rất nhiều thời gian, cứ từ từ tra tấn làm nhục cậu ta!” Phùng Vĩ nghiến răng nói.

Bên trong, Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đứng đó, trên cây cột đang trói Long Nhã Lâm.

Hình như Phùng Cảnh Thiên có sở thích rất kỳ lạ, trói Long Nhã Lâm rất có nghệ thuật.

Lúc này Long Nhã Lâm cũng đã biết được tình huống cụ thể, cô ấy không nói gì, cũng chẳng la hét mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, nhớ kỹ khuôn mặt của từng người họ.

“Ù…”
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng xe dừng lại, Phùng Vĩ đứng lên, nhếch mép cười nhạt nói: “Người đến rồi.”
Cùng lúc đó, xe dừng ở ngoài cửa, Lê Văn Vân được dìu xuống xe.

Sau khi xuống xe, Lê Văn Vân nói với ba người: “Cũng được đấy, không đối xử nặng tay với tôi, lát nữa tôi sẽ đánh mấy người nhẹ tay thôi.”
Khóe miệng ba người khẽ giật giật, một người mắng: “Đừng nói nhảm, mau vào trong đi!”
Lê Văn Vân bị ba người đẩy đi vào bên trong..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi