CHIẾN LANG Ở RỂ



Bây giờ rời khỏi khách sạn, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới bữa tối, nên nhóm năm người lái xe, Lê Văn Vân vẫn ngồi ở ghế phụ.

Bọn họ lái xe, lái thẳng tới Tam Hợp Lâu.

Địa điểm ăn đã được đặt trước ở Tam Hợp Lâu, thời gian là bảy giờ.

Chủ yếu nhất là vì cân nhắc đến thời gian tan tầm của Đặng Hân Hân.

Tất nhiên, mấy người Lê Văn Vân đã tới nơi trước, bởi vì Lê Văn Vân định đi tìm Minh Sùng để lấy được hai mảnh xương rồng trước.

Tầm hơn năm giờ chiều, bọn họ đã thuận lợi đi tới Tam Hợp Lâu, mặc dù chỉ mới năm giờ chiều, nhưng bên trong Tam Hợp Lâu đã có rất nhiều người rồi.

Mùi vị nơi này thật sự rất nổi tiếng.

Tam Hợp Lâu có sáu tầng, ngoại trừ tầng sáu không mở cửa cho người ngoài thì mấy tầng khác đều đã bắt đầu có người đi vào.

Sau khi đến nơi, Lê Văn Vân lấy điện thoại ra, dứt khoát gửi tin nhắn wechat cho Minh Sùng, nói rằng mình đã tới rồi, định ăn tối ở đây cùng bạn bè.

Rất nhanh, Minh Sùng đã gửi tin nhắn wechat đến nói: “Bây giờ tôi sẽ nhờ sư huynh của tôi tới đón cậu."
Hình như anh ta không muốn lộ mặt.

Lê Văn Vân gật đầu, rồi tắt điện thoại, chẳng mấy chốc, Từ đại sư đã đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Lê Văn Vân thì vẻ mặt hơi vui mừng, nhưng đến khi nhìn thấy trên người Lê Văn Vân đang quấn băng gạt thì khẽ cau mày, vội hỏi han: "Cậu bị thương rồi ư?"
Lê Văn Vân cười đáp: "Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi."
Từ đại sư cau mày nói: "Sắc mặt cậu vẫn không được tốt cho lắm, lát nữa tôi sẽ làm mấy món đồ bổ cho cậu, để cậu bồi bổ cơ thể."

“Đây là bạn của cậu sao?” Dứt lời, ông ta lại nhìn đám người Phạm Nhược Tuyết.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừm, lát nữa chúng tôi còn phải ăn tối ở đây.

Là tôi mời mấy người bạn của mình đi ăn."
Từ đại sư gật đầu nói: "Tiểu Hà, cậu tới đây một lát!"
Sau đó Tiểu Hà đi tới, Từ đại sư nói: "Bây giờ cậu hãy sắp xếp một nơi cho bọn họ ngồi một lát.

Đợi sau khi cậu Lê Văn Vân này đi ra thì xếp thẳng bọn họ lên tầng sáu để dùng bữa tối."
Tiểu Hà là quản lý ở đại sảnh, nghe Từ đại sư nói thế, trong lòng hơi sửng sốt.

Tầng sáu của Tam Hợp Lâu này không mở cửa cho người ngoài.

Nhưng Từ đại sư không để tâm nhiều như vậy, ông ta nhanh chóng dẫn Lê Văn Vân đi ra sau bếp, ở sau bếp, anh đã nhìn thấy Minh Sùng.

Minh Sùng cũng đang mặc trang phục của đầu bếp, đang ngồi ở hành lang giữa sau bếp và sân sau, anh ta vẫn không nói gì nhiều, gương mặt lạnh lùng đang nhìn mấy người kia nấu ăn.

Sau khi Tần Hoa nhìn thấy Lê Văn Vân thì chủ động chào hỏi Lê Văn Vân, sau đó lại tiếp tục nấu ăn.

“Cậu đi qua bên đó đi!” Từ đại sư nói với Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cảm ơn xong thì đi về phía Minh Sùng.

Minh Sùng ngẩng đầu lên nhìn Lê Văn Vân, sau đó nói với Từ đại sư: "Sư huynh, hãy canh chừng bọn họ!"
“Ừm!” Từ đại sư gật đầu, sau đó Minh Sùng nói với Lê Văn Vân: “Cậu đi theo tôi!”

Hai người đi qua hành lang ra sân sau, Minh Sùng dẫn Lê Văn Vân ngồi xuống bàn đá ở trước mặt, sau khi ngồi xuống, Lê Văn Vân liền duỗi tay ra nói: "Anh có biết tôi đến tìm anh với mục đích gì không?"
Minh Sùng gật đầu, nhưng anh ta không đưa xương rồng cho Lê Văn Vân ngay lập tức, mà nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới, bỗng lên tiếng hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Lê Văn Vân sửng sốt hỏi ngược lại: "Câu hỏi này có liên quan gì sao?"
“Không có liên quan gì cả.” Minh Sùng lắc đầu nói: “Tôi chỉ hơi tò mò mà thôi.”
“Tôi hai mươi bảy tuổi!” Lê Văn Vân đáp.

Minh Sùng cân nhắc một lúc, rồi gật đầu nói: "Thật ra Lý Đông Dã và Vân Đạo Tử đều có thực lực xếp thứ sáu đến thứ bảy trong Thiên Bảng.

Nếu bọn họ phối hợp với nhau, cho dù là Demps – người đứng thứ ba trong Thiên Bảng, có lẽ cũng chỉ ngang ngửa nhau."
Lê Văn Vân cau mày nói: "Anh đang ám chỉ thực lực của tôi ngang ngửa với Demps sao?"
Minh Sùng không nói gì, mà chỉ cảm thán: "Lần trước Trác Nhất Minh tới tìm tôi, rồi khoe khoang rằng thiên phú của cậu lợi hại đến cỡ nào.

Thật ra tôi không cho là thế.

Quả thật siêu cấp trước ba mươi tuổi là khá hiếm, nhưng cũng không phải không có.

Nhưng ở độ tuổi hai mươi bảy, có thể có được thực lực ở top ba Thiên Bảng thì đúng là hiếm thấy."
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ là cảm thán mà thôi.” Minh Sùng nói.

Lê Văn Vân: "..."
Tên này là người không thích nói lời nhảm nhí, tại sao bây giờ lại nói nhiều như vậy, Lê Văn Vân không biết phải diễn tả như thế nào nữa.


"Anh đừng quản nhiều như vậy, dù gì Lý Đông Dã cũng bị tôi chém chết rồi.

Anh đã nói, nếu tôi giết được Lý Đông Dã thì anh sẽ cho tôi hai khúc xương." Lê Văn Vân nói.

Minh Sùng quan sát Lê Văn Vân, một lúc sau anh ta lại hỏi: "Tình trạng cơ thể cậu cực kỳ kém.

Xem ra trong trận chiến đó cậu đã bị thương rất nặng.

Trong người cậu không có chút chân khí.

Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ cậu đã sử dụng chiêu bài cuối đúng không, thứ này nên sử dụng ít thôi sẽ tốt hơn, nó có thể chống đỡ một lần, nhưng chưa chắc lần nào cũng có thể chống đỡ."
Lê Văn Vân nhìn chằm chằm Minh Sùng, một lúc sau, anh thở dài nói: "Mẹ kiếp, anh nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ anh định quỵt nợ?"
Minh Sùng nghe Lê Văn Vân nói thế thì hơi sửng sốt, sau đó trên mặt anh ta nở nụ cười cực kỳ khó coi.

Anh ta tháo hai khúc xương rồng đeo trên cổ ra, rồi ném cho Lê Văn Vân nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, chẳng qua vì Lý Đông Dã chết nên tôi mới nói thêm mấy câu thôi."
Sau khi Lê Văn Vân lấy được hai khúc xương rồng, anh mới cất nó một cách cẩn thận, rồi nhìn Minh Sùng hỏi: "Nhưng nói lại, rốt cuộc anh có ân oán gì với Lý Đông Dã này thế?"
"Bố mẹ tôi đều bị Lý Đông Dã giết." Minh Sùng bình tĩnh nói: "Bây giờ ông ta đã chết rồi, tôi cũng phải rời khỏi Yên Kinh thôi."
Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Hình như Minh Sùng một tay kinh doanh Tam Hợp Lâu ở Yên Kinh nhiều năm như vậy, chỉ với một mục đích, đó là giết Lý Đông Dã.

Bởi vì Lý Đông Dã đã chết, bởi vì anh ta sắp rời khỏi Yên Kinh, cho nên anh ta mới hơi cảm thán nói nhiều hơn ư?
“Cậu là Người gác đêm số một đúng không?” Minh Sùng đặt câu hỏi.

Lần này, Lê Văn Vân không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thật ra đối với Người Gác Đêm số một, Lê Văn Vân luôn rất để tâm xem rốt cuộc anh ta là ai.

Minh Sùng đứng dậy nói: "Cuối cùng tôi cho hai lời nhắc nhở."

Vẻ mặt Lê Văn Vân hơi thay đổi, nhìn về phía Minh Sùng.

"Điều đầu tiên là khu tội ác không đơn giản như cậu nghĩ.

Sở dĩ trước đây cậu có thể ra khỏi nơi đó là vì những người ở bên trong đồng ý để cho cậu ra ngoài, đồng thời cũng là vì Trác Nhất Minh đã ngồi máy bay, lượn quanh bầu trời của khu tội ác! "Minh Sùng lạnh nhạt nói.

Lê Văn Vân khẽ cau mày.

Khu tội ác được phép vào nhưng không được phép ra, nếu muốn ra ngoài thì điều kiện vô cùng hà khắc, trừ khi người ở bên trong đồng ý cho bạn ra ngoài, bằng không bạn không thể nào ra ngoài được.

Ban đầu Lê Văn Vân tưởng rằng là do mình dẫn người của tiểu đội 11762 xông ra ngoài, nhưng bây giờ nghe Minh Sùng nói thế, hình như bên trong còn có ẩn tình gì đấy.

Trác Nhất Minh bay lượn trên bầu trời, là người mạnh nhất ở dưới mặt đất, tất nhiên lực uy hiếp của ông ta sẽ khiến mấy người ở bên đó hơi kiêng dè, do đó anh mới thành công trốn ra khỏi đó ư?
Minh Sùng nói xong điều thứ nhất cũng không giải thích quá nhiều, mà mở miệng nói tiếp: "Điều thứ hai là đừng động vào Demps, cậu không đụng nổi ông ta đâu, hơn nữa còn kích hoạt một loạt phản ứng dây chuyền."
Mặc dù anh ta ở Yên Kinh quanh năm, hầu như lúc nào cũng trốn ở sân sau này, nhưng gần như nắm rõ mọi thứ về thế giới ngầm trong lòng bàn tay.

Lê Văn Vân đứng dậy khẽ đáp: "Được rồi, tôi hiểu rồi, nếu đã như thế thì tôi về trước đây, bạn tôi vẫn đang đợi tôi ở bên ngoài, tối nay tôi phải mời bọn họ ăn cơm, lát nữa anh phải nấu cho chúng tôi một bữa thật ra trò đấy.

Ông đây đã hoàn thành nhiệm vụ giúp anh đến mức suýt mất mạng.

Bây giờ còn chẳng biết đến khi nào mới hồi phục được đây?”
Minh Sùng khoát tay nói: "Tôi biết rồi!"
Lê Văn Vân xoay người bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Lê Văn Vân, Minh Sùng cau mày nói: "Hình như thằng nhóc này chẳng nghe lọt một câu, nhưng cũng tốt, để cậu ta đến khu tội ác còn tốt hơn để cậu ta đi Europa tìm Demps.

Vì Người Gác Đêm, mình đã hao tâm tổn sức quá nhiều rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi