CHIẾN LANG Ở RỂ



Trong phòng, bầu không khí bỗng chốc giương cung bạt kiếm, Lê Văn Vân vừa dứt lời, Cố Bạch trực tiếp rút đao, trường đao chém ngang, dưới ánh đèn hiện lên bóng loáng, Cố Bạch liếm môi, nhìn bốn người Evan nói: "Cháu trai này, cả bốn cùng lên đi, xem ông đây có thể giết chết mấy người không!"
Evan nhíu chặt lông mày, anh ta không nghĩ tới mấy người Lê Văn Vân lại ngang ngược như thế!
Có điều bọn họ cũng không bị mấy lười của Lê Văn Vân chấn nhiếp.

Người sống lâu trong thành phố này, đều trải qua những ngày liếm máu mà sống, không ai sẽ sợ đến tiểu cả ra quần chỉ vì vài câu nói.

Trên mặt Elena và ba người còn lại đều lộ ra vẻ hưng phấn.

Evan nói: "Xem ra, không thể thỏa thuận rồi, nhưng mà tôi vẫn cho anh ba ngày thời gian, ba ngày sau, tôi muốn nhận được 500 vạn, không lấy được, vậy thì tối sẽ khiêu chiến với mấy người!"
"Vãn Hà!" Lê Văn Vân chẳng muốn nhiều lời, anh trực tiếp mở miệng.

Tại cửa cầu thang, Trương Vãn Hà vác đao đi xuống, Lê Văn Vân vỗ Đao Ba, sau đó lùi về sau hai bước.

Hai người cùng lùi đến chân cầu thang, trong mắt Lê Văn Vân toát ra ánh sáng lạnh nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm bốn người kia, liếm môi nói: "Kéo ra ngoài, chém!"
Uy hiếp?
Lê Văn Vân, tiểu đội 11762 đã từng là hạng cuồng ngạo cỡ nào tại khu Tội Ác, loại tạp nham như Evan cũng xứng uy hiếp anh sao?
Đôi con ngươi của Evan và Elena đều hơi co rút, đặc biệt là Elena, vẻ mặt cô ta nhìn Lê Văn Vân có chút mất tự nhiên và kỳ lạ.

Người từng vì tiền boa mà thổi chai rượu trước mặt bọn họ, hiện tại lại dám nói muốn chém bọn họ.

Cô ta chấn động nhìn Lê Văn Vân, sắc mặt Evan cũng hơi thay đổi, hai người này đồng thời ra tay, lại thêm một vị vô cùng thần bí, cộng với Đao Ba giết chết vài tên đỉnh cấp chỉ trong một giây, anh ta thật sự không dám nắm chắc.


Ngay sau đó, ở cửa vàng lên giọng nói: "Vừa mới kết thúc một trận chiến đã đánh nhau thì không ổn lắm đâu, không bằng các vị nể mặt Lâm mỗ mà dừng ở đây?"
Mọi người nhìn về phía cửa, có ba người đi đến.

Chính là Lâm Khả Hân, Chu Linh Linh cùng với ba của Lâm Khả Hân.

Lúc Evan nhìn thấy ba của Lâm Khả Hân, sắc mặt hơi đổi, sau đó vội vàng đứng dậy, chắp tay nói: "Ông Lâm!"
Trong giọng điệu anh ta mang theo sự cung kính.

Lê Văn Vân nhìn thấy người trung niên này, cơ mặt có hơi co giật, anh có ấn tượng với người này, lúc trước chắc đã từng gặp, mặt ngoài trông anh vẫn khá bình tĩnh, nhưng trong đầu đã hiện ra một cái tên, Lâm Chí Viễn! Người đứng đầu ba đại thế lực của khu Đông – thủ lĩnh của Phúc Thanh Hội, cao thủ đỉnh cấp đứng thứ sáu trên Địa Bảng.

Ngay lúc Lê Văn Vân nhìn về phía ông ta, ông ta cũng đang quan sát Lê Văn Vân, sau đó nhướng mày nói: "Giống quá, quả thật quá giống rồi.

"
Lâm Khả Hân và Chu Linh Linh tỏ vẻ kỳ lạ nhìn Lê Văn Vân, vừa rồi bọn họ cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân của hiện tại và Lê Văn Vân trong quán bar, hoàn toàn là hai người, chuyện này khiến trong lòng hai người cảm thấy rất lạ.

Lâm Chí Viễn nhìn về phía Evan, sau đó mỉm cười nói: "Tôi đã nghe được cuộc nói chuyện của hai vị, vị Đao Ba này nắm được quyền quản lý con phố, vì không muốn người dân nghèo bên này phải chịu khổ, cho nên cậu ta làm như vậy, không có gì đáng trách.

Như vầy đi, về sau, Phúc Thanh Hội của tôi sẽ đến làm chỗ chống lưng cho Minh Giáo, con phố này cũng nhét vào phạm vi quản lý của Phúc Thanh Hội tôi.

Evan, cậu cảm thấy thế nào? Nếu cậu muốn khiêu chiến thì chúng tôi sẽ tiếp.


"
Cơ mặt Evan co giật kịch liệt, anh ta không nghĩ tới Lâm Chí Viễn lại chạy tới nơi này.

Anh ta không dám trêu chọc Lâm Chí Viễn, vì thế anh ta thở dài một hơi, sau đó ném tàn thuốc xuống đất dụi tắt: "Nếu ông Lâm đã nói như vậy, tôi còn tiếp tục muốn chiến thì chính là không biết điều rồi.

"
Nói xong, anh ta đứng lên, nhìn mấy người Lê Văn Vân một cái thật sâu, nói: "Chúng ta đi!"
Trên mặt Elena vẫn mang theo nụ cười duyên, cô ta làm một cái hôn gió với Lê Văn Vân nói: "Anh trai nhỏ, tôi càng ngày càng thích anh rồi.

Sau này chúng ta vẫn còn gặp lại ở quán bar đấy!"
Nhìn thấy bốn người rời đi, trong lòng Lê Văn Vân cũng hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đối phó với người như Evan, tất sẽ phải xảy ra chút va chạm, trước khi chân khí của anh khôi phục, nếu có thể khiêm tốn, anh vẫn nên cố gắng khiêm tốn một chút, lỡ khiến bên Demps kinh động rồi mời siêu cấp đến nơi này, sẽ khiến tất cả mọi người rơi vào nguy hiểm.

Ngay sau đó, Lâm Chí Viễn bỗng nhiên nhìn Lê Văn Vân mở miệng hỏi: "Cậu chính là Lê Văn Vân đúng không, có ai đã từng nói với cậu rằng, cậu có vẻ ngoài tương tự với người nào đó, gần như giống y như đúc, chỉ khác mới khí chất không.

"
Lê Văn Vân ho khan một tiếng, sau đó nói: "Hai vị bên cạnh ông đã từng nhắc với tôi rồi, nhưng tôi không biết bọn họ nói tới ai.

"
"Cũng phải, cậu không phải cậu ta, trước kia cậu ta khuấy cho khu Tội Ác hỏng bét, hơn nữa mỗi lần đánh nhau với người ta, đều xông lên phía trước, phía sau cậu ta, luôn luôn có mười một người, đánh trái chắn phải cho cậu ta, mười một người kia cứ đeo khẩu trang.


" Lâm Chí Viễn nói: "Nhưng vừa rồi cậu lại núp ở phía sau ăn kem que.

"
Cố Bạch cùng Trương Vãn Hà bên cạnhLê Văn Vân, hiểu ý cười, sau đó, nơi đáy lòng bọn họ lại dâng lên một chút bi thương.

Tiểu đội 11762 có mười hai người, đã từng là mười hai người, bây giờ chỉ còn lại có mấy người bọn họ thôi.

Lê Văn Vân ho khan một tiếng, sau đó nói: "Bất kể thế nào, vẫn phải cảm ơn ông vừa rồi đã giải vây thay tôi.

"
Lâm Chí Viễn ngẩng đầu, ông ta nhìn về phía Lê Văn Vân nói: "Hết cách rồi, cô con gái này của tôi vô cùng thích người kia, mà cậu và người kia lại giống nhau như đúc, nó không muốn thấy cậu chết, đám người các cậu, thực lực cũng không tệ lắm, nhưng đắc tội với Evan thì vẫn còn quá sớm, xét cho cùng thì nhân số của các cậu vẫn quá ít.

"
Nói tới đây, ông ta nhìn về phía Cố Bạch, dừng một chút lại nói: "Hơn nữa… tôi cũng không phải giúp không công, tôi có thể phụ trách quản lý khu phố này giúp các cậu, cậu không muốn thu phí bảo kê của người dân nơi này thì không thu.

"
Nói xong ông ta lại nhìn về phía Đao Ba: "Nhưng tôi muốn nói với các cậu một chuyện, sự ra đời của phí bảo kê chính là một hình thức sinh tồn của khu Tội Ác, tin tức từ bên phía các cậu truyền ra ngoài nhất định sẽ người dân nghèo từ nơi khác tuồn về đây, đến lúc đó sẽ động đến lợi ích của một vài thế lực ở khu vực khác, nếu thuộc sự quản lý của tôi thì còn đỡ, nhưng khu Đông, còn có hai đại thế lực khác, đến lúc đó nếu động đến lợi ích của bọn họ, chỉ sợ! "
"Đến lúc đó lại nói.

" Lê Văn Vân chỉ cười, không quá mức để ý!
Chỉ cần anh khôi phục lại chân khí, tất cả sẽ chẳng còn là vấn đề.

"Đương nhiên, tôi cũng không thể giúp các cậu không công.

" Lúc này Lâm Chí Viễn bỗng nhiên cười nói: "Tôi hi vọng cậu nhóc này, có thể gia nhập với chúng tôi!"

Đúng vậy, ông ta thật sự rất tán thưởng Cố Bạch!
Cố Bạch nhướng mày, anh ta nghiêng đầu nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân ra hiệu bằng tay cho anh ta, ý bảo anh ta đồng ý.

Cố Bạch khẽ nói: "Gia nhập với ông cũng không thành vấn đề, nhưng bình thường tôi muốn ở cùng với bạn bè tôi, mặt khác… tôi cũng không thể thiếu tiền lương.

"
Lâm Chí Viễn gật đầu nói: "Cao thủ như cậu gia nhập vào hội của chúng tôi, tiền lương đương nhiên không phải ít.

Bình thường cũng chẳng mấy khi có chuyện, có điều nếu bên tôi gặp rắc rối, cậu phải đến giúp một tay!"
"Vậy không thành vấn đề!" Cố Bạch cười hề hề nói.

Đây vốn là một trong những suy nghĩ của Lê Văn Vân, ngay từ đầu, anh đã định để Cố Bạch gia nhập vào thế lực lớn của khu Đông, chỉ khi ở trong loại thế lực này, mới có thể dễ dàng thu thập được một vài tin tức, tuy quán bar cũng là nơi thu thập tin tức rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là vài tin tức nhỏ, đến nơi đây uống rượu say rồi cũng không thiếu người khoác lác.

"Rầm!"
Đúng lúc này, tại cửa bỗng nhiên vang lên tiếng động.

Lý Thu đeo súng bắn tỉa sau lưng xuất hiện tại cửa, anh ta nhìn vào phòng, đang định nói gì đó nhưng lúc nhìn thấy đám người Lâm Khả Hân, lại khẽ chau mày, sau đó anh ta kéo ghế dựa ngồi xuống, Lê Văn Vân có thể cảm nhận được, hai chân anh ta đang run rẩy.

Lâm Chí Viễn rất biết cách tùy mặt gửi lời, ông ta thấy Lý Thu có chuyện muốn nói với đám người Lê Văn Vân, bèn mỉm cười nhìn Cố Bạch nói: "Thế được rồi, ngày mai tôi bảo Khả Hân đến đón cậu, đưa cậu đến chỗ chúng tôi đi dạo một vòng, bình thường không có chuyện gì thì cậu muốn làm gì thì làm.

"
"Được!" Cố Bạch gật đầu!
Lâm Khả Hân nhíu mày, nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Lâm Chí Viễn kéo đi.

Đợi cho Lâm Chí Viễn rời đi, Lê Văn Vân mới nhìn Lý Thu hỏi: "Chuyện thế nào đây?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi