CHIẾN LANG Ở RỂ



Mười hai giờ trưa, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Tất nhiên, ít nhiều gì người tới cũng cho chút tiền, Lý Giai Dao đang ghi chép lại, đương nhiên cũng không cho nhiều như vậy, người khá khẩm một tý thì cho năm sáu trăm, còn người tệ hơn thì cho một hai trăm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ Lý Vân không để ý nhiều như vậy.

Lê Văn Vân ngồi ở bên cạnh, không ít lời bàn tán lọt vào tai anh.

“Rốt cuộc Lý Vân này đang làm gì, sao lại đột ngột chạy tới khách sạn năm sao này để tổ chức tiệc rượu?”
“Đúng đó, chẳng phải trước đây ông ta đã nợ người khác rất nhiều tiền à? Sống đến mức keo kiệt bủn xỉn, hai ngày trước còn tới tìm tôi để mượn tiền nữa.”
“Có phải ông ta đã làm chuyện gì phạm pháp rồi không?”
...!
Đủ lời bàn tán.

Sau lưng Lê Văn Vân cũng có người thảo luận về chuyện này.

“Mấy người đã nghe thấy gì chưa?” Có người dè dặt nói: “Hai ngày trước lúc Lý Vân tới tìm tôi đã nói ông ta và Lý Giai Dao sắp chuyển lên Yên Kinh ở đấy.”
“Chuyển lên Yên Kinh ở ư?” Có người ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, tôi nghi ngờ người này phát điên rồi.

Ông ta lấy đâu ra tiền chứ?”
“Chẳng phải Lôi Tấn bị bắt rồi à?”

“Lôi Tấn bị bắt rồi, nhưng ông ta cũng chẳng có tiền.

Yên Kinh là nơi nào cơ chứ, người bình thường có thể ở nổi không, tôi nghi ngờ, không biết có phải Lý Vân đã làm chuyện gì rồi không?”
“Mặc kệ ông ta, chỉ cần có tiền là được, để hôm nào tôi đi mượn tiền ông ta, con gái tôi sắp kết hôn rồi.”
...!
“Lòng người ấy mà!” Phạm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh lắc đầu lẩm bẩm.

Anh đã sớm nhìn thấu lòng người rồi.

Trước đây trong khoảng thời gian anh kết hôn với Nguyễn Vũ Đồng, anh cũng trải qua cuộc sống tồi tệ như vậy.

Lúc đó anh đã hiểu rõ, thế giới này chỉ nhận tiền chứ không nhận người.

Bạn có tiền thì bạn chính là ông nội, còn bạn không có tiền thì bạn chỉ là cháu.

Bây giờ mọi thứ chỉ đang tái diễn cho anh xem mà thôi.

Hai người Lý Vân và Lý Giai Dao đang liên tục chào hỏi, rất nhiều người lúc trước không muốn liên lạc với bọn họ đã chủ động cầm ly rượu tới mời rượu Lý Vân.

Lý Vân rất vui vẻ, không biết có phải là vì hôm nay ông đã tháo dỡ áp lực hay liên lạc lại với mấy họ hàng bạn bè mà ông ta uống say bí tỉ.

Tiệc rượu tổ chức cả ngày, buổi tối sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn suối nước nóng, phòng cũng đã đặt xong rồi, người mà Phạm Nhược Tuyết gọi tới đã thanh toán toàn bộ chi phí, còn được tắm suối nước nóng nữa.

Lê Văn Vân nhìn thấy nụ cười trên mặt hai bố con thì trong lòng cũng yên tâm hơn, dù gì anh cũng nợ người ta một mạng.

Đúng lúc này, điện thoại của Phạm Nhược Tuyết bỗng đổ chuông, Phạm Nhược Tuyết lấy điện thoại ra nghe.

Hội trường quá ồn ào nên không đeo tai nghe thì hoàn toàn không nghe thấy gì cả.

Cô nghe điện thoại tầm năm phút, rồi bắt đầu nhíu chặt mày, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Lê Văn Vân nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Lê Văn Vân biết, có lẽ là có nhiệm vụ gì đó, hoặc bên Người Gác Đêm có chuyện gì đó.

Anh và Phạm Nhược Tuyết cũng đi ra ngoài khách sạn, rồi tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, Lê Văn Vân mới hỏi: “Sao thế?”
“Em có hai chuyện, một tin tốt và một tin xấu.” Phạm Nhược Tuyết nói.

“Em nói tin tốt trước đi.” Lê Văn Vân nói.

“Tin tốt là mấy người Lý Thu và Cố Bạch đã lên đường tới Yên Kinh rồi, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn họ có thể thuận lợi tới Yên Kinh.” Giọng điệu của Phạm Nhược Tuyết vẫn lạnh nhạt như trước.

Lê Văn Vân mừng rỡ, anh đã xa cách mấy anh em này hơn ba năm rồi, cuối cùng cũng sắp gặp lại rồi.

“Tin xấu là gì?” Lê Văn Vân hỏi tiếp.


Sắc mặt Phạm Nhược Tuyết trở nên ảm đạm, vô cùng nghiêm nghị.

Lê Văn Vân hơi biến sắc nói: “Chẳng lẽ ba người Cố Bạch đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”
“Không phải, là tin tức bên khu Tội Ác.” Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân nói: “Bên khu Tội Ác có tin tức truyền ra ngoài, khu Tội Ác phát hiện ra tung tích của Bùi Nghênh Tùng, quả nhiên ông ta đã trốn vào khu Tội Ác.”
Lê Văn Vân sửng sốt rồi bĩu môi nói: “Chẳng phải đây là tin tức tốt à?”
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu đáp: “Em vẫn chưa nói xong.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi run rẩy.

“Bọn họ phát hiện vị trí của ông ta nằm ở phía Đông khu Tội Ác, mặt khác, ngày đầu tiên đám người Khương Vĩ đến khu Tội Ác đã mất tích ở phía Đông.” Phạm Nhược Tuyết ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Số hai đã đi tìm người kia, quản gia của ông ta nói cho số hai biết nơi mà đám người Khương Vĩ mất tích, số hai đã đi tới phía Đông để tìm kiếm, rồi cũng mất tích theo, không có một chút tin tức nào.”
Nghe đến đây, sắc mặt Lê Văn Vân bỗng thay đổi.

Sau đó anh bắt đầu trở nên hơi lo lắng.

“Anh từng ra khỏi khu Tội Ác nên anh biết rõ tình hình bên phía Đông mà.” Chiết Thu Vĩ thở dài nói: “Phía Đông là nơi tập hợp sát thủ thế giới ngầm, cực kỳ hỗn loạn...”1
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Anh biết, hơn nữa anh đã từng tiếp xúc với mấy thế lực ở phía Đông, bọn họ không dễ đối phó như vậy, chỉ hy vọng bọn họ không phát hiện mấy người Khương Vĩ có liên quan đến anh.”
Anh cực kỳ lo lắng nói.

Nếu chỉ có một mình Ngô Nghiêu thì còn đỡ, dù gì Ngô Nghiêu cũng nằm trong top năm bảng xếp hạng sát thủ thế giới ngầm, cho dù là ở khu Tội Ác thì dựa vào thực lực của bản thân anh ta, anh ta cũng có thể sống rất thoải mái, nhưng anh ta còn dẫn theo chân sau.

Nhất là Khương Vĩ và Đỗ Tịch Tịch, bọn họ chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Trong tiểu đội bốn người này, chỉ có một mình Ngô Nghiêu là ra tay được thôi.

“Anh đừng lo lắng.” Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân nói.

Lê Văn Vân xua tay nói: “Bây giờ anh có lo lắng về tình hình này cũng chẳng có tác dụng gì, bên khu Tội Ác có bao nhiêu Người Gác Đêm?”
“Chuyện này em cũng không biết rõ, nhưng chắc chắn sẽ không nhiều.” Phạm Nhược Tuyết đáp.

Lê Văn Vân thở dài nói: “Có Thi Kỳ ở đấy, chắc cũng ổn thôi.


Hy vọng bọn họ có thể chống đỡ đến khi anh bình phục lại.”
Nếu Lê Văn Vân bình phục rồi mà bọn họ vẫn chưa có tin tức gì thì Lê Văn Vân sẽ tới đó một chuyến.

Ba tên trùm đầu sỏ trong trận chiến ba năm trước là gia tộc Demps, Hồng Nguyệt và Bóng Tối.

Bây giờ Lâm Thiếu Hoa đã bỏ mạng, chỉ còn lại hai người là Bùi Nghênh Tùng và Demps.

Nếu Bùi Nghênh Tùng trốn đi thì rất khó để tìm được ông ta, Lê Văn Vân định đợi lần này anh bình phục rồi, sẽ một mình lặng lẽ đi tới Europa để tìm cơ hội.

Còn chuyện tìm chứng cứ gì đó thì Lê Văn Vân cảm thấy không cần thiết, theo sự suy đoán của Lê Văn Vân, cho dù anh tìm được chứng cứ, đến lúc đó cũng sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mà thôi.

Demps thật sự rất có danh tiếng trong Người Gác Đêm ở Europa, nên khó mà dựa vào con đường chính quy để đối phó với ông ta.

Dù gì đến lúc đó quy chụp một người khiến Người Gác Đêm nội loạn thì ai cũng không chịu nổi.

Nhưng Lê Văn Vân không thể không báo mối thù này.

Bây giờ xem ra, trước khi tới Europa, hình như anh cần phải tới khu Tội Ác một chuyến mới được.

Tất nhiên điều kiện tiên quyết là sức khỏe anh phải bình phục, có quỷ mới biết phải mất bao lâu thì cơ thể anh mới bình phục lại.

Trong lúc bọn họ trò chuyện thì trong sảnh tiệc, mặc dù Lý Vân đã say khướt, nhưng vẫn uống hết ly này đến ly khác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi