CHIẾN LANG Ở RỂ


Máy bay bắt đầu bay, Lê Văn Vân cũng dựa lưng vào ghế.

Anh nhìn Lưu Ngữ Khanh bên cạnh, cô ta mang miếng che mắt, dựa người vào sofa, như thể đã ngủ thật.

Hiển nhiên cô ta chỉ là sợ phiền phức, vây nên mới không muốn Lê Văn Vân đổi chỗ mà thôi.

Lê Văn Vân cũng không để ý mấy, giúp được thì giúp thôi, anh cũng dựa lưng ra ghế, tính ngủ một chút.

"Cảm ơn!” Lúc này Lưu Ngữ Khanh đột nhiên khẽ nói.

"Không cần khách sáo!” Anh nhanh chóng đáp.

Hai người im lặng một hồi, máy bay bắt đầu vững lại, từ Lâm Hải đến Du Châu khoảng hai tiếng.

Đợi máy bay bay vững rồi, La Tập ngồi bên cạnh anh cười khẩy rồi nói với Lê Văn Vân: "Ranh con, xuống máy bay có dám đi với ông đây một chuyến không?"
Lê Văn Vân mở mắt ra, cười như không cười mà nói: "Sao tôi phải đi với anh? Anh muốn gọi người tới phá tôi, hay muốn tôi đi với anh tới nơi không người? Anh thiểu năng à?"
La Tập cười khinh miệt: "Nhát thì nói nhát, đừng nói tào lao."
"Anh không hèn thì đánh tôi ở sân bay thẳng đi!” Lê Văn Vân đáp trả: "Ai không ra tay ở sân bay thì người đó là chó!".

truyện teen hay
Sắc mặt La Tập rất khó coi, đương nhiên anh ta muốn tìm người đến tẩn Lê Văn Vân, nhưng anh ta không dám đánh anh ở nơi đông người, đánh ở chỗ không có ai cùng lắm đền chút tiền là được rồi, nhưng nếu ở chốn đông người thì sẽ có người quay lại đăng lên mạng, chuyện mà lớn thì anh ta không được lợi gì.

Nghe Lê Văn Vân nói xong, anh ta tức méo cả miệng.

Anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, anh lại không hề quan tâm, tựa lưng ra ghế rồi dần nhắm mắt vào giấc.


La Tập đứng ngồi không yên, càng nghĩ càng tức, vẻ mặt anh ta khó coi khôn lường, qua một lát, anh ta hạ quyết tâm: "Đợi xuống xe rồi tao sẽ đi theo mày, không tin mày sẽ ở mãi chỗ đông người."
Thời gian không biết từ lúc nào đã dần trôi, bỗng Lê Văn Vân nghe thấy một giọng nói khẽ bên tai: "Anh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi à?"
Lê Văn Vân nghe xong cũng ngây ra, xoay đầu sang nhìn, phát hiện Lưu Ngữ Khanh bên cạnh đã tháo miếng che mắt xuống, đang trừng mắt nhìn anh.

"Lạt mềm buộc chặt gì?” Lê Văn Vân khó hiểu.

"Không phải anh cũng muốn xin wechat của tôi à?” Cô ta lạnh nhạt nói.

"Tôi nói tôi muốn xin wechat của cô khi nào?” Lê Văn Vân ngạc nhiên.

Anh quả thực không muốn xin wechat cô taa, anh đến Du Châu cũng chỉ có một ngày, sau này hai người cũng không có giao tiếp gì, đợi giải quyết xong chuyện của Vương Giai Kỳ với Trần Hy, anh cũng phải đi thẳng tới Europa.

Còn về Lưu Ngữ Khanh, anh chỉ cảm thấy ngồi máy bay mà bên cạnh là một cô gái xinh đẹp thì còn gì bằng mà thôi, những thứ khác anh không nghĩ tới.

"Không phải anh vừa nói anh thích tôi từ đầu à?” Lưu Ngữ Khanh hỏi.

"Đó là giúp cô đối phó với tên kia thôi.” Anh bình tĩnh đáp.

Lưu Ngữ Khanh ngây ra!
Đúng thật, với nhan sắc của cô ta, gặp quá nhiều người mới gặp lần đầu đã xin wechat cô ta rồi, bây giờ đột nhiên Lê Văn Vân nói vậy, cô ta nhất thời lại bối rối, cô ta đỏ cả mặt, ánh mắt lưỡng lự vô định.

Nhưng giọng điều lại cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Ồ! Thế tôi ngủ đây!"
Nói xong, cô ta lại đeo đồ che mắt lên.


Lê Văn Vân nổi hứng mà nhìn cô ta một cái.

Sinh vật mang tên phụ nữ thật lạ, ví dụ như việc xin wechat, bạn chủ động hỏi họ, bạn đẹp trai thì không sao, có thể cô ấy sẽ vui vẻ add bạn, nếu bạn trông bình thường thì cô ấy sẽ thấy bạn ghê sợ, hơi tởm!
Bạn không xin thì cô ấy lại thấy bạn như không tôn trọng cô ấy.

Tổng kết một câu, mê gái thì chỉ có thảm!
Máy bay vẫn bay, Lê Văn Vân lai nhắm mắt, ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Hai tiếng trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã qua rồi, cả quá trình ngoài giao lưu một lần đó ra, anh không nói gì với Lưu Ngữ Khanh nữa.

Rất nhanh, máy bay bắt đầu hạ cánh, cảm giác mất trọng lực ập tới làm Lê Văn Vân dụi mắt, sau đó tỉnh giấc.

Ngủ được hai tiếng, tinh thần anh tốt hơn rất nhiều.

Sau khi máy bay đáp đất, nhiều người bắt đầu móc điện thoại ra nghe máy hoặc nhắn tin.

Ví dụ như La Tập, sau khi mở điện thoại lên, ngón tay anh ta không ngừng nhảy múa trên màn hình, đồng thời ánh mắt cũng nhìn sang Lê Văn Vân với vẻ mặt căm thù.

Lê Văn Vân hoàn toàn không quan tâm.

Anh chắc chắn thắng La Tập, cũng đủ sức đoán ra gã này tính làm gì.

Chắc chắn là không dám động tay chân chỗ đông người, anh ta muốn đánh mình thì chỉ còn cách theo dõi mình, tìm một nơi không có người.


Nếu anh ta dám làm vậy thì Lê Văn Vân cũng không ngại dạy cho anh ta một bài học.

Lưu Ngữ Khanh bên cạnh cũng mở điện thoại lên, cô ta mở wechat của mình lên, dường như đang nói chuyện với ai đó, nói vài câu xong, cô ta nhìn Lê Văn Vân, phát hiện anh không mở điện thoại ra, cô ta lại cảm thấy khó hiểu.

Đồng thời máy bay cũng dừng lại, tiếp viên hàng không bắt đầu thông báo máy bay đã đến nơi.

Lê Văn Vân mở đai an toàn ra, vừa chuẩn bị xuống máy bay, Lưu Ngữ Khanh đụng tay anh một cái rồi nói: "Giúp tôi lấy hành lí xuống được không?"
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn cô ta một cái, sau đó gật đầu, giúp cô ta lấy hành lí xong, anh đi thẳng xuống máy bay.

Lưu Ngữ Khanh ngơ ngác.

Cô ta ngồi máy bay bao nhiêu năm, chỉ cần gặp phải đàn ông, 99% đều sẽ xin wechat của cô ta, hoặc là nhìn lén mình trên máy bay, đến nơi, cũng nghĩ cách nói chuyện một hai câu với mình.

Nhưng Lê Văn Vân trên máy bay tuy rằng cũng nhìn cô ta vài cái, nhưng không hỏi wechat của cô ta, ngủ cả chuyến bay, đến nơi lại như thể không quen biết cô ta, đi thẳng ra ngoài!
Đây là lần đầu tiên như vậy của cô ta, cô ta cắn răng, mang ba lô rồi chạy theo!
Còn có La Tập cũng chạy theo.

Lê Văn Vân không có hành lí gì, anh đút tay vào túi quần rồi đi ra khỏi cửa sân bay, anh muốn mau chóng tới chỗ Hồng Mai Quế, nhanh đến khu khai hoang số hai.

Sau lưng anh, Lưu Ngữ Khanh thấy anh đi nhanh như vậy, cô ta tức không nhịn được, thầm mắng: "Đi bộ mà như chạy vậy!"
Cô ta cắn răng, chạy theo, đến bên cạnh anh, hừ một cái rồi nói: "Tôi biết anh đang chơi trò ngó lơ tôi, tôi thừa nhận anh đã thu hút sự chú ý của tôi thành công, tôi cho anh một cơ hội add wechat của tôi, tự quét mã đi!"
Lê Văn Vân dừng lại, nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên.

Thật tình anh không giở chiêu trò gì cả, đương nhiên, người đẹp cỡ này chủ động add wechat thì làm sao có chuyện không chấp nhận.

"Được thôi!” Lê Văn Vân ho khan một cái, sau đó móc điện thoại ra, mở máy!
Thấy máy anh vẫn chưa mở, Lưu Ngữ Khanh lại ngơ ngác.

Mà La Tập sau lưng họ thấy cảnh này cả người cũng ngây ra, ánh mắt nhìn Lê Văn Vân lại càng thêm ngưỡng mộ.


Anh ta chủ động xin wechat của Lưu Ngữ Khanh, kết quả là bị từ chối, chủ động đưa danh thiếp, Lưu Ngữ Khanh nhìn một cái rồi cũng chẳng thèm cầm, anh ta xuống máy bay đã thấy tấm danh thiếp vẫn ở trên chỗ ngồi của cô ta.

Mà bây giờ, Lưu Ngữ Khanh lại chủ động chạy tới cho Lê Văn Vân add wechat!
"Thằng nhãi này lắm trò thật đấy!” La Tập mắng thầm.

Thấy Lê Văn Vân add wechat xong, Lưu Ngữ Khanh tỏ vẻ đương nhiên, sau đó cô ta rút điện thoại về: "Anh là người Lâm Hải à? Đến Du Châu làm gì?"
"Xử lý chút việc, có lẽ tối hoặc mai là đi rồi.” Lê Văn Vân nói.

Lưu Ngữ Khanh thấy lạ, hai người vừa đi vừa nói.

Sau lưng họ, La Tập cũng đi theo sát sao.

Rất nhanh, hai người đến lối ra, lúc này, Lê Văn Vân phát hiện bên cạnh có một người chạy ra đằng trước, chính là La Tập, anh ta chạy tới nhìn thấy có một người đàn ông trung niên đang đợi người, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Tổng giám đốc Lưu, sao ông lại ở đây?"
Đúng vậy, người đó chính là tỷ phú ở Du Châu, Lưu Vân Phong.

Người đàn ông trung niên bất ngờ hỏi: "Cậu là?"
La Tập bối rối, ho khan một tiếng: "Tôi đây, Tiểu La của Tài chính Phổ Đạt!"
"Ồ!” Ông ta không nhớ là ai, nhưng vẫn đáp một tiếng.

La Tập không hiểu, còn tưởng ông ta nhớ ra mình, chủ động làm thân nói: "Ông Lưu đang đợi ai sao?"
"Ừ, con gái tôi đi chơi, tôi đến đón nó.” Lưu Vân Phong cười nói, sau đó ông ta như thấy gì đó, vẫy vẫy tay: "Ngữ Khanh!"
"Bố!” Đồng thời, một giọng nói vang lên sau lưng La Tập.

Nghe thấy giọng nói đó, La Tập ngây cả người, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn cô gái xinh đẹp đang đeo kính râm ấy.

Cả người anh ta không nhịn được mà run rẩy!
Đồng thời, Lưu Vân Phong cũng kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân bên cạnh Lưu Ngữ Khanh, nuốt nước miếng rồi vội bước đến trước mặt Lê Văn Vân, khom người: "Là anh?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi