CHIẾN LANG Ở RỂ


Đào Vân tỏ ra rất thù địch với Lê Văn Vân, điều này khiến Lê Văn Vân hơi khó hiểu.
Từ những lời vừa rồi có thể thấy tên Đào Vân này rất thích Chu Linh Linh, hơn nữa đã theo đuổi rất nhiều năm, cầu mà không được.

Có lẽ anh ta cũng biết đến Lê Văn Thanh trong lòng Chu Linh Linh, mà thật ra người này chính là Lê Văn Vân nên anh ta mới nói những lời ác ý với anh như vậy.
Cho đến bây giờ Lê Văn Vân vẫn không hiểu Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân thích mình ở điểm nào, bởi vì năm năm trước, bản thân anh chưa từng gặp họ một lần, cũng chưa từng nói với họ một câu nào.
“Đào Vân, nhìn anh tôi thấy phiền quá!” Chu Linh Linh cau mày, sau đó cô ta kéo cánh tay của Lê Văn Vân và nói: “Lại đây ngồi đi, chúng ta đừng để ý đến anh ta.”
Nói rồi cô ta kéo Lê Văn Vân đến bên cạnh bàn và ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Lê Văn Vân đã phát hiện người đàn ông kia cũng đang không ngừng đánh giá mình, ánh mắt đó khiến Lê Văn Vân vô cùng khó chịu!
Người đàn ông trông rất gầy và đeo một cặp kính, đôi mắt của anh ta giống như một con rắn độc cứ nhìn chằm chằm vào người khác rất khó chịu.
Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân ngồi ở hai bên Lê Văn Vân, điều này khiến cho sắc mặt của Đào Vân càng thêm khó coi, anh ta hừ giọng rồi lạnh lùng ngồi xuống.
Lê Văn Vân nhìn Chu Linh Linh nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, các cô thích Lê Văn Thanh kia ở điểm nào vậy? Các cô đã từng nói chuyện với anh ta chưa?”
“Anh không hiểu được đâu, trận chiến lúc ấy, một người đàn ông chỉ lớn hơn chúng tôi vài tuổi, vượt cấp khiêu chiến, cố hết sức đánh siêu cấp và đã chiến thắng.

Lúc chiến thắng, anh ấy đứng trên mái nhà ngoảnh đầu lại cười, nụ cười ấy rực rỡ như ánh nắng mặt trời, đẹp trai, khí phách, tự tin… Khuôn mặt dính máu chính là khuôn mặt hấp dẫn nhất.” Chu Linh Linh nói: “Cảnh tượng đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí tôi.”

Lê Văn Vân cảm thấy dễ chịu khi nghe những lời này.
“Nghe cô nói vậy, người đó quả thật là một người phong lưu phóng khoáng nhỉ!” Lê Văn Vân nói.
Lần lượt có mấy người đi vào, có rất nhiều người đang tò mò nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân cũng không quan tâm.
Từ từ, toàn bộ chiếc bàn đã được lấp đầy, lúc này ngoài cửa có một cánh cửa bị đẩy ra, một người bước vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này đi vào, sắc mặt của tất cả những người trong phòng đều hơi thay đổi, sau đó tất cả mọi người đều đứng lên.
“Hàn… Hàn thiếu chủ!” Bọn họ đồng loạt cúi đầu nói.
Trên mặt Đào Vân thoáng hiện lên một nụ cười, sau đó liền vội vàng chào hỏi: “Hàn thiếu chủ, anh tới rồi ạ.”
Mặc dù Chu Linh Linh cũng chào, nhưng cô ta vẫn thấp giọng hỏi: “Ai kêu anh ta tới đây vậy?”
“Tôi không biết, chúng tôi mở tiệc không bao giờ gọi anh ta...” Có người thì thào nói: “Chắc là Đào Vân, Đào Vân có quan hệ tốt với anh ta.”
Sau khi trò chuyện một lúc, Lê Văn Vân cũng đã biết sơ về mối quan hệ giữa nhóm người này, họ đều là người của một số thế lực lớn ở khu Đông.

Tuy rằng các thế lực này có quan hệ thù địch nhưng ở thành phố này có rất ít cơ sở giáo dục nên hầu hết những người trẻ này đều là bạn cùng lớp và sau đó họ thường xuyên tụ tập tiệc tùng với nhau.
Trong lòng của Lê Văn Vân đồng thời bắt đầu suy nghĩ, người có thể được họ xưng là thiếu chủ, có lẽ là con hoặc cháu của thành chủ của thành phố Tội Ác.
Mà họ Hàn chỉ có một, đó là Hàn Thánh Văn, thánh chủ của khu Nam.
Tuy nhiên người này tương đối khiêm tốn, thậm chí năm năm trước, Lê Văn Vân và ông ta chỉ là gặp mặt một lần, cũng chẳng giao tiếp gì.
Trong lúc Lê Văn Vân đang suy nghĩ thì giọng nói của Lâm Khả Hân đã vang lên bên tai anh: “Đây là Hàn Việt, cháu trai của Hàn Thánh Văn, thánh chủ của khu Nam.

Lát nữa anh nói chuyện nhớ chú ý vào, đừng chọc giận đến anh ta, anh ta không hề khiêm tốn như ông nội mình mà ngược lại rất cao ngạo.”
Vừa nói xong, cô ta lại nói tiếp: “Anh ta cũng giống Đào Vân, cũng đang theo đuổi Linh Linh!”
Sắc mặt của Chu Linh Linh không dễ coi cho lắm.
Lúc này Hàn Việt bước vào, mỉm cười nói: “Mọi người đừng như vậy.

Đều là bạn học, cứ thoải mái đi, nếu không tôi sẽ không thoải mái khi dự tiệc với mọi người đâu.”
Lê Văn Vân thấy choáng váng, Đào Vân đang theo đuổi Chu Linh Linh, Hàn Việt này cũng đang đuổi theo Chu Linh Linh, trong hoàn cảnh như vậy mà quan hệ giữa Đào Vân và Hàn Việt vẫn rất tốt đẹp, đây là điều mà Lê Văn Vân không ngờ tới.
“Ồ, đã đủ người rồi!” Hàn Việt nhíu mày nói: “Tôi cũng chẳng còn chỗ để ngồi nữa.”

“Lấy thêm một cái ghế...”
Một người vừa định nói lấy thêm ghế đến thì Đào Vân chợt lên tiếng: “Người tên Lê Văn Vân, phiền anh đứng dậy, dù sao anh cũng là bồi bàn trong quán bar mà.

Nếu tôi đoán không lầm thì hôm nay anh được Linh Linh bỏ tiền ra thuê đi theo thôi, anh cứ đứng bên cạnh tiếp tục làm công việc bồi bàn của anh đi, việc này cũng rất thích hợp với anh.”
Lê Văn Vân cau mày!
Chu Linh Linh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi gọi anh ta qua đây ăn cơm, Đào Vân, anh hơi quá đáng rồi đấy.”
Lúc này Hàn Việt khẽ mỉm cười nhìn Lê Văn Vân, anh ta đi về phía Lê Văn Vân, nhìn Lê Văn Vân từ trên xuống dưới rồi nói: “Linh Linh thích người có dáng vẻ như vậy à.”
Vừa nói, anh ta đưa tay tát vào mặt Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân theo bản năng lùi lại phía sau, cau mày.
Đào Vận tỏ vẻ tức giận nói: “Lê Văn Vân, Hàn thiếu chủ muốn tát anh mà anh dám tránh ư? Muốn chết à?”
Lê Văn Vân nhíu chặt lông mày, anh đến đây với mục đích là muốn nghe ngóng tin tức nhưng bây giờ xem ra đừng nói là nghe ngóng mà có thể sẽ gặp phiền toái rồi đây.
Chu Linh Linh cau mày nói: “Đào Vân, Hàn Việt, mấy người đừng quá đáng.

Nếu mấy người cứ như vậy thì đúng là tôi không thể trêu vào, tôi tránh mặt đi là được chứ gì?”
Nói xong cô ta lại tiếp lời: “Lê Văn Vân, Khả Hân, chúng ta đi!”
Hàn Việt cười nói: “Tôi chính là thích tính cách này của Linh Linh đấy.

Ôi, nếu ông nội chịu giúp tôi cầu hôn thì có lẽ chúng ta đã sinh con luôn rồi, đáng tiếc là ông chẳng thèm đếm xỉa đến chuyện này.”

Lê Văn Vân hơi cử động.
Quả thực, nếu như Hàn Thánh Văn muốn cầu hôn với nhà Chu Linh Linh, với thân phận là thánh chủ của ông ta thì nhà Chu Linh Linh không có thể từ chối, cũng không dám từ chối!
Mà có vẻ như Hàn Thánh Văn này không quan tâm đến cuộc hôn nhân của Hàn Việt cho lắm.
“Thêm một cái ghế là được chứ gì, đừng lắm chuyện như thế.

Hôm nay tôi đến đây là muốn nhìn xem người mà Linh Linh thích có dáng vẻ thế nào mà thôi.” Hàn Việt mỉm cười, rút tay về.
Nhưng Lê Văn Vân rõ ràng nhìn thấy sự u ám và sát khí trong mắt anh ta.
Mọi người đã di chuyển và một chiếc ghế được kê thêm.
Lúc này Hàn Việt không ngồi vào chiếc ghế mới thêm mà liếc mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh đứng dậy qua kia ngồi đi, tôi muốn ngồi chỗ của anh.”
Lê Văn Vân thở dài, vừa rồi bị bọn họ tranh nhau sỉ nhục nhưng anh vẫn không lên tiếng là vì muốn tránh né, kết quả anh không ngờ họ lại mặt dày vẫn tiếp tục sỉ nhục anh như thế.
Thấy Lê Văn Vân vẫn không nhúc nhích, Đào Vân mắng: “Anh không hiểu tiếng người hay sao vậy, Hàn thiếu chủ bảo anh nhường chỗ kia.”
Lê Văn Vân nhướng mắt, nhìn Đào Vân hỏi: “Anh ta bảo anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó à? Anh là con chó của anh ta sao?”
Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào im lặng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi