CHIẾN LANG Ở RỂ



Dường như Hoàng Gia Gia đã từng đến đây, sau khi vào trong, Hoàng Gia Gia bèn hỏi: "Đi đâu đây?"
Lê Văn Vân thở hắt một hơi sau đó nhắm mắt lại, tiếp đó, hai tai anh hơi động đậy, phóng to thính lực đến cực đại, rất nhanh anh lại mở mắt ra, nói: "Có lẽ là bên này!"
Hoàng Gia Gia hơi ngơ ngác, sau đó gật đầu: "Em nhớ bên này hình như là lầu hội họp của nhà họ, trong sân nhà họ Lý này có khá là nhiều phòng, em cũng từng tới đây một lần, không quen thuộc lắm!"
Trần Hi gật đầu nói: "Ừ, đúng là như vậy."
Anh ta từng sống ở đây một khoảng thời gian dài nên vẫn khá là quen thuộc với nhà họ Lý.

"Đi thôi!", Lê Văn Vân nói.

Họ men theo đường vào trong, rất nhanh, họ dừng lại trước một toà nhà, toà nhà này có kiểu dáng của biệt thự 2-3 tầng, đến trước cửa, họ nghe thấy bên trong vang lên tiếng gì đó.

"Trần Mỹ Huyên bà đừng có không biết điều như vậy, ký thoả thuận chuyển nhượng này đi rồi cầm 10 triệu tệ cút xéo.", bên trong, một giọng nói vang lên: "Mọi chuyện đều do bà gây ra, nhà họ Lý chúng tôi không cần thứ làm vợ không hiểu chuyện như bà, còn về Trần Hi, nếu nó đã mang họ bà rồi thì bà tự dắt đi đi, 10 triệu đủ cho bà làm ăn khấm khá rồi."
"Bà không hiểu sao? Mọi thứ của bà bây giờ đều là do nhà họ Lý cho hết, bà còn vênh váo như thể mình hay ho lắm, hoặc là từ bỏ quyền nuôi dưỡng Trần Hi, để nó về nhà họ Lý, hoặc là bà cầm tiền rồi cút!"
Hai giọng nói lại vang lên bên tai.

"Nằm mơ đi!", Giọng Trần Mỹ Huyên cũng vang lên ngay sau đó: "Tập đoàn Hoàn Vũ vốn tôi không muốn quản, tôi đã sớm rút cổ phần đi rồi, bây giờ ông muốn tôi chuyển nhượng miễn phí cho các người, 10 triệu ư? Dựa vào đâu? Tập đoàn Hoàn Vũ có thể phấn chấn lại cũng nhờ không ít sức của tôi, Lý Hàng hiểu rõ gia nghiệp nhà họ Lý các người lớn mạnh như thế nào, làm ra chuyện thế này mà không sợ mất mặt à?"
"Được lắm, tôi có thể dắt Trần Hi đi, đến lúc đó tôi sẽ làm to chuyện này trên mạng, để tôi xem xem các người chịu nổi không!", Trần Mỹ Huyên cười khẩy: "Hơn nữa, một đồng của tiền cổ phần cũng đừng hòng giảm bớt, muốn tôi rời đi thì móc 50 tỷ ra!"
Lê Văn Vân đứng ở cửa nghe được tới đây thì không khỏi cau chặt đôi chân mày.


Đây cũng là điều mà anh nghĩ mãi không thông, tại sao nhà họ Lý đột nhiên muốn thu lại tập đoàn Hoàn Vũ, tập đoàn Hoàn Vũ cũng được xem là một công ty không nhỏ, nhưng cũng không phải công ty quá lớn hay thuộc hàng cấp cao.

Với nhà họ Lý mà nói có thể hoàn toàn không quan tâm tới.

Về 50 tỷ mà Trần Mỹ Huyên nói, có lẽ bà ta đang nói bừa trong cơn nóng giận mà thôi.

"Trần Mỹ Huyên, bà đừng quá đáng!", Lúc này, giọng một người phụ nữ khác gằn lên: "Con gái bà mang theo người đến tìm bà, bà không suy xét bản thân thì cũng nên nghĩ cho con gái mình nữa, con gái bà sau này còn phải đi học nữa!"
Sắc mặt Trần Mỹ Huyên hơi thay đổi: "Trần Hi như thế nào thì cũng là máu mủ nhà họ Lý các người, những thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng của nhà họ Lý các người cũng muốn dùng cho chính con cháu mình sao?"
Nói xong, giọng Trần Mỹ Huyên lại tiếp tục: "Lý Hàng, ông nói một câu xem Trần Hi có phải máu mủ của ông không!"
Sau đó là một khoảng im lặng.

"Cạch!"
Lúc này Trần Hi đã không nghe tiếp nổi nữa, cô ấy đẩy cửa ra chạy thẳng vào phòng.

Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia cũng đi theo vào phòng.

Lê Văn Vân nhìn quanh rồi phát hiện trong phòng có không ít người, bên cạnh Lý Hàng là một người phụ nữ ăn mặc cũng xem như chỉnh tề nhưng thân hình lại cực kỳ nóng bỏng.


Lê Văn Vân cảm giác hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu đó.

Người phụ nữ này có lẽ người yêu mới của Lý hàng, cũng chính là cô hotgirl trên mạng đó!
Ngoài ra còn có hai người đàn ông trung niên, với một ông cụ chống gậy.

Có lẽ đều là người nhà họ Lý.

Người gác cửa trước kia bây giờ cũng có trong phòng, đang đứng sau lưng ông cụ kia.

Trần Mỹ Huyên thì ngồi trên ghế tựa, đầu tóc bà ấy rối bù, gương mặt có lẽ đã bị tát vài cái, hơi sưng.

Nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.

Tay chân bà ấy đều bị người ta cố định lại trên ghế, không động đậy được.

Bà ấy nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Gia Gia bước vào thì hơi bất ngờ.


"Mẹ! Mẹ không sao chứ.", Lúc Trần Hi nhìn thấy bà ấy thì chạy thẳng sang, thấy mặt mẹ mình hơi sưng, cô ấy liền quay sang mắng người nhà họ Lý: "Các người thật quá đáng, quá đáng lắm!"
Lý Hàng ngồi một bên không nói gì, hai người đàn ông trung niên kia thì hơi cau mày lại.

Hai người này một người thì hơi mập, bụng to, người còn lại thì cân đối hơn.

Hoàng Gia Gia khẽ nói bên tai Lê Văn Vân: "Người phát tướng kia là Lý Lợi, đứng thứ ba trong thế hệ Lý Hàng, người gầy hơn kia bây giờ xem như là chủ tịch của mọi sản nghiệp nhà họ Lý, tên Lý Phong, thêm Lý Hàng thì ba người này coi như nắm mọi quyền lực của nhà họ Lý bây giờ, chia nhau quản lí mấy công ty lớn của nhà họ Lý! Đúng rồi, ông cụ kia là Lý Đạo Nhiên, là bố của họ."
Lê Văn Vân nhìn về phía mấy người đó!
Đồng thời, Lý Phong cũng cau mày lại: "Hoàng Gia Gia, cậu cũng không hiểu chuyện lắm nhỉ, đã nói rồi hôm nay không tiếp khách, thế mà cậu lại tự ý chạy vào!"
Hoàng Gia Gia bĩu môi, không hề sợ họ, anh ta nhìn Trần Mỹ Huyên rồi nói: "Nhà họ Lý các người được quá nhỉ, chơi trò trói vợ cũ rồi còn đánh đập nữa, muốn đuổi luôn con cháu mình ra ngoài, đúng là chỉ có các người làm được!"
Nghe xong những gì Hoàng Gia Gia nói, gã mập kia cau mày: "Liên quan gì tới cậu, con nít ranh, có tin hôm nay tôi thay bố cậu dạy lại cậu không?"
Hoàng Gia Gia rụt cổ, dường như hơi sợ ông ta, vội trốn ra sau lưng Lê Văn Vân.

Lý Phong nhìn Hoàng Gia Gia một cái rồi nói: "Tự về đi, chuyện hôm nay cậu không quản được đâu, cậu cũng đừng nói gì ra ngoài, nếu chuyện lộ ra thì ông nội cậu cũng không cứu nổi cậu!"
Nói xong, ông ta nhìn sang Lê Văn Vân, cau mày nói: "Cậu kia, cậu lại là ai đấy?"
Lúc này ngoài cửa vang lên giọng nói: "Bố, tên này chính là đứa con rơi đã hại tan tành nhà họ Lê đó, anh ta và Trần Hi quen nhau ở Lâm Hải."
Sau đó hai người Lý Thiên Vũ và Tạ Vân cũng đi từ của vào, nửa cười nửa không mà nhìn Lê Văn Vân.

Lý Phong im lặng nhìn Lê Văn Vân một cái, khoé môi kéo lên một nụ cười nhạt như không: "Cậu nhóc này, sao thế, muốn nhúng một tay vào chuyện này à?"
Lê Văn Vân nhìn ông ta rồi bước về phía trước, bước đến trước mặt Trần Mỹ Huyên!
Sắc mặt Trần Mỹ Huyên khẽ thay đổi, bà ấy nhìn Lê Văn Vân rồi nói: "Lê Văn Vân, sao cậu lại đến đây, chuyện này không liên quan gì tới cậu, cậu mau đi đi, nhà họ Lý này bên ngoài thì hào nhoáng lắm, sau lưng thì lại toàn dùng những thủ đoạn bỉ ổi mà thôi.


Cậu đừng tự chuốc phiền vào thân!"
Lê Văn Vân cười với bà ấy, sau đó ngồi xổm xuống cởi dây thừng đang trói lấy bà vào ghế ra!
"Nhóc ranh kia, cậu nghe không hiểu tôi nói gì sao? Dừng lại cho tôi, nếu không hôm nay cậu vào nhà họ Lý nhưng đừng hòng ra được!" Lý Phong cười khẩy một tiếng.

Lê Văn Vân thở hừ một cái, không thèm để tâm, anh cứ tiếp tục tháo dây thừng ra, sau đó nâng mắt nhìn gương mặt hơi sưng lên của Trần Mỹ Huyên, hơi cau mày lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng mọi người đang có mặt: "Là ai đánh?"
Mọi người ngây ra, họ không ngờ Lê Văn Vân sẽ hỏi câu này.

"Tôi đánh đấy, thì sao?" Lúc này người phụ nữ bên cạnh Lý Hàng lên tiếng.

"Cô là tình mới của Lý Hàng đúng không?" Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói: "Lần trước Lý Hàng đi Lâm Hải còn bám theo Trần Mỹ Huyên đòi quay lại như một con chó, sao bây giờ có tình mới thì lại trở mặt không nhận quen biết thế!"
Sắc mặt Lý Hàng hơi biến động, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, đừng tưởng có Lôi Bân chống lưng thì lớn lối, nói trắng ra cậu chỉ là một con chó bên cạnh Lôi Bân mà thôi, còn nơi này là Yên Kinh!".

Tiên Hiệp Hay
Lê Văn Vân cười khẩy, anh dừng tay không tháo dây thừng nữa, mà đi về phía người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia cũng cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân nói: "Tôi đánh đó, anh muốn làm gì...!"
"Bốp!"
Cô ta còn chưa nói xong Lê Văn Vân đã ra tay, vả một cái thật kêu vào mặt cô ta!1.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi