CHIẾN LANG Ở RỂ


Dứt lời, Lê Văn Vân cầm đao, lao thẳng đến chỗ Eddie Hodges, đồng thời, Lê Văn Vân cũng giống như tên rời cung, nhằm về phía Eddie Hodges.

"Xoẹt!"
Lại thêm một tiếng rút đao nữa vang lên, đao Vô Danh ra khỏi vỏ!
Lê Văn Vân và Eddie Hodges đương nhiên phải đánh một trận, anh thử xem mình và người đứng vị trí thứ hai Thiên Bảng, rốt cuộc thua kém bao nhiêu.

Hay là nói thực lực hai người đã gần tương đương nhau rồi.

Eddie Hodges chính là một vật tham chiếu, nếu anh có thể đánh ngang cơ với Eddie Hodges, vậy thì anh đủ thực lực để thắng Demps.

Eddie Hodges hơi híp mắt, nhìn thấy Lê Văn Vân xông tới, ông ta giơ tay lên, một thanh trường kiếm Kỵ Sĩ đột nhiên bay tới, tay trái ông ta cầm ly rượu, tay phải cầm chuôi trường kiếm Kỵ Sĩ sau đó quơ ngang một cái.

"Keng!"
Đao kiếm đụng nhau, trong chớp mắt, chân khí đột nhiên nổ ra, sô pha, bàn trà bên cạnh thoáng chốc bay tứ tung.

"Nhóc con!" Trong mắt Eddie Hodges thoáng hiện lên một chút đau đớn, đồng thời cũng có một chút chấn động.

Lê Văn Vân mạnh, mạnh vượt quá sức tưởng tượng của ông ta rồi.

Trong lần va chạm này, ông ta cảm thấy độ mạnh chân khí của Lê Văn Vân không hề thua kém ông ta là bao.

Lê Văn Vân mới bao nhiêu tuổi hả, chưa tới ba mươi!
"Ầm!"

Ông ta đột nhiên đẩy Lê Văn Vân ra, nhìn sô pha và chiếc bàn trà bị chân khí ập đến mà vỡ tung, mặt ông ta tái đi.

"Trở lại!" Lê Văn Vân còn muốn vác đao xông lên.

"Dừng tay!" Ngay lúc này, Minh Sùng bình tĩnh mở miệng nói: "Hiện tại đám người Khương Vĩ không gặp nguy hiểm.

"
"Hửm?" Lê Văn Vân ngạc nhiên, nhìn về phía Minh Sùng nói: "Có ý gì?"
"Bọn họ mất tích, là tôi bảo Eddie Hodges làm, Trác Nhất Minh có ý muốn bồi dưỡng mấy người kia để gia nhập tiểu đội của cậu, khu Tội Ác là lựa chọn tốt nhất, sau đó tôi bảo Eddie Hodges bắt nhóm người bọn họ đưa đến một nơi, để cho bọn họ tu luyện, Số Hai hiện tại đã đến thời điểm đột phá siêu cấp rồi.

" Minh Sùng bình tĩnh nói.

Nghe đến đó, sắc mặt Lê Văn Vân trầm xuống, anh nhìn Minh Sùng nói: "Cho nên tôi đoán không sai mà, là anh, còn cả đám người Trác Nhất Minh nữa, đẩy tôi đến tòa thành này là muốn vây khốn tôi ở đây đúng không?"
Minh Sùng hơi gật đầu nói: "Có thể hiểu là như vậy, cậu ở bên ngoài, đến cuối cùng cũng sẽ đi gây chuyện với Demps, đây không phải thời điểm thích hợp, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, cậu và Demps đánh nhau, có khả năng sẽ dẫn đến Người Gác Đêm nội loạn.

Hơn nữa… Lúc ấy chúng tôi biết cậu chưa phải là đối thủ của Demps, huống chi cậu muốn trực tiếp đến sân nhà của Demps, chúng tôi đẩy cậu đến tòa thành này, thứ nhất là muốn ngăn cản cậu và Demps khai chiến, thứ hai là muốn lợi dụng Eddie Hodges, giúp cậu tiến bộ trong tu luyện, chờ cậu chiến thắng được Eddie Hodges thì cậu có thể rời khỏi hòn đảo nào, đến lúc đó trở về, tiếp nhận Người Gác Đêm Hoa hệ.

"
"Cho dù là Trác Nhất Minh lúc này vẫn có ý nghĩ đó.

" Minh Sùng bình tĩnh nói.

"Lão già này nghĩ gì tôi không biết, tôi chẳng muốn quan tâm, cũng chẳng muốn so đo, hiện tại tôi tới bên này, mục đích thứ nhất là tìm được đám người Khương Vĩ, thứ hai là cứu em họ của tôi, thứ ba, giải quyết Bùi Nghênh Tùng!" Lê Văn Vân bình tĩnh nói.

Nói xong, anh lại nhìn về phía Eddie Hodges nói: "Còn về ông, nếu Minh Sùng đã nói, phải chiến thắng được ông thì mới được rời đi, mà đây cũng là suy nghĩ của lão già Trác Nhất Minh kia, vậy thì hôm nay tôi sẽ tạm thời không ra tay, tôi sẽ giải quyết đám người khác trước, sau đó lại tới khiêu chiến ông!"
"Tôi chờ cậu, nhưng cậu muốn thắng được tôi, chỉ sợ còn cần thêm một chút thời gian nữa!" Eddie Hodges nhìn mấy thứ xung quanh bị phá hủy mà đau thịt, trừng Lê Văn Vân một cái.

Lê Văn Vân vươn ra năm ngón tay với ông ta.

"Hửm?" Eddie Hodges đầy hứng thú nhìn Lê Văn Vân.

"Năm ngày sau, chuẩn bị cho tôi một du thuyền tốt ở bến tàu, tôi phải rời đi.

" Lê Văn Vân nói xong, thu đao vào trong vỏ, sau đó nhìn về phía Minh Sùng nói: "Hiện tại dẫn tôi đi gặp đám người Khương Vĩ đi!"
"Hiện tại chỉ sợ không được, ngày hôm qua tôi mới đến xem thử, Hoàng Thi Kỳ vừa đúng đến thời điểm mấu chốt đột phá đến siêu cấp, cậu yên tâm, Trác Nhất Minh dám giao đám người bọn họ cho tôi, tôi nhất định sẽ không để cho bọn họ gặp nguy hiểm.

" Minh Sùng nói.

Lê Văn Vân nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, sau đó thở dài một hơi, gật đầu nói: "Thế được rồi, ngày mai tôi lại đến tìm anh!"
Nói xong, anh vươn một tay ra với Eddie Hodges nói: "Cho tôi một chiếc xe, sau đó lại cho tôi thêm một tấm thẻ, trong thẻ phải có đủ một khoản tiền để tôi tiêu bên này.


"
Nói xong anh liếm môi nói: "Nếu không tôi sẽ hủy trang viên này của ông.

"
Eddie Hodges cau mày nói: "Nhóc con, cậu không sợ tôi giết cậu hả?"
"Ông có giết được tôi hay không không nói, nhưng nếu ông dám giết tôi thì từ năm năm trước ông đã ra tay rồi, đừng nói đến mấy chuyện có được hay không nữa, nhanh đưa tiền cho tôi.

" Lê Văn Vân mất kiên nhẫn nói.

"Cho cậu ta đi, hiện tại cậu ta cũng khôi phục rồi.

" Minh Sùng mở miệng nói.

Lúc này Eddie Hodges mới gật đầu, sau đó ông ta mở một ngăn kéo, lấy một tấm thẻ đen từ trong đó, sau đó mở miệng nói: "Cậu cầm tấm thẻ này thì có thể tiêu pha ở khắp mọi nơi tại thành phố này, cũng có thể đến ngân hàng rút tiền, không hạn chế mức độ.

"
Mạch máu kinh tế của cả tòa thành này đều bị Eddie Hodges khống chế, bao gồm cả tiền phát hành, cũng nằm hết trong tay Eddie Hodges!
Nói xong, ông ta lại nói thêm: "Còn về xe thì cậu đi với tôi đến ga ra chọn một chiếc đi!"
Eddie Hodges có rất nhiều xe sang, Lê Văn Vân đã sớm biết, anh đến ga ra chọn một chiếc xe có không gian khá lớn, sau đó trực tiếp tạm biệt Eddie Hodges, Lý Thu lái xe, đi về phía nhà Lại Tuấn.

Trên xe, hai người đều im lặng, Lý Thu lái xe, anh ta không nói chuyện, Lê Văn Vân ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế cũng không nói gì.

Lý Thu nhìn cái dáng vẻ này của Lê Văn Vân không khỏi thở dài một hơi nói: "Lão đại, anh đi đâu tôi theo đó, chẳng qua không còn ở Người Gác Đêm nữa thôi, bọn họ thật sự rất quá đáng.

"
Lê Văn Vân thở hắt một hơi nói: "Để tôi suy nghĩ đã!"
Đúng vậy, rời khỏi Người Gác Đêm, đối với Lê Văn Vân mà nói, nó vẫn là một đả kích lớn.


Cả cuộc đời 27 năm qua của anh, có đến chín năm gia nhập Người Gác Đêm, trong mấy năm ở Người Gác Đêm, đa số thời gian, anh đều ở căn cứ của Người Gác Đêm, lòng trung thành đối với Người Gác Đêm thật sự rất lớn.

Vừa rồi anh chỉ không biểu hiện ra ngoài thôi!
Lý Thu nhìn thấy Lê Văn Vân như vậy chỉ đành gật đầu.

Rất nhanh, bọn họ đã đến nhà Lại Tuấn, vừa mới xuống xe, bọn họ đã thấy ở cửa nhà có một chiếc xe thể thao màu trắng, kia đúng là xe của Lâm Khả Hân.

Anh biết, có lẽ đám người Lâm Khả Hân đã phát hiện ra thân phận của mình, nên mới tới bên này hỏi.

"Anh đi về trước đi, một mình tôi ra ngoài đi dạo một lát!" Đợi cho Lý Thu xuống xe, Lê Văn Vân mới nhảy sang vị trí ghế lái, sau đó trực tiếp lái xe rời đi.

Lý Thu sửng sốt một hồi, lại thở dài một hơi, trở lại trong nhà!
Đám người Phạm Nhược Tuyết nhìn thấy Lý Thu trở về, vội vàng chào đón, Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Lê Văn Vân đâu?"
"Tâm trạng anh ấy không tốt, nên lại đi rồi.

" Lý Thu nói.

"Hả? Sao vậy?" Lâm Khả Hân chạy tới.

"Anh ấy… Bị Người Gác Đêm đuổi rồi, Người Gác Đêm liên hợp với quân đội ban bố Huyết Sắc Lệnh với anh ấy!" Lý Thu cười khổ nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi