CHIẾN LANG Ở RỂ



Thành phố Tội Ác được chia theo hướng và tổng cộng được chia thành bốn khu vực, nhưng trong bốn khu vực, người dân càng ở gần rìa thành phố, hoàn cảnh sống của họ càng tệ và họ càng đi bộ về phía trung tâm thì càng tốt.

Ở khu Đông cũng như vậy, giống như nơi mà đám người Lại Tuấn sống đều là nhà ngói bình thường chứ chẳng trang hoàng lộng lẫy gì.

Tới trung tâm thành phố, cơ sở hạ tầng sẽ tốt hơn rất nhiều, có trường học và những thứ tương tự, tất nhiên là số lượng trường học rất ít, toàn bộ khu Đông chỉ có một ngôi trường, hơn nữa học phí khá đắt tiền.

Mà trường học đều do Hodges kiểm soát.

Từ chỗ Lại Tuấn đi qua ba con phố, tên là Phố Tiện Lợi, con phố này có rất nhiều cửa hàng, bán đủ thứ, đồ dùng gia đình, thậm chí còn có một vài siêu thị.

Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà dẫn theo Liễu Ngọc chậm rãi đi tới con phố này.

Thời gian còn rất sớm, nhưng đã có rất nhiều người đi trên con phố.

Khoảng một hai ngày nay Liễu Ngọc cũng hoàn toàn hiểu rõ nơi này là gì, cô ấy vẫn còn hơi sợ hãi, cứ nắm tay Phạm Nhược Tuyết và cẩn thận nhìn xung quanh.

Nhưng khi nhìn thấy vài điều thú vị thì một nụ cười đã mất từ lâu trên khuôn mặt của cô ấy lại hiện ra.

Tất nhiên, những người đẹp hàng đầu như Phạm Nhược Tuyết, cộng thêm cô con gái rượu như Liễu Ngọc, có vẻ đẹp tựa tiên nữ sánh bước bên nhau thì đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là rất nhiều nam giới.

Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà cảm nhận được điều này, nhưng họ không quá chú ý đến mà cứ thế loanh quanh trong một số cửa hàng.


Họ bước vào một cửa hàng bán quần áo và bước ra ngoài với một vài bộ đồ.

Sau đó lại bước vào một cửa hàng nhu yếu phẩm.

Họ mua rất nhiều thứ như chăn, nệm, khăn, tủ, máy lạnh, tủ lạnh...!máy nước nóng…
Hơn nữa giá cả nơi này khá cao, bên ngoài Phạm Nhược Tuyết cũng là người rất giàu có, có thẻ ngân hàng thế giới, cũng chưa từng có thói quen trả giá.

Chẳng bao lâu, cô đã chi hơn hai vạn, hơn nữa còn mua hai cái máy điều hoà nhiệt độ.

“Tiền… hình như không đủ.” Phạm Nhược Tuyết tính toán rồi nhíu mày nói.

Trương Vãn Hà ở bên cạnh suy nghĩ một lát, nhìn quanh rồi nói nhỏ: “Hay là chúng ta tìm một tên trùm nho nhỏ, đánh một trận rồi cướp lấy tiền về?”
Là một chiến binh thực hiện nhiệm vụ bên ngoài quanh năm, cũng từng là Người Gác Đêm đã ở lại thành phố Tội Ác một thời gian, cộng với việc cô ấy đã lăn lộn giang hồ với đám Lê Văn Vân vài năm sau khi gia nhập Người Gác Đêm nên Trương Vãn Hà cũng giống như một tên thổ phỉ.

Phạm Nhược Tuyết suy nghĩ nghiêm túc, sau đó lắc đầu: “Lê Văn Vân nói trước khi anh ấy khôi phục chân khí thì chúng ta cố gắng đừng quá huênh hoang, chờ anh ấy khôi phục chân khí rồi cô hãy đi cướp.”
Trương Vãn Hà gật đầu và nói: “Cũng có lý.

Trước đây lão đại đã đắc tội với rất nhiều người ở thành phố Tội Ác, nếu thân phận của anh ấy bị lộ thì quả thật sẽ bị trả thù.

Chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút, để họ kiếm thêm tiền hãy mua vậy.”
Sau khi nói xong, Phạm Nhược Tuyết bước tới trước mặt chủ cửa hàng, nói: “Có thể giao hàng đến tận nhà không? Chúng tôi không thể chuyển những thứ này!”
“Không thành vấn đề.” Ông chủ cửa hàng này vui mừng khôn xiết, ông ta không phải ông chủ mà là bán dựa trên trích phần trăm.


Phạm Nhược Tuyết đã mua hơn hai vạn, tiền hoa hồng của ông ta cũng rất nhiều.

“Đương nhiên là có thể giao hàng tận nơi rồi, giao tận nơi mới trả tiền cũng được.” Chủ cửa hàng cười nói: “Người đẹp, cho chúng tôi địa chỉ đi.”
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, sau đó ghi lại địa chỉ, sau khi chủ cửa hàng nhìn thấy địa chỉ thì cau mày nói: “Khu ổ chuột?”
Sau đó ông ta nghi ngờ nhìn Phạm Nhược Tuyết, cau mày nói: “Các cô mua nhiều như vậy, có khi nào không trả nổi không đấy?”
Phạm Nhược Tuyết khẽ cười, sau đó mở chiếc túi đang mang theo, lộ ra một xấp tiền dày cộp, người bán hàng lại cười nói: “Vậy thì được, chúng tôi sẽ gửi ngay cho cô.

Tôi sẽ tự mình áp tải!”
“Được, vậy tôi sẽ đi mua một số thứ khác, đến nơi hãy trả tiền cũng được.” Chủ cửa hàng nói.

Phạm Nhược Tuyết gật đầu, sau đó họ đi đến bên cạnh.

Tiếp theo, họ đến chợ mua đồ ăn và nơi bán sách để mua một vài quyển sách thiếu nhi.

Phạm Nhược Tuyết định dạy cô bé Lại Dĩnh kia học chữ, đương nhiên phải mua sách rồi, ngoài ra họ cũng dự định mua một ít thịt.

Mấy cô gái xinh đẹp lại đi khắp thành phố gây sự chú ý, hơn nữa quần áo họ mặc đều là quần áo ở bên ngoài, rất dễ bị nghĩ rằng họ là những người vừa đến thành phố Tội Ác.

Mua sắm xong cũng đã mười một giờ trưa.

“Đi thôi, chúng ta về đi.” Phạm Nhược Tuyết cười nói.


Dường như tâm trạng của Liễu Ngọc tốt hơn rất nhiều bởi vì đã mua một đống đồ, nụ cười trên mặt cũng dần dần tươi lên.

Phạm Nhược Tuyết thở phào khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy như vậy, sau đó cả ba cô gái xếp hàng dọc đi bộ về nhà.

Qua ba con phố là đến nơi họ ở, không xa lắm, chắc chỉ mười phút đi bộ.

Khi đi qua ngã tư của con phố thứ hai, họ đã bị người ta chặn đường.

Phía trước có hơn mười người cầm vũ khí, một người đứng ở phía trước nhất, anh ta trông rất cường tráng, nhìn thấy đám người Phạm Nhược Tuyết bước tới thì nhe răng cười nói: “Người đẹp, lão đại của chúng tôi mời các cô đến nhà ông ấy làm khách.”
Phạm Nhược Tuyết lạnh lùng, cô liếc nhìn những người này và cũng không có ý định để ý tới họ.

Cô đi bước vòng qua họ, định rời đi, nhưng lại bị mấy người kia cười hắc hắc rồi tiếp tục chặn đường đi, người nọ nói: “Người đẹp, mới tới thành phố này à? Đi theo lão đại của chúng tôi, làm tình nhân của ông ấy, sẽ đảm bảo cho cô một cuộc sống sung sướng.”
Nghe thấy hai từ tình nhân, ánh mắt của Phạm Nhược Tuyết đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

...!
Lúc này ba người Lê Văn Vân đã dậy, đánh răng rửa mặt qua loa, Lý Thu đi ra ngoài một lát, sau đó trở về phòng lắc đầu nói: “Sư tử nhỏ vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ vẫn chưa được tìm thấy vị trí của Doãn Thi Đan.”
“Nếu Doãn Thi Đan dám động đến Liễu Ngọc, phỏng chừng Demps cũng đã nói cho cô ta biết thân phận của tôi, cho nên nhất định đã biết tôi sẽ tới đây, trốn cũng là chuyện bình thường.” Lê Văn Vân cười nhạt: “Nhưng cũng đừng sốt ruột, xem cô ta có thể trốn được bao lâu.

Chờ chân khí của tôi hoàn toàn bình phục, tôi sẽ đi tìm Hodges bảo anh ta tìm bằng được người lôi ra, nếu không tôi sẽ phá đổ nhà của anh ta.”
“Anh hãy mau hồi phục đi!” Cố Bạch nói: “Hiện tại tôi cảm thấy không hề thoải mái gì hết.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy ngột ngạt như vậy.

Để kiếm tiền, tôi phải đến quán bar phục vụ người ta, tôi khóc rồi đây.”
Lê Văn Vân nhếch miệng cười nói: “Tôi thấy hôm qua anh cực kỳ hưởng thụ mà.”
“Ầm ầm ầm...” Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng có tiếng xe.


“Chắc là đám người chú Lại đã về.” Lê Văn Vân nói.

Anh chạy ra ban công để xem xét thì thấy bên dưới là một chiếc xe tải đang chở rất nhiều đồ đạc, nệm, tủ lạnh, điều hòa...!
“Má ơi, lão đại, tôi nghĩ anh phải tự mình quản lý tiền đi.

Bác sĩ Phạm này cũng quá lãng phí rồi.” Cố Bạch nói: “Mẹ nó, sao lại mua nhiều đồ đến thế?”
“Tất cả đều là nhu yếu phẩm.” Lê Văn Vân thở dài nói: “Đồ điện hay gì đó, điều hòa quả thực rất cần thiết.

Khí hậu ở đây tương đối khô và nóng, ngủ không có điều hòa thực sự không thoải mái lắm.” Lê Văn Vân suy nghĩ rồi nói.

Xe nhanh chóng dừng lại, Lê Văn Vân đi xuống định phụ giúp chuyển đồ lên.

Cùng lúc đó, một xe tải khác chạy đến, đám người Lại Tuấn nhìn thấy một chiếc xe đầu kéo chở nhiều đồ đạc gia dụng đến đây thì ngẩn người ra.

Máy điều hòa, tủ lạnh, bình nóng lạnh, những món đồ như vậy mà trước đây họ thực sự không dám nghĩ tới.

“Chuyện này… chuyện này là sao?” Lại Tuấn nhìn Lê Văn Vân và hỏi.

“Có lẽ là do bác sĩ Phạm mua, nhưng họ không cho chuyển vào, nói là chưa trả tiền!” Lê Văn Vân xoè tay ra nói.

Lại Tuấn cau mày, đêm qua đám người Lê Văn Vân đã kiếm được hơn bốn ngàn, nhưng số tiền đó còn lâu mới đủ để mua sắm những thứ như tủ lạnh này nọ, đám người Lê Văn Vân lấy đâu ra tiền để mua những thứ đó chứ?
Cùng lúc đó, cách đấy không xa, ba người Phạm Nhược Tuyết trở lại với túi lớn túi nhỏ trên tay.

Lê Văn Vân khẽ cau mày khi nhìn thấy dáng vẻ của cô và Trương Vãn Hà: “Họ… hình như vừa đánh nhau với người ta.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi