CHIẾN LANG Ở RỂ



Cửa cư xá Hoa Viên, tóc tai Nguyễn Vũ Đồng hơi rối, trên mặt đầy nước mắt, cô ta nhìn Lê Văn Vân, dáng vẻ trông rất yếu ớt đáng thương.

Mà chỉ mới mấy ngày trước, khi gặp mặt Lê Văn Vân cô ta vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo của kẻ ăn trên ngồi trước, vẻ mặt ngập tràn chán ghét.

Chỉ mới qua mấy ngày, thái độ của cô ta đã khác nhau một trời một vực.

Đây chính là hiện thực!
“Bây giờ tôi không còn gì nữa cả, đến anh cũng muốn vứt bỏ tôi sao?” Nguyễn Vũ Đồng nhìn Lê Văn Vân, nói với giọng điệu gần như là cầu xin.

Lê Văn Vân nghe mà sởn hết cả gai óc, nếu những lời này thoát ra từ miệng của các cô gái khác thì cũng bình thường, những là do chính miệng Nguyễn Vũ Đồng nói ra làm cho anh cảm thấy cả người không khỏe.

“Cô dừng lại được rồi đó.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Cuộc hôn nhân của chúng ta vốn là một sai lầm, tôi vì báo ơn, còn cô thì không thể làm trái ý của bố cô nên hai ta mới kết hôn, hơn nữa cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta chỉ là hình thức mà thôi!”
Đúng vậy, cuộc hôn nhân của bọn họ chính là sai lầm, nếu lúc trước Lê Văn Vân không mất trí nhớ, anh sẽ không bao giờ nhìn trúng loại người nông cạn hám giàu như Nguyễn Vũ Đồng.

Nếu trong ba năm qua, Nguyễn Vũ Đồng và Ngô Thị Hương giống với những người bình thường thì có lẽ không sao.

Nhưng mà mẹ con hai người, thật sự là một lời khó nói hết!
“Thứ hai, trong ba năm qua cô đối xử với tôi như thế nào tôi nghĩ cô biết rõ, ba năm qua tôi cũng đã báo đáp đủ ân tình rồi, từ khi tôi đặt bút xuống ký lên đơn ly hôn, giữa hai chúng ta đã hoàn toàn kết thúc.” Lê Văn Vân nói.


“Thứ ba, tuy rằng cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là hình thức, nhưng nhìn từ kết quả, cô đã cắm sừng tôi, tôi không trả thù mấy người đã là giới hạn chịu đựng của tôi rồi, sau khi cô phát hiện tôi có tiền, rồi Cao Phái không cần cô thì cô lại về tìm tôi? Lê Văn Vân tôi vẫn chưa mất giá tới độ làm lốp xe dự phòng cho một người phụ nữ như cô.” Giọng điệu của Lê Văn Vân rất nhẹ!
Lời của anh không quá khó nghe, nhưng chính là sự thật.

Nguyễn Vũ Đồng khóc lóc nói: “Tôi biết, tôi biết, là tôi không biết quý trọng, là tôi có lòng tham không đáy, tôi thật sự biết sai rồi.

Anh cho tôi thêm một cơ hội nữa không được sao?”
Lê Văn Vân nhàn nhạt nói: “Nhà ở tôi đã để lại cho hai người, chuyện giữa chúng ta tuyệt đối không còn khả năng nữa, dừng lại ở đây thôi, cô tự giải quyết chuyện của mình cho tốt, hôm nay đã nói rõ mọi chuyện với cô, từ hôm nay trở đi hai ta cũng sẽ phân rõ giới hạn, về sau tôi không can thiệp vào cuộc sống của hai người, hai người cũng đừng tới tìm tôi, nhất là mẹ cô, nếu cô lại đến công ty gây rối, đừng trách tôi không khách sáo.”
Anh hiểu quá rõ Ngô Thị Hương, bây giờ Cao Phái vứt bỏ Nguyễn Vũ Đồng, bọn họ không có chỗ moi tiền, vì tài sản, Ngô Thị Hương sẽ ép anh phục hôn, hoặc nhất định sẽ chạy đến công ty gây rối.

Nguyễn Vũ Đồng đứng sững ra.

Trong suy nghĩ của cô ta và Ngô Thị Hương, còn có cả Nguyễn Thị Lệ, nhất định là Lê Văn Vân vẫn còn thích cô ta.

Nhưng mà biểu hiện bây giờ của Lê Văn Vân quá quyết liệt.

Cô ta thầm cười khổ trong lòng, nói: “Đúng vậy, bây giờ những cô gái xuất hiện bên cạnh anh, ai cũng đều không hề kém tôi, bây giờ anh còn có tiền, muốn người phụ nữ nào tốt hơn tôi mà không được, anh nhất định chướng mắt tôi.”
Lê Văn Vân không trả lời cô, anh cảm thấy mình đã nói hết rồi, bây giờ anh không muốn có bất kỳ quan hệ nào với gia đình này nữa.


Anh không hề để ý tới Nguyễn Vũ Đồng, xoay người đi vào bên trong cư xá.

Nguyễn Vũ Đồng đờ đẫn đứng ở cửa cư xá nhìn theo bóng dáng của Lê Văn Vân, trong lòng cô ta có hơi hoảng hốt!
Mấy ngày qua, cuộc sống của cô ta đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hối hận sao?
Cô ta thật sự hối hận, hối hận đến xanh của ruột.1
Trong lòng cô ta trống rỗng, thất hồn lạc phách đi về nhà.

Thật ra Lê Văn Vân không quá để ý, anh đi thẳng về nhà, vừa mở cửa ra anh phát hiện Lý Tiểu U và Phạm Nhược Tuyết đang ngồi ăn cơm trong phòng bếp.

Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi: “Không phải lúc nãy hai người còn đang ngủ sao?”
Phạm Nhược Tuyết hờ hững nhìn anh, nói: “Bị anh đánh thức, sau đó không ngủ được nữa.”
“Không phải là vì tôi cứu người sao.” Lê Văn Vân ho khan, rồi nói.

Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, hai tên trộm kia khai là người của Trịnh Hòa, sao anh lại đụng chạm đến anh ta rồi?”
Lê Văn Vân cười khổ, kể lại đầu đuôi chuyện Đỗ Tịch Tịch kéo anh ra làm lá chắn, sau khi Phạm Nhược Tuyết nghe xong thì cười như không cười nói: “Phụ nữ bên cạnh anh đúng là nhiều như sao, lúc thì giả vờ làm bạn trai của Đặng Hân Hân, lúc thì lại giả vờ làm bạn trai của Đỗ Tịch Tịch.”

“Ôi, cũng đâu còn cách nào, do tôi quá ưu tú, tôi cũng buồn lắm chứ, lúc nào cũng hấp dẫn được chú ý của phụ nữ.” Lê Văn Vân cười ha ha nói.

“Ôi chao!” Lý Tiểu U xì lên khinh miệt.

Phạm Nhược Tuyết lườm Lê Văn Vân một cái, sau đó không ba hoa với anh nữa, mà nói: “Nếu Đỗ Tịch Tịch nói cô ta là bạn gái của anh, vậy thì phù hợp với đề nghị lần trước tôi đã nói với anh, anh dùng thân phận bạn trai cô ta xuất hiện bên cạnh cô ta để bảo vệ đi! Có anh ở đây, tôi và Tiểu U với những người khác có thể về trước.”
“Đừng làm vậy, muốn đảm bảo an toàn cho cô ta thì còn rất nhiều cách, ví dụ như làm vệ sĩ cho cô ta… Đến công ty cô ta làm.” Lê Văn Vân nói.

Khóe môi Phạm Nhược Tuyết hơi cong lên, nói: “Vậy được, một lát nữa tôi nói với Đỗ Thương Bắc, sau đó sắp xếp để anh đến công ty bọn họ làm, còn về chức vụ thì do Đỗ Thương Bắc sắp xếp cho anh, hẳn là sẽ làm cấp dưới của Đỗ Tịch Tịch, không phải anh nói Hoa Hồng Đỏ đã đến Giang Thành sao? Hy vọng lần sau gặp mặt, anh có thể cầm theo đầu Hoa Hồng Đỏ đến gặp chúng tôi!”
Lê Văn Vân nhíu mày, hỏi: “Mấy người phải rời đi sao?”
Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U gật đầu nói: “Nhiệm vụ bên này đã kéo dài quá lâu, lần này Hồng Nguyệt quá bí ẩn, chúng tôi còn chuyện khác cần làm, nếu bây giờ anh đã hồi phục, và âm thầm quay lại thì để một mình anh ở đây cũng đã đủ rồi.”
Nói đến đây, cô lại do dự nói: “Tóm lại, cố hết sức đừng để lộ thân phận của anh, nước cờ là anh sẽ được giữ lại, sau này là nước cờ quyết định!”
Lê Văn Vân cau mày, rồi sau đó thở ra một hơi nói: “Cũng đúng!”
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân, cau mày nói: “Còn nữa, lần này cần thận một chút, đừng làm bản thân bị thương, mà không phải lúc trước anh định về Lâm Hải giải quyết vài chuyện trước kia sao?”
“Ừ?” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng là vậy, chuyện ở Giang Thành và Đỗ Tịch Tịch cũng chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, nếu không xảy ra bất ngờ, sau khi tìm hiểu rõ chuyện này tôi sẽ đi.”
“Vậy được, sau khi đến đó nhớ tìm tung tích của Số Hai.” Phạm Nhược Tuyết ngẩng đầu nói.

Trong lòng Lê Văn Vân hơi kích động nói: “Mấy người phát hiện ra tung tích của Số Hai?”
Ba năm trước, Số Hai chính là người cùng đến Giang Thành chấp hành nhiệm vụ với Lê Văn Vân, lần ấy, Người Giác Đêm Số Bảy đã chết ngay tại chỗ, còn Số Hai mất tích! Lê Văn Vân mất trí nhớ!
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: “Chỉ có một ít dấu vết để lại mà thôi.

Vừa mới nhận được tin tức, bên Lâm Hải phát hiện được hai cái xác, nhìn từ cách thức ra tay thì là do Số Hai làm.”

Lê Văn Vân kinh ngạc nói: “Người thường?”
“Không biết.” Phạm Nhược Tuyết nói: “Tóm lại sau khi anh đến Lâm Hải, nếu có thời gian thì đi tuần tra, trước kia Số Hai chỉ tin tưởng một mình anh thôi.”
Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Tôi đã biết!”
Phạm Nhược Tuyết suy nghĩ một lúc, rồi dặn dò nói: “Đúng rồi, để giúp anh bớt ít phiền phức, tôi sẽ giúp anh giải quyết chỗ Trịnh Hòa.”
“Giải quyết như thế nào?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.

“Khiến nhà bọn họ phải phá sản.” Phạm Nhược Tuyết bình tĩnh nói.

Lê Văn Vân cứng họng!
Nhưng, nhìn từ tình hình chung mà nói thì nhà Trịnh Hòa làm ăn buôn bán, có thể nói là thủ đoạn nào cũng dám dùng, loại người làm ăn thất đức này đúng là nên chịu một ít trừng phạt.

Người Giác Đêm làm một nhà họ Trịnh nho nhỏ phá sản chỉ là chuyện bé như con kiến mà thôi.

Nói rồi, Phạm Nhược Tuyết đặt chén đũa xuống, đứng dậy nhìn đồng hồ: “Xe bọn họ chắc là đã sắp đến rồi, lát nữa anh thu dọn những thứ này, tôi và Tiểu U phải đi rồi.”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Tôi tiễn hai người đi!”
Lý Tiểu U ngẩn ra, sau đó vẻ mặt cô ấy lộ ra tia xấu hổ: “Anh đừng đi thì hơn!”
“Vì sao chứ?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.

Lý Tiểu U mím môi nói: “Người đến đón chúng tôi là Người Giác Đêm Số Không hiện tại.”
Đôi mắt Lê Văn Vân hơi nhíu lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi