CHIẾN LANG Ở RỂ


Đúng vậy, có gần một trăm người tham gia thi đấu ở nhóm A.

Lê Văn Vân vốn tưởng rằng trận đấu đầu tiên sẽ kéo dài trong hai hoặc ba giờ, nhưng anh không ngờ rằng chưa đầy một giờ đã kết thúc rồi!
“Người xuất sắc nhất là Thanh Mộc Tinh Tử của thành phố Tội Ác chúng ta.”
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, cái tên này nghe có vẻ giống như người đến từ xứ sở hoa anh đào, lại rất giống như tên của phụ nữ.
“Elimmy!” Ngay lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh họ, Lê Văn Vân nhìn sang thì thấy có vài người đang đi thẳng tới phía họ.
Lê Văn Vân hơi kinh ngạc nhìn người dẫn đầu, người này lại là Evan!
Lê Văn Vân không ngờ rằng Evan lại đến tham gia cuộc thi này, và có vẻ như anh ta cùng một nhóm với Elimmy.
Anh ta vẫn mặc một bộ vest và đi giày da như trước, khi đi đến trước mặt Elimmy và Lê Văn Vân, anh ta cau mày nói: “Người này là do cô mời vào nhóm à?”
Anh ta nhìn Lê Văn Vân, cau mày hỏi: “Anh ở cấp độ nào?”
“Không, tôi chỉ đang trò chuyện với anh ta thôi.

Anh ta không có chân khí, đến tham gia cuộc thi...!là để tự sát.” Elimmy nói.
Lê Văn Vân choáng váng, không ngờ Elimmy này lại đơn giản như vậy, cô ấy hoàn toàn tin lời Lê Văn Vân nói.
“Tự sát?” Evan liếc mắt nhìn Lê Văn Vân cười nửa miệng nói: “Nếu như anh muốn tự sát, thật ra tôi có thể đáp ứng nguyện vọng của anh.”

Lê Văn Vân khẽ liếc nhìn anh ta.
Phải công nhận rằng trong số những người dự thi lần này, trình độ của Evan tương đối cao, anh ta đứng thứ ba mươi sáu trong Địa Bảng và có biệt danh là đồ tể, có thể nói người này có lòng dạ rất độc ác.
Lê Văn Vân rất ít giao tiếp với anh ta, một lần là ở quán bar, một lần khác anh ta đến đe dọa Lê Văn Vân và yêu cầu đám người Lê Văn Vân trả phí bảo kê cho anh ta.
Thực ra Lê Văn Vân không biết là thế lực của Evan nằm dưới trướng Đào Lực, thế lực của anh ta là một thế lực tương đối tự do.
Lê Văn Vân không có nhiều ấn tượng về anh ta, ấn tượng duy nhất chính là Elena ở bên cạnh anh ta rất nhiệt tình và không biết kiềm chế.
“Đừng nói nhảm với người này.” Evan nói, ngẩng đầu nhìn Elimmy: “Lại đây thảo luận chiến thuật trước đi.”
Elimmy gật đầu, sau đó cô ấy liếc nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh hãy suy nghĩ kỹ lại đi, còn sống, tiếp tục sống, thật ra rất tốt.”
Qua một trận đấu, một số người bắt đầu lui vào hậu trường, có người bị thương được khiêng bằng cáng, cũng có người bị thương nhẹ.
Lê Văn Vân tính sơ sơ thì có vẻ như có hơn một trăm người bước vào, ước tính chỉ sống sót một nửa, hầu hết đều bị thương nặng!
“Ý!”
Đột nhiên, anh nhìn thấy trong đám đông có một cô gái.

Trông cô ta có vẻ hơi thảm hại, tóc tai rối bời, tất chân bị rách vài chỗ để lộ làn da trắng nõn.
Tuy nhiên, dường như tâm trạng của cô ta đang rất tốt, đi xuyên qua hậu trường đến bên cạnh Lê Văn Vân, cười ngọt ngào với nói: “Cho chú mượn hơi may mắn nè, tôi đã thành công qua cửa thứ nhất rồi.”
Lê Văn Vân sửng sốt một hồi, sau đó ngạc nhiên nói: “Cô là Thanh Mộc Tinh Tử?”
Cô gái cười ngọt ngào và nói: “Không nhận ra à?”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng thật là không nhận ra.”
“Có biết tại sao tôi lại ngồi cạnh chú không?” Thanh Mộc Tinh Tử hỏi.
Lê Văn Vân lắc đầu.
“Tôi có linh tính chắc chắn chú sẽ vào được chung kết, ngày mai tôi sẽ gặp được chú.” Thanh Mộc Tinh Tử cười nói.
“Tôi sao?” Lê Văn Vân nhếch miệng cười.
“Đúng vậy, tôi có trực giác chú là một cao thủ, cũng là đối thủ mạnh nhất của tôi nên mới ngồi bên cạnh chú để hiểu rõ hơn.” Thanh Mộc Tinh Tử mỉm cười.
“Vậy cô đã nhìn thấy gì rồi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa nhìn ra.” Thanh Mộc Tinh Tử nói.
Hai người trò chuyện câu được câu mất.
Sau khi trận đấu thứ nhất kết thúc, sau khoảng mười phút nghỉ ngơi, trận đấu thứ hai cũng bắt đầu.
Nói một cách tương đối, trận đấu thứ hai diễn ra lâu hơn trận đấu đầu tiên, kéo dài đến một giờ trưa và cuối cùng mới chọn được một người.

Một người đàn ông đứng thứ mười ba trong Địa Bảng, tên là Lý Tương Phong.
Sau trận đấu ở nhóm B, có một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, để những khán giả đó đi ăn cơm, còn đám Lê Văn Vân ăn ở phía sau hậu trường.
Về điểm này, bên này rất tốt, đồ ăn khá ngon, hơi giống như trước khi chết phải ăn một bữa thật ngon vậy.
Lê Văn Vân cầm hộp cơm ăn, ăn xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi!
“Ông chú ơi, đây có phải là vũ khí của chú không?” Lúc này, Thanh Mộc Tinh Tử hỏi Lê Văn Vân và nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Tôi có thể xem thử được không?” Thanh Mộc Tinh Tử hỏi.
“Xem thì khỏi đi, nhưng nếu có cơ hội thì cô vẫn sẽ được nhìn thấy.” Lê Văn Vân cười.
Thanh Mộc Tinh Tử bĩu môi, nhưng không hỏi tiếp nữa.
“Bây giờ các tuyển thủ của nhóm C tiến vào!” Đúng lúc này, một giọng nói cực lớn vang lên trên radio.
Trong chớp mắt, sau hậu trường có một nhóm người đứng lên.
Evan, Elimmy...
Lúc này, Thanh Mộc Tinh Tử đột nhiên kéo góc áo của Lê Văn Vân nói: “Cẩn thận người đó nha.”
Vừa nói cô ta vừa chỉ vào một người ở cách đó không xa, một người đàn ông trông thấp bé, dáng người hèn hạ, trông giống như một con chuột.
“Anh ta rất mạnh à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Đúng vậy, rất mạnh, anh ta tên là Lý Tương Vũ, hiện đang đứng thứ chín trong Địa Bảng.

Có lẽ anh ta là người mạnh nhất trong số các thí sinh lần này, hơn nữa còn mang theo rất nhiều người đến tham gia thi đấu.


Nhìn đám người xung quanh anh ta kìa.” Thanh Mộc Tinh Tử nói: “Những người bên cạnh anh ta đều là đỉnh cấp, tổng cộng có khoảng mười người, bản thân bọn họ cũng là thế lực lớn ở khu Bắc.

Ước chừng lần này sẽ hoàn toàn thuộc về thánh chủ khu Bắc rồi.”
Lê Văn Vân khẽ nhíu mày, tổ hợp như vậy gần như là mạnh nhất rồi, mười mấy người như vậy phối hợp với một cao thủ như Lý Tương Vũ thì quả thực có thể tồn tại giống như một chiếc xe ủi đất.
“Phù, không thành vấn đề.” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Tôi lên sân trước đây.”
Thanh Mộc Tinh Tử đứng dậy, cô ta ôm lấy Lê Văn Vân và nói: “Ông chú ơi, cố lên nha, rất mong sẽ được gặp lại chú vào ngày mai.”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Có thể tôi vừa lên đã bị người ta chém chết rồi.”
“Sẽ không đâu! Trực giác nói cho tôi biết là sẽ không đâu!” Thanh Mộc Tinh Tử cười nói.
Lê Văn Vân không nói gì nữa, chỉ cười cười: “Tôi lên sân đấu trước đây.”
Nói xong, anh đi về phía lối đi, tiến lên sân đấu.
Tại hiện trường, gần hàng ghế đầu, đám người Phạm Nhược Tuyết đang ngồi đó, mắt họ luôn hướng về lối đi!
Lối đi bắt đầu có người đi ra.
“Sắp bắt đầu rồi.” Trên mặt Trương Vãn Hà hiện rõ vẻ lo lắng.
“Anh ấy đang lên sân đấu rồi!” Đôi mắt của họ dừng ở giữa sân, bóng dáng của Lê Văn Vân từ từ bước ra khỏi bóng tối..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi