CHIẾN LANG Ở RỂ



Sau khi dặn dò Flore Demps vài câu, Lâm Thiếu Hoa bước về phía sau.

Lúc này, Giản Hưng đang đứng ở đó, trong tay anh ta vẫn cầm một một bộ bài Poker.

Chỉ có điều, anh ta chỉ cầm bộ bài bằng tay phải, những ngón tay phải lật đi lật lại.

Chỉ với một bàn tay, anh ta cũng có thể khiến những lá bài Poker biến hóa khôn lường.

Tay trái anh ta đang cầm điếu thuốc, đứng trên một con đường cạnh một cánh đồng.

Lâm Thiếu Hoa bước tới bên cạnh anh ta, cười nói: “Giản Hưng, lát nữa cậu cứ chờ mà xem.

Lần này chúng tôi nhất định sẽ giúp cậu xử đẹp Vương Giai Kỳ.

Lão già họ Vương kia sẽ phải dâng xương cốt đến quỳ lạy chúng ta thôi.”
Giản Hưng rít một hơi thuốc lá, liếc nhìn ông ta với vẻ hờ hững, nói: “Hy vọng mọi chuyện sẽ được như những gì ông nghĩ, đến lúc đó đừng tự khiến mình gặp họa, tự chui đầu vào hố là được.”
“Hừ, không thể có chuyện đó đâu.” Lâm Thiếu Hoa cười híp mắt lại, nói: “Nếu đây là cái bẫy của Người Gác Đêm, tôi cũng có thể nắm chắc.

Hơn nữa, chẳng phải cậu vẫn đang ở đây sao? Mặc dù cậu đã nói là phải lấy được xương cốt mới hợp tác, nhưng tôi tin, vào thời khắc mấu chốt, cậu vẫn sẽ ra tay."
Giản Hưng không nói gì, chỉ đứng đó hút thuốc!
Lâm Thiếu Hoa cười nói: “Vậy tôi đi xem tình hình trước.”
Đồng thời, ông ta cũng nói vào tai nghe gắn trên tai: “Đây là con đường mà bọn họ chắc chắn phải đi qua, hãy nhớ kỹ biển số xe rồi thông báo trước!”
“Rõ!”

Thời gian chầm chậm qua, Lê Văn Vân chậm rãi lái xe trên đường cao tốc, Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ đang ngồi nói chuyện ở hàng ghế sau.

Tất nhiên là Lê Văn Vân không thể chen mồm vào cuộc thảo luận của bọn họ.

Bọn họ toàn nói về mỹ phẩm, đồ trang điểm gì đó, Lê Văn Vân hoàn toàn không hiểu.


Từ nhà hàng Tam Hợp đến Yên Kinh có một đoạn đường tương đối vắng vẻ, ít xe qua lại.

Lê Văn Vân nghĩ nếu đối phương thực sự muốn ra tay thì rất có thể bọn họ sẽ chọn vị trí này.

Lê Văn Vân vừa lái xe vừa nói: “Hai người hãy thắt dây an toàn vào!”
Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ ngây người khi nghe anh nói vậy.

bĩu môi đáp: “Chúng tôi đang ngồi ở hàng ghế sau, tại sao lại phải thắt dây an toàn?”
Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh nhẹ nhàng nói: “Lát nữa có thể chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Anh vừa dứt lời, Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ liền cau mày.

Vương Giai Kỳ hỏi: “Ý của anh là gì? Nguy hiểm gì cơ?”
“Từ lúc chúng ta rời khỏi công ty đã có một chiếc xe liên tục đi đằng sau bám theo chúng ta đến tận nhà hàng Tam Hợp.” Lê Văn Vân nhẹ nhàng nói.

“Cái gì cơ!” Long Nhã Lâm kinh ngạc hỏi: “Chuyện này… rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cô ấy thở dài, nhìn Long Nhã Lâm nói: “Chị Nhã Lâm, thực ra có một chuyện em vẫn luôn không nói với chị.

Em...!đã trở thành mục tiêu của hai tổ chức sát thủ là Hồng Nguyệt và Bóng Tối.”
“Bọn họ muốn ám sát em ư?” Long Nhã Lâm hỏi.

“Cũng không phải, hình như bọn họ muốn bắt cóc em.” Vương Giai Kỳ mím môi nói.

“Vậy bây giờ bọn họ sẽ ra tay ư?” Long Nhã Lâm cau mày nhìn Lê Văn Vân, nói: “Nếu anh đã phát hiện ra ngay từ lúc xuất phát, vậy tại sao anh không nói cho chúng tôi biết sớm hơn?”
“Nếu như vậy thì ngày nào chúng ta cũng phải đề phòng, chán chết đi được.

Tôi cố tình giả vờ như không phát hiện ra vì tôi muốn giải quyết chuyện này một lần luôn cho xong.” Lê Văn Vân nhàn nhạt đáp.

“Vậy nên...!anh ở bên cạnh Giai Kỳ, thực ra là đang làm nhiệm vụ, phụ trách bảo vệ em ấy an toàn ư?” Long Nhã Lâm hỏi.


“Cứ coi như là vậy đi.

Các cô đừng phí lời nữa, mau thắt dây an toàn vào đi.

Có thể bọn họ sẽ làm gì đó, có khả năng là sẽ có một chiếc xe tải cực lớn đâm vào xe chúng ta đấy.” Lê Văn Vân cười nói.

Vẻ mặt của Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm thay đổi liên tiếp mấy hồi.

Long Nhã Lâm vừa thắt dây an toàn vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Lê Văn Vân...!anh làm vậy là quá mạo hiểm, lỡ như bọn họ có rất nhiều người phục kích chúng ta thì phải làm sao.

Vả lại, cho dù anh có là cao thủ siêu cấp đi chăng nữa thì bọn họ cũng có rất nhiều cao thủ bao vây trấn áp, anh cũng không thể bảo đảm được.”
"Tôi có tính toán của tôi.

Lần này tôi muốn giải quyết dứt điểm chuyện này.

Nếu tôi không cho bọn họ một đòn đau nhớ đời, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục quấy rối Vương Giai Kỳ hết lần này đến lần khác." Lê Văn Vân nhẹ giọng đáp.

Ở phía sau, vẻ mặt của Vương Giai Kỳ thay đổi một cách dữ dội.

Cô ấy vừa thắt dây an toàn vừa nghe cuộc đối thoại giữa Long Nhã Lâm và Lê Văn Vân, cô ấy bèn nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt kinh ngạc: “Siêu...!anh là siêu cấp...”
Vương Giai Kỳ luôn cho rằng Lê Văn Vân chỉ là đỉnh cấp mà thôi, nhưng cho dù như vậy thì cô ấy vẫn ngưỡng mộ sùng bài anh ở một mức độ nào đó.

Nhưng bây giờ, Long Nhã Lâm lại nói với cô ấy rằng, Lê Văn Vân là một siêu cấp.

Điều này khiến cô ấy nhất thời không thể tiếp thu được.

Vương Giai Kỳ nhớ tới trước đó, Lê Văn Vân từng nói với cô ấy rằng anh là Người Gác Đêm số 0.


Vương Giai Kỳ lập tức cảm thấy da đầu như muốn nổ tung!
Siêu cấp, một siêu cấp trẻ tuổi như vậy, đúng là trước nay chưa từng có.

“Lát nữa cô hãy bảo vệ Vương Giai Kỳ cho thật tốt, còn những chuyện khác cứ giao cho tôi.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói, chiếc xe cũng từ từ tiến về phía trước.

Ở đằng sau, Phạm Nhược Tuyết và Hoàng Thi Kỳ đang đi theo sau bọn họ, duy trì một khoảng cách khoảng hai trăm mét!
Chẳng bao lâu sau, khi nhìn thấy phía trước có ngã ba đường, sắc mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, anh chậm rãi lái xe đi về hướng đó.

Cùng lúc đó, ở ngã ba đường, Lâm Thiếu Hoa đã nhìn thấy xe của Lê Văn Vân, ông ta bèn nói: “Ra đi.”
Lúc này, người tài xế lái chiếc xe tải khổng lồ chở đầy hàng hóa nhấn ga, chiếc xe lao thẳng từ ngã ba ra đường chính.

Vừa khéo Lê Văn Vâng lái xe đúng đến ngã ba đường, nhìn thấy chiếc xe kia đang lao đến, anh đã có chuẩn bị từ lâu, đánh tay lái sang, phanh gấp xe lại.

Lúc này chiếc xe đột ngột quay một góc 90 độ, đầu xe hướng thẳng vào ngã ba đường.

Chiếc xe tải cứ thế lao thẳng ra đường.

“Bịch!”
“Rầm!”
Tài xế không phanh xe lại, dưới tình huống chiếc xe di chuyển với tốc độ cao như vậy, nó đã đâm trực diện vào phía đối diện!
May mắn thay, sau khi một chiếc xe nhìn thấy chiếc xe tải đó đã phanh gấp nên không có vụ tai nạn xe hơi nào xảy ra!
Phía trước, sắc mặt Lâm Thiếu Hoa lập tức thay đổi: “Hả? Sao chiếc xe đó lại tránh được?”
Nhưng ông ta cũng không hề do dự mà thấp giọng hô: “Ra tay đi!”
Cùng lúc đó, tại vị trí hai bên có hơn chục người thuộc hàng đỉnh cấp lao thẳng đến xe của Lê Văn Vân.

Tốc độ của bọn họ cực kỳ nhanh.

Ở hàng ghế sau, do phanh gấp và quay đầu xe nên hai cô gái kia hơi lảo đảo, không ngồi vững.

Nhưng lúc này Lê Văn Vân lại liếm môi nói: “Hai người hãy ngồi cho vững!”
Ngay sau đó, anh đạp ga.

Xe của Long Nhã Lâm đương nhiên là một chiếc xe hạng sang có chất lượng rất tốt, tốc độ khởi động khá nhanh.


Lê Văn Vân vừa đạp ga, chiếc xe liền nổ máy, phóng vào ngã ba.

Đám người kia nhào tới nhưng không vồ được bọn họ.

“Phản ứng tốt lắm.” Lâm Thiếu Hoa liếm môi kêu to: “Đuổi theo bọn họ!”
Chiếc xe đang phóng đi với tốc độ cực nhanh, nhưng những người đuổi theo nó cũng là những sát thủ đỉnh cấp, võ giả đỉnh cấp nên tốc độ của bọn họ cũng khá nhanh.

Họ nhanh chóng đuổi theo.

Lê Văn Vân nhìn đám người kia càng ngày lúc càng đến gần, khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra ý cười.

Cùng lúc đó, đôi mắt anh đột nhiên hơi nheo lại, nhìn thấy có một người đang đứng ở ven đường.

Người đàn ông đó ăn mặc rất bình thường với một cặp bài trong tay và một điếu thuốc trong miệng!
Khi Lê Văn Vân nhìn thấy anh ta, dường như anh ta cũng đang nhìn về phía Lê Văn Vân.

“Giản Hưng?” Tim Lê Văn Vân đập dữ dội.

Khoảnh khắc đó, anh thậm chí còn có suy nghĩ muốn dừng xe lại.

Đúng vậy, anh đã nhìn thấy Giản Hưng!
Hầu hết những Người Gác Đêm đều từng nhìn thấy ảnh của Giản Hưng và biết anh ta, thậm chí người biết đến Giản Hưng còn nhiều hơn người biết đến Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân là Số 0, nhưng để giữ bí mật, chỉ có những người quen biết anh mới biết được diện mạo của anh, và những bức ảnh về anh sẽ không được phát tán bừa bãi.

Nhưng Giản Hưng thì khác.

Anh ta xuất thân từ Người Gác Đêm và hiện đang đứng ở vị trí đầu tiên trong bảng sát thủ với biệt danh là Ẩn Giả.

Anh ta là kẻ phản bội Người Gác Đêm, và hầu như Người Gác Đêm nào cũng ghi nhớ kỹ hình ảnh của anh ta trong lòng họ.

Mỗi một Số 0 của Người Gác Đêm đều có một nhiệm vụ luôn luôn tồn tại, đó là săn lùng Giản Hưng!
Nếu không phải vì ra tay ở nơi này có thể sẽ khiến người ta phát hiện ra thì e rằng Lê Văn Vân đã đạp phanh và đấu với Giản Hưng trong ba trăm hiệp rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi