CHIẾN LANG Ở RỂ


Lê Văn Vân không biết những gia tộc sống ẩn này muốn nói gì về anh, tất nhiên, ngay cả khi anh biết, anh cũng sẽ không quá coi trọng điều đó.
Và ngay cả khi ba gia tộc không tìm anh, anh cũng sẽ đi thám thính họ.
Chuyện này đã xảy ra rồi, Lê Văn Vân phải giải quyết thật tốt.
Buổi tối, Doãn Nhu dẫn anh đến một vài quán ven đường có vẻ ngon lành từ trí nhớ của bà ta, trong đó có nhiều quán ăn kiểu cũ, ăn khá ngon.

Sau đó hai người như lữ khách lại đi ngắm cảnh đêm.
Đến sáng sớm, họ mới về lại khách sạn.
Tất nhiên, họ vẫn ngủ riêng.
Ngày hôm sau, Lê Văn Vân lái xe đến tìm Lưu Vân Phong, trả lại chìa khóa xe cho ông ta, Lưu Vân Phong đã nhờ người đưa Lê Văn Vân đến sân bay, sau đó Lê Văn Vân và Doãn Nhu tạm biệt nhau, Lê Văn Vân đến Yên Kinh, còn Doãn Nhu về Lâm Hải!
Về phần Lâm Hải, Phạm Nhược Tuyết và những người khác khá bận rộn trong thời gian này, họ phải thu xếp thức ăn, quần áo, nhà ở và những thứ khác cho hơn 1.600 người.
Ngoài ra còn có vợ chồng Lại Tuấn, chỗ ở của họ chỉ là một ngôi nhà bình thường, vợ chồng Lại Tuấn đến làm việc trực tiếp trong tập đoàn Hãn Vũ, tất nhiên cũng giống như Lê Cảnh An, cả hai đều có công việc nhàn hạ và nhận lương cao.
Một số thủ tục nhập học của Lại Dĩnh cũng đã bắt đầu được xử lý.
Ước mơ của Lại Dĩnh là được đến trường và gặp gỡ một số bạn bè cùng trang lứa.

Và tất cả những việc này, Lê Văn Vân là người làm chủ một tay, giao cho Phạm Nhược Tuyết và những người khác thực hiện, lúc này anh đã đáp đến Yên Kinh rồi.
Thời gian đã đến tháng mười, Yên Kinh tháng mười trời đã hơi lạnh, Lê Văn Vân mặc áo len đi qua sân bay, vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đeo kính râm đứng cạnh xe.
Sau khi nhìn thấy Lê Văn Vân đi ra, cô ta đã chủ động vẫy tay chào Lê Văn Vân.
Chiếc sườn xám cho thấy dáng vẻ yêu kiều quyến rũ của cô ta một cách sinh động.
Người này là Nhan Như Tuyết!
Trước khi đến Yên Kinh, Lê Văn Vân đã gọi cho Nhan Như Tuyết, Nhan Như Tuyết đề nghị đón anh ở sân bay, Lê Văn Vân đương nhiên đồng ý.
“Đã lâu không gặp!” Sau khi Lê Văn Vân tiến lại gần, Nhan Như Tuyết tháo kính xuống, nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Lúc gặp lại thì anh đã đứng thứ ba Thiên Bảng rồi! Xem ra ông nội tôi đã cược đúng.”
Việc Lê Văn Vân giờ đã là hạng ba Thiên Bảng đã lan truyền gần như là khắp cả thế giới ngầm, đương nhiên vẫn chưa có nhiều người quen biết anh, chỉ nghe tên thôi.
“Chỉ là may mắn thôi.” Lê Văn Vân sờ mũi nói.
“Được rồi, chúng ta lên xe trước đi, buổi trưa chúng ta đi ăn ở đâu?” Nhan Như Tuyết hỏi.
“Đến Tứ Hợp Lâu đi!” Lê Văn Vân nói: “Vừa đúng lúc tôi có việc cần đến đó!”
Khi anh rời khỏi khu Tội Ác, Minh Sùng đã đưa cho anh một lá thư, nhờ anh đưa cho Từ Đại Sư.

Vậy nên khi đến Yên Kinh lần này, anh phải xử lý cho xong chuyện này.
Nhan Như Tuyết mỉm cười, gật đầu: "Được!"
Nhan Như Tuyết ngồi vào ghế lái, không khởi động xe ngay mà nghiêng người, mò mẫm thứ gì đó trước vị trí ghế phụ lái, Lê Văn Vân có thể ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ tỏa ra từ cơ thể Nhan Như Tuyết.
Ngay sau đó, cô ta lấy trong đó ra một chiếc túi vải, ném cho Lê Văn Vân, nói: "Đây là quà của tôi cho anh!"
Lê Văn Vân ngẩn người, nhìn cái túi, vẻ mặt hơi thay đổi, cầm lấy mở ra, kinh ngạc nói: "Xương rồng?"
Nhan Như Tuyết khẽ cười, nói: "Sao vậy, anh cảm động à?"
Lê Văn Vân đếm thử, thấy có khoảng năm khúc xương trong đó, anh hít một hơi thật sâu, nói: “Từ đâu mà cô có được chúng vậy?”
“Hừm!” Nhan Như Tuyết bĩu môi nói: “Bởi vì tôi biết anh cần, cho nên tôi thu thập suốt đấy.

Năm khúc xương này, tôi đã trả rất nhiều tiền mới có được, sau này anh phải chịu trách nhiệm với tôi đấy!”

“Ừ!” Lê Văn Vân hơi chép miệng.
Anh đương nhiên không tin lời Nhan Như Tuyết, nhưng với năm khúc xương này, nếu có thể hấp thu trong vòng một tháng, thực lực của anh sẽ tăng lên đến một mức độ nhất định.
Kể từ khi anh hấp thụ năm khúc xương ở khu Tội Ác, tốc độ anh hấp thụ xương rồng đã chậm lại, sự tăng cường của xương rồng mang lại cho anh cũng không khủng khiếp như ban đầu.
Nhưng nếu hấp thụ được năm khúc xương này, anh cảm thấy cả khi đối mặt với Hodges lần nữa, cho dù không dùng Tần Tử Cuồng Dũng cũng có thể dễ dàng đánh bại ông ta.
Lê Văn Vân thở dài nói: "Đúng rồi, thật ra tôi luôn có một câu muốn hỏi cô, ông nội của cô là người như thế nào, cho dù cả thế giới ngầm và Người Gác Đêm cũng có rất ít thông tin với ông ấy!”
Đúng vậy, tin tức về Nhan Tam, sau khi Lê Văn Vân biết về người này, anh đã gọi cho Phạm Nhược Tuyết, nhờ cô kiểm tra tin tức về Nhan Tam.
Người Gác Đêm có rất ít thông tin về người này, ít đến đáng thương, thậm chí cả vẻ bề ngoài cũng không có.
Người lần trước mà Lê Văn Vân tiếp xúc không phải chính là Nhan Tam.
Người này quá bí ẩn, thậm chí ở một mức độ nào đó, Lê Văn Vân cho rằng ông ta còn bí ẩn hơn cả tiến sĩ T.
“Ông tôi ấy à!” Nhan Như Tuyết cười nói: “Ông ấy khá là kín tiếng, dù gì cũng không làm chuyện xấu.”
Cô ta dường như không muốn cho Lê Văn Vân biết rõ mọi chuyện, cô ta nở một nụ cười trên môi, khởi động xe, nói: “Ồ, đúng rồi, lần này khi anh trở lại Yên Kinh, tôi sẽ dính anh như sam, dù sao anh cũng đã hứa với ông tôi rằng khi chiến tranh nổ ra, anh sẽ bảo vệ cho sự an toàn của tôi.”
Lê Văn Vân ho khan, anh đã nghĩ đến biểu cảm trên khuôn mặt của Phạm Nhược Tuyết khi lại anh mang về một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Tất nhiên, Cố Bạch có lẽ sẽ rất hào hứng.
Nhưng dù sao anh cũng không thể từ chối, anh đã hứa với người ta, cũng không có lý do gì để từ chối vì năm khúc xương kia, anh gật đầu nói: "Không sao, cô cứ đi theo tôi khi tôi rời khỏi Yên Kinh."1
Nhan Như Tuyết cười nhẹ.
Xe khởi động, Lê Văn Vân nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe, đột nhiên, anh nhìn thấy một tấm áp phích treo trên màn hình lớn cách đó không xa.


Người phụ nữ ở trên đẹp không thể tả, nụ cười nở rộ trên môi.
Chính là Lưu Giai, là người đã được Lê Văn Vân tiện tay thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ, sau đó anh đã giới thiệu với Lôi Bân, đề nghị cô ấy tham gia vào bộ phim của Lôi Bân.
"Chậc chậc, đàn ông các anh thật là, thêm được một người lại càng tốt phải không, chả ai tốt lành, nhìn thấy phụ nữ đẹp là hết biết gì, một người phụ nữ đẹp như tôi đang ngồi kế bên anh, anh lại nhìn đi đâu thế!” Nhan Như Tuyết cười nhẹ, nói: “Sao thế, thích Lưu Giai à?”
Lê Văn Vân nói không nên lời: “Cô nghĩ gì đấy!”
"Không phải anh thân với Hoàng Gia Gia sao? Hoàng Gia Gia vẫn khá nổi tiếng trong làng giải trí.

Anh có thể hỏi thông tin liên lạc của Lưu Giai thông qua anh ta, nhưng bây giờ Lưu Giai đã trở nên nổi tiếng, bộ phim mới của cô ấy rất thành công, doanh thu phòng vé hiện là hơn 30 tỷ, đang được chiếu kia kìa.” Nhan Như Tuyết nói.
“Cô nghĩ nhiều quá, tôi và Lưu Giai quen biết nhau, nhưng tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mà thôi.” Lê Văn Vân mỉm cười.
Ở Yên Kinh, anh vẫn còn rất nhiều người quen, Trần Hi, Vương Giai Kỳ, Long Nhã Lâm, vân vân.
“Cũng không biết chú Lý và Giai Dao có quen sống ở Yên Kinh hay không.” Lê Văn Vân sờ mũi, lẩm bẩm.
Ngay khi Lê Văn Vân đang suy nghĩ, Nhan Như Tuyết đột nhiên cau mày, đột ngột đạp phanh!
Vì quán tính, Lê Văn Vân bất ngờ bị ngã về phía trước, cũng may là đã thắt dây an toàn nên không bị bay ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi