CHIẾN LANG Ở RỂ


Không khí trong phòng lại lần nữa chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, run sợ lui về sau một bước!
Con trai của kẻ đứng đầu thế lực lớn nhất khu đông này, đã chết rồi!
Chết trước mặt bọn họ, máu tươi chảy đầy đất!
Nhưng không một ai dám nói một câu.

Bởi người ra tay là người của Doãn Nhu- người phụ nữ đứng thứ mười một hàng Thiên bảng, là một người cực kì vượt trội, cũng chính là thánh chủ của khu đông này.

Không một ai dám lên tiếng.

Bọn họ cũng không ngờ, ra tay ở trong đây lại trực tiếp bị giết chết như thế.

Kể cả Chu Linh Linh và Lâm Khả Hân, hai người họ cũng không ngờ cuối cùng mọi chuyện sẽ biến thành thế này.

Những người khác có thể không biết nhưng hai người lại hiểu rất rõ, nguyên nhân An Nhiên giết Đào Vân, là do Lê Văn Vân.

Lúc này trong lòng hai người có rất nhiều loại cảm xúc.

Tại sao An Nhiên lại nghe lời Lê Văn Vân.

Còn nữa, chuyện Đào Vân chết, nguyên nhân bên trong ít nhiều gì cũng là vì hai người các cô, mặc dù ra tay là người của Doãn Nhu, cha của Đào Vân không dám nói một tiếng với Doãn Nhu nhưng chắc chắn sẽ tìm các cô gây phiền phức, ngoài ra còn có Lê Văn Vân.

Cuối cùng thì nguyên do cũng là vì Lê Văn Vân mới ra.

Sắc mặt Hàn Việt cực kì khó coi, nhưng anh ta cũng như mọi người không dám nói gì, anh ta bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Đào Vân nằm trong vũng máu, vẻ mặt u ám nhìn Lê Văn Vân cách đó không xa.

“Keng!”

Bấy giờ, An Nhiên ném đao ra đất, sau đó ngước mắt nhìn đám người: “Các người có ăn tiếp không? Nếu muốn thì tôi sẽ đổi cho các người một phòng bao mới, bên này tôi sẽ cho người xử lí.


Không ai đáp lại.

Chu Linh Linh thở hắt một hơi, cô ta cảm thấy vì chuyện này, khu đông có thể sẽ dính vào một ít phiền phức, nếu cha Đào Vân thật sự muốn tìm bọn cô gây sự, vậy Phúc Thanh Hội chắc chắn sẽ giữ hai người bọn cô lại, thậm chí có thể sẽ dẫn đến tranh đấu thế lực.

Bọn họ phải sớm trở về, nói chuyện này với bố mới được.

Hai người đang khống chế các cô cũng không dám tiếp tục ôm nữa, họ buông lỏng tay ra, lui về phía bên cạnh.

Lâm Khả Hân vội vàng nói: “Các người ăn đi, chúng tôi còn có việc nên phải đi trước!”
Cô ta đi đến kéo tay Lê Văn Vân, cúi người chào An Nhiên một cái rồi đi ra ngoài.

Chu Linh Linh cũng vội vàng đuổi theo, An Nhiên cảm thấy hứng thú nhìn hai người nhiều hơn một chút, sau đó xoay người đi vào trong.

Bên trong phòng, tất cả những người còn lại nhìn thi thể trên mặt đất mà ngệch ra.

“Lê Văn Vân!” Vừa mới lên xe, Chu Linh Linh đã quay đầu hỏi: “Anh… quen biết An Nhiên hả? Hay nói đúng hơn là anh quen Doãn Nhu? Rốt cuộc thì anh và cô ấy là quan hệ gì thế?”
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Tôi không biết nữa, cô gái đó đi vào đã chém người, sao tôi biết xảy ra chuyện gì.


“Anh đừng có giả bộ, tôi thấy anh và chị An Nhiên chạm mắt nhau sau đó anh nhắn với An Nhiên, bảo là “giết”, sau đó chị An Nhiên mới ra tay.

” Lâm Khả Hân nói: “Hơn nữa, ngày hôm qua lúc anh đi đến khu tây, cứu người từ trong tay Phất Lai ra, tôi và Linh Linh lúc ấy đều rất sốt ruột, cứ ngỡ các người sẽ xảy ra chuyện, nhưng anh lại bình yên vô sự mang người ra ngoài! Còn nữa… dựa vào tin tức bố tôi lấy được, con trai ruột của Phất Lai – Nato – cũng đã chết, anh đừng có nói anh không liên quan!”
Lê Văn Vân im lặng, anh không ngờ hai cô gái này lại thấy được cảnh đó.


Nói xong, Lâm Khả Hân kéo tay Lê Văn Vân, nghiêm túc hỏi: “Anh thành thật nói cho tôi, anh… có phải chính là Lê Văn Thanh không!”
Dù vậy trong lòng cô ta vẫn có chút không tin.

Nếu như là Lê Văn Thanh, vậy cũng không nên làm nhân viên phục vụ ở quán Bar chứ, nếu như là Lê Văn Thanh đó vậy lúc nãy bị Đào Vân dùng đao chém không nên chật vật như thế, nếu là Lê Văn Thanh, chỉ một ngón tay thôi cũng đủ để làm Đào Vân quỳ trên đất kêu trời rồi!
Thế nhưng hai chuyện vừa rồi, khiến Lê Văn Vân phủ lên một tầng sắc thái thần bí, nếu như không phải vậy thì các cô căn bản không có cách nào giải thích hết thảy những chuyện này.

Lê Văn Vân im lặng, sau đó cười khổ nói: “Không ngờ đã bị các cô nhìn ra, được, tôi ngả bài vậy, tôi thật ra đúng là Lê Văn Thanh mà các cô thích đó, nhưng vì một số nguyên nhân không thể không ẩn núp, vì mưu sinh mới đi làm công cho quán bar.


Thấy Lê Văn Vân sảng khoái thừa nhận, hai cô gái đều ngây ra.

Sau một lúc lâu, Chu Linh Linh lên tiếng nói Lê Văn Vân: “Tôi không tin, người đó sẽ không chịu ấm ức như anh, biết điều thì anh nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.


Lê Văn Vân: “…”
Mẹ nó, phụ nữ thật phiền phức, cô hỏi tôi, tôi cũng thừa nhận rồi, nhưng sau đó, mẹ nó, cô lại không tin tôi.

“Được thôi.

” Lê Văn Vân bất đắc dĩ nói: “Tôi vô tình quen biết Doãn Nhu, bà ấy thiếu tôi một nhân tình, sau đó cũng quen biết An Nhiên, chuyện hôm qua là tôi nhờ Doãn Nhu giúp một tay, An Nhiên là thủ hạ của bà ấy, hôm nay thấy tôi bị chèn ép tất nhiên cũng nguyện ý nghe lời tôi.


Nghe thấy lời giải thích này, hai cô gái cảm thấy đáng tin hơn rất nhiều, lúc này Chu Linh Linh mới gật đầu nói: “Cái này còn chấp nhận được, anh và Lê Văn Thanh cũng giống nhau, vận khí tốt như thế, lại quen biết Doãn Nhu, đoán chừng bà ấy cũng là vì anh trông giống Lê Văn Thanh nên mới đồng ý giúp anh đấy chứ, bà ấy bình thường cực kì lạnh lùng, hơn nữa tôi nghe nói trước kia bà ấy đã từng theo đuổi Lê Văn Thanh, thế nhưng mà Lê Văn Thanh chê bà ấy già nên không đồng ý!”

Nói đến đây, cô ta nhỏ giọng nói: “Nghe nói bà ấy còn từng lén lút nhìn Lê Văn Thanh tắm rửa nữa!”
Trán Lê Văn Vân đổ mồ hôi, chuyện này, mẹ nó hình như hơi ngược rồi.

Anh ho khan một tiếng: “À này, nếu không có chuyện gì nữa, vậy thì trước hết đưa tôi về đi.


“Được!” Lâm Khả Hân khởi động xe, vừa lái xe cô vừa nói: “À đúng rồi, Lê Văn Vân, sắp tới anh tốt nhất nên khiêm tốn lại một chút đi, bố của Đào Vân là Đào Lực, con trai của ông ta chết rồi, ông ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, ông ta không dám đối phó Doãn Nhu và chị An Nhiên, đối với chúng tôi có thể sẽ có một chút kiêng kị nhưng sau khi ông ta biết anh chỉ là một nhân viên phục vụ, nhất định sẽ gây phiền phức cho anh.


“Biết rồi.

” Lê Văn Vân đáp.

“Anh đừng có qua loa như thế, Lê Văn Vân, tôi nói cho anh biết, đây là khu Tội Ác, tôi biết anh mới đến đây không bao lâu, vận khí không tệ, quen biết được nhân vật lớn như Doãn Nhu, nhưng ở đây, vậy khí của anh không thể lúc nào cũng tốt như thế.

” Lâm Khả Hân dặn dò.

Vừa nói chuyện, bọn họ vừa lái xe về nhà Lại Tuấn, khoảng nửa tiếng sau, xe dừng lại ở bên cạnh giao lộ, Lê Văn Vân xuống xe, sau đó hai cô gái rời đi.

Lê Văn Vân chỉnh trang lại âu phục trên người, cầm quần áo của mình rồi đi về hướng nhà Lại Tuấn.

“Ồ, anh mặc âu phục vào, dáng vẻ đẹp trai đấy.

” Ngay lúc này, một âm thanh êm tai vang lên.

Nơi Lê Văn Vân xuống xe, là ở giao lộ đối diện nhà Lại Tuấn, mà vị trí này vừa hay là nơi ở của tên lừa gạt đó.

Lần trước, sau khi Trần Tiêu nói qua chuyện tên lừa gạt đó, Lê Văn Vân đã suy nghĩ tên này có khả năng là một tên tâm lí biến thái, chạy đến đây coi bói đoán mệnh mà gạt người chứ gì.

Vậy nên anh cũng không thể giao lưu với tên này được, chủ yếu là không biết tên này rốt cuộc có mục đích gì.


Nghe thấy âm thanh, Lê Văn Vân ngẩng đầu, nhìn lên ban công lầu hai, một cô gái nhỏ cười rất đáng yêu ghé vào trên ban công, cười hì hì nhìn Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân cười cười: “Lúc anh đây đẹp trai, em chưa từng nhìn thấy sao?”
“Ừm?” Cô gái lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Vậy anh đến đây để em sáng mắt một tí xem.


“Thôi đi!” Lê Văn Vân nói.

“Xì.

” Cô gái khinh thường, sau đó lại hỏi: “Em hỏi anh, sao anh lại không muốn cưới em, thậm chí cho em làm vợ nhỏ cũng không muốn, dáng dấp em không đẹp hả? Ông nội em nói, mông em dễ sinh đẻ này, sau này nhất định có thể sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp.


“Em đừng nghe ông nội lừa đảo kia của em nói bậy, cô gái nhỏ như em nên xem TV, theo đuổi thần tượng, sinh con cái gì mà sinh.

” Lê Văn Vân cạn lời.

“Xem TV… theo đuổi thần tượng?” Cô gái lộ ra vẻ mờ mịt: “TV thì em đã từng nghe nói, nhưng theo đuổi thần tượng là gì?”
Đấy, vừa nhìn là biết đứa nhóc không biết gì.

Anh vẫy vẫy tay nói: “Không có gì, tự em chơi đi, anh về trước!”
“Anh nhớ tên em đấy, em là Triệu Chỉ Nhu, sau này em sẽ sinh con cho anh!” Triệu Chỉ Nhu nói.

Cô ta vừa dứt lời, ở cánh cửa đối diện, Phạm Nhược Tuyết vừa lúc bưng chậu nước rửa rau đến ven đường, nghe được lời này, cô nhìn lại, thấy Triệu Chỉ Nhu trên ban công, còn Lê Văn Vân thì đang mặc âu phục giày da.

Sau đó cô hừ lạnh, mặt lạnh như băng, xoay người đi vào trong phòng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi