CHIẾN LANG Ở RỂ



Lan Hương Uyển, đây là khu biệt thự đắt tiền nhất tại Giang Thành, cũng là một khu riêng biệt duy nhất trong Giang Thành.

Vị trí này là trụ sở của Đỗ Tịch Tịch, đương nhiên, bây giờ Lê Văn Vân cũng ở đây.

Lúc này, tại nơi cách không xa lối vào cư xá, Lê Văn Vân chạy chậm một mạch ra ngoài, nhìn quanh bốn phía một chút, thấy xe cộ xung quanh không ngừng qua lại, anh khẽ chau mày nói: "Cảm giác sai ư?"
Khi anh vừa mới định vào nhà, anh chợt cảm thấy có điều nguy hiểm, nhưng đi một đoạn, điều nguy hiểm đó liền biến mất không thấy nữa, thế nhưng Lê Văn Vân vẫn lựa chọn chạy ra ngoài xem một chút.

Anh khẽ nhíu mày hoài nghi, đi đến chỗ cách cư xá không xa, mua một ít đồ nướng đóng gói, đồng thời lẳng lặng quan sát bốn phía, nhìn xem có chỗ nào bất thường không.

Nhưng vẫn luôn không có gì xảy ra, Lê Văn Vân gói đồ nướng lại xong, thở dài một hơi, mang đồ đi về trong nhà!
Rõ ràng Đỗ Thương Bắc sắp xếp rất ổn thỏa, trong biệt thự được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, tất cả mọi thứ đồ bên trong đều đầy đủ, kể cả chăn đệm gì đó.

Trong tủ lạnh cũng chất đầy đồ ăn thức uống.

Lúc Lê Văn Vân trở lại, Trần Vũ đang vui thích nhìn khắp bốn phía, thấy Lê Văn Vân về, anh ấy hưng phấn nói: “Ôi trời ạ, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới, trong đời tôi lại có cơ hội ở căn nhà to lớn thế này, xa hoa thế này."
"Đừng nói nữa, mau lại đây ăn cái gì đi!" Lê Văn Vân lặng yên nói.

Trần Vũ cười khà khà một tiếng, hai người ngồi xuống bàn, Lê Văn Vân nhìn Trần Vũ hỏi: "Đúng rồi, khi nào Nhạc Nhạc mới có thể xuất viện!"
"Bác sĩ bảo còn khoảng trên dưới một tuần nữa." Trần Vũ nói đến đây, nhíu mày lại nói tiếp: "Bây giờ tôi chỉ sợ cô vợ kia sẽ giở trò xấu xa gì đó thôi."
“Lúc cô ta chạy đi, sao cậu không ly hôn luôn.” Lê Văn Vân cau mày hỏi.

Trần Vũ thở dài một hơi nói: "Lúc ấy, không nỡ đó.


Tôi với cô gái này kết hôn sớm, khi từ nông thôn đến Giang Thành, tôi mới khoảng hai mươi tuổi.

Rồi cứ thế kéo dài mấy năm liền, tôi không liên lạc được với cô ấy."
"Cũng trách tôi nhiều chuyện." Trần Vũ mắng: "Lúc cậu cho tôi công việc và tiền lương này, tôi thật sự có hơi không nhịn nổi, bèn khoe khoang một chút với bạn bè thân thích của mình, đoán chừng đã truyền đến tai cô ấy rồi."
"Tóm lại chính cậu phải cẩn thận đó, tuyệt đối không nên cho cô ấy dù một phân tiền, hiểu chưa?" Lê Văn Vân nói.

"Ừ!" Trần Vũ gật đầu.

Lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân bỗng nhiên vang lên, anh cầm điện thoại di động lên xem thử, phát hiện là Đặng Hân Hân gọi tới, Lê Văn Vân mới nhận điện thoại nói: "Alo, quản lý Đặng."
Đầu bên kia điện thoại, Đặng Hân Hân vừa cười vừa nói: "Không cần khách khí thế đâu, gọi tôi là Hân Hân hoặc là gọi tên Đặng Hân Hân của tôi cũng được."
Lê Văn Vân yên lặng nói: "Được thôi, có chuyện gì sao?"
Đặng Hân Hân gật đầu đáp: "Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi định mở một bữa tiệc sinh nhật, sẽ mời một số bạn bè và đồng nghiệp, anh có thể nể mặt mà tới chơi một chút không?"
"Việc này đương nhiên không thành vấn đề." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói.

Sau đó anh lại hỏi: "Đúng rồi, bây giờ tôi đang làm việc ở tập đoàn Hưng Thịnh, là trợ lý cho Đỗ Tịch Tịch, có thể phải trưng cầu sự đồng ý của cô ấy mới được!"
"Yên tâm đi, tôi với Tịch Tịch có quan hệ tốt cỡ nào chứ, tiệc sinh nhật tôi, sao lại không mời cô ấy được?" Đặng Hân Hân vừa cười vừa nói.

Lê Văn Vân có hơi thở dài một tiếng, trước khi giải quyết triệt để người của Hồng Nguyệt tại Giang, anh phải ở gần Đỗ Tịch Tịch nhằm tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.

"Vậy cứ thế đi nha, tối mai đến khách sạn Vạn Hào ăn cơm trước, sau đó lại đến KTV Đế Hào." Đặng Hân Hân nói.

"Không thành vấn đề!" Lê Văn Vân gật đầu nhận lời.


Cúp điện thoại xong, Lê Văn Vân bắt đầu trầm ngâm.

Nếu là sinh nhật, vậy thì phải chuẩn bị một vài món quà sinh nhật mới được.

Hơn nữa, lần này trước khi bản thân khôi phục ký ức, quả thực Đặng Hân Hân giúp đỡ mình rất nhiều, ngay từ đầu, chính cô ấy đã dẫn mình vào ngân hàng Trung Hải.

Nếu không phải được xác thực rằng có tiền trong tài khoản thì bản thân anh vẫn sẽ cảm thấy Lý Tiểu U là một kẻ lừa đảo, đoán chừng rồi sẽ không đi gặp Phạm Nhược Tuyết, cũng không có cách nào khôi phục trí nhớ.

Sau đó Đặng Hân Hân còn giúp bản thân thu mua công ty hậu cần của Nguyễn Thị Lệ, đương nhiên đối với Lê Văn Vân hiện giờ mà nói, chuyện này chẳng tính là gì, nhưng đối với anh của ban đầu mà nói, đây chính là sự bận rộn rất to lớn.

"Phải chuẩn bị thật tốt một chút mới được." Lê Văn Vân thở ra một hơi.

Ăn đồ nướng xong, Trần Vũ thu dọn mấy cái hộp, rồi hai người về phòng mình.

Một đêm không xảy ra chuyện gì, ngày thứ hai, sau khi Lê Văn Vân xác nhận Đỗ Tịch Tịch đã ra khỏi cửa, mới theo chân cô ấy ra ngoài.

Đến công ty, anh vào trong văn phòng Đỗ Tịch Tịch.

Nhìn thấy Lê Văn Vân mới đến, Đỗ Tịch Tịch liền bĩu môi nói: "Hôm nay không cần ở trong công ty, ra ngoài một chuyến với tôi."
"Cô muốn đi đâu?" Lê Văn Vân hỏi.


"Hôm nay sinh nhật chị Hân Hân, tôi muốn đi chọn quà tặng chị ấy." Đỗ Tịch Tịch vừa cười vừa nói: "Không phải chị ấy cũng mời anh sao? Chẳng lẽ anh định đi tay không à?"
Lê Văn Vân âm thầm líu lưỡi, mẹ nó muốn đi chọn quà thì cô không cần đi làm luôn?
Trên thực tế, dường như Đỗ Tịch Tịch cũng không có việc gì để làm, mỗi ngày chỉ xem một vài văn kiện rồi ký tên, cô ấy cũng không phụ trách dự án nào, các quyết sách đều do Đỗ Thương Bắc thực hiện.

"Được thôi!" Lê Văn Vân gật đầu.

Đỗ Tịch Tịch ném chìa khóa xe cho Lê Văn Vân rồi nói: "Chúng ta đi công viên Tứ Hải!"
Lê Văn Vân kinh ngạc!
Anh biết công viên Tứ Hải, nơi này là một chợ đồ cổ tại Giang Thành, thậm chí còn là một trong những chợ đồ cổ lớn nhất cả nước.

Đây cũng là một trong các biểu tượng của Giang Thành, rất nhiều kẻ có tiền từ vùng khác chạy tới đây mua đồ cũ, đương nhiên, vì là địa điểm du lịch nên cũng có không ít hàng giả.

Lê Văn Vân không mấy xa lạ đối với nơi này, trước đây, anh và Trần Vũ thường xuyên chạy đến công viên Tứ Hải để làm công việc bán thời gian, đương nhiên, đều là những việc cực nhọc như là dỡ hàng hóa.

"Sinh nhật của Đặng Hân Hân, cô chạy tới công viên Tứ Hải mua cái gì? Chẳng lẽ mua một cái bô từ thời nhà Thanh đưa cho cô ấy à?" Lê Văn Vân lặng im hỏi.

Đỗ Tịch Tịch trừng mắt liếc anh một cái rồi nói: "Thấp kém, chị Hân Hân thích sưu tầm một vài đồ cổ, chỗ của bố tôi thì có không ít nhưng đều là thứ mà cha tôi quý trọng nhất, ông ấy không nỡ bỏ, thế nên tôi định đến công viên Tứ Hải xem có thể chọn lựa một món cho chị ấy hay không."
Trong lòng Lê Văn Vân hơi dao động, nói: "Cô ấy thích đồ cổ à?"
Đỗ Tịch Tịch gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Lê Văn Vân trầm ngâm gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, rất nhanh, hai người đã lái xe gần tới công viên Tứ Hải.

Công viên Tứ Hải là nơi rất hỗn tạp, không thiếu các cửa hàng lớn, đương nhiên cũng có rất nhiều sạp hàng vỉa hè.

Sau khi Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch dừng xe, hai người liền đi loanh quanh trong công viên Tứ Hải, dường như Đỗ Tịch Tịch đã có nơi hẹn sẵn, cô ấy đi thẳng đến một tiệm bán đồ cổ rất lớn.

Đến cửa tiệm, một người trung niên đeo mắt kính gọng vàng, trên người khoác chiếc áo dài tiến lên chào mừng: "Ối chà, cháu gái Tịch Tịch, cháu tới rồi."
Đỗ Tịch Tịch nở nụ cười xinh đẹp nói: "Chú Bành, cháu không hiểu rõ về những thứ đồ cổ này lắm đâu, chú đừng lừa cháu đó nha."

"Thế sao được, chú mà dám bẫy cháu, tên Đỗ Thương Bắc kia không rút gân lột da chú mới lạ." Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói.

Sau đó ông ta thấy Lê Văn Vân, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: "A, Lê Văn Vân!"
Lê Văn Vân sờ mũi một cái, anh có quen người đàn ông trung niên này, anh từng làm việc ở chỗ này mấy lần, bởi vì sức lớn, khuân đồ nhanh, hiển nhiên dễ dàng được người ta nhớ rõ.

Người đàn ông trung niên tên là Bành Hải, có gian tiệm đồ cổ lớn nhất trong công viên Tứ Hải, đương nhiên, Lê Văn Vân cũng biết, loại người này thường thường cũng là tên gian thương lớn nhất.

"Hai người quen biết nhau sao?" Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc hỏi.

"Ừ, hồi trước Lê Văn Vân từng đến làm ở đây, sức lực của cậu ta cũng lớn, sao mấy đứa lại đến cùng nhau?" Ông ta một mặt hoài nghi hỏi.

Trong nhận thức của ông ta, Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch, hoàn toàn là hai người thuộc về hai thế giới, một bên là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, mà một bên lại là con gái nhà giàu.

Đỗ Tịch Tịch khẽ mỉm cười nói: "Bây giờ anh ấy đang làm việc cho cháu."
Bành Hải hơi sửng sốt, biểu cảm khi nhìn Lê Văn Vân mang theo chút kỳ quái.

Đỗ Tịch Tịch lại không quan tâm nhiều như vậy, cô ấy vừa cười vừa nói: "Cháu cũng không hiểu biết nhiều về đồ cổ cho lắm, chú Bành, trên dưới ba trăm nghìn, đồ gì tinh xảo một chút, chú mang mấy món đồ đó đến để cháu chọn lựa thử đi."
“Soạt!”
Giọng cô ấy vừa cất lên, phía đối diện họ, bỗng nhiên truyền đến một hồi âm thanh ồn ào, Lê Văn Vân lần theo tiếng nhìn đến, phát hiện trong một nhà cửa hàng đối diện, có một trận ầm ĩ.

Ngay sau đó, một đám người bắt đầu vây lại.

"Có chuyện gì sao?" Đỗ Tịch Tịch hoài nghi hỏi.

Bành Hải nở một nụ cười lạnh nói: "Đoán chừng là du khách ngoại địa nào đó lại sắp bị hố rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi