CHIẾN LANG Ở RỂ


Sân bay quốc tế Lâm Hải, một chiếc máy bay lặng lẽ hạ cánh, sau đó có mấy người vội vàng xuống máy bay, họ rời đi ngay sau đó, có người cõng Lê Văn Vân đang ngủ mê man bước vào một bãi đỗ xe sang trọng.
Tiểu đội 11762 tạm thời tách ra ở đây, tất cả đều đi làm việc riêng, đây là sự yên bình sau chiến tranh.
Xe chậm rãi lái ra khỏi sân bay, Doãn Nhu cũng không đi ngay lập tức, bà ta định ở lại Lâm Hải vài ngày, nếu có thể, bà ta định đợi Lê Văn Vân tỉnh lại mới đi.
Đã được giải quyết được Tiêm quỷ vàng, trước mắt bọn họ sẽ không có quá nhiều nhiệm vụ quy mô lớn phải làm, Trác Nhất Minh cùng Vương Hồng tạm thời cũng không sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Vì vậy, bà ta có rất nhiều thời gian muốn làm gì thì làm.
Chiếc xe lao thẳng về phía bệnh viện nhân dân số 1 Lâm Hải, Hoàng Thi Kỳ ngồi trong xe nhìn Lâm Hải đang bận rộn bên ngoài cửa sổ với nụ cười trên môi.
“Sao vậy?” Phạm Nhược Tuyết hỏi.
“Không có gì, mặc dù lần này thập tử nhất sinh nhưng khi thấy thế giới này vẫn rất yên bình, tôi có cảm giác như mình đã đạt được một thành quả.” Hoàng Thi Kỳ mỉm cười.
Đồng thời cô ta đưa tay sờ mái tóc ngắn ngang vai, cười nói: “Nói mới nhớ, đã lâu rồi tôi không cắt tóc, tóc đã dài đến vai rồi.”
Hầu hết các cô gái trong Người Gác Đêm đều để tóc ngắn vì phải chiến đấu.
Hoàng Thi Kỳ cũng vậy, nhưng thời gian này quá bận rộn, họ đã đi khắp nơi, từ lúc gặp Lê Văn Vân đến Yên Kinh, rồi lại đi thành phố Tội Ác, rồi lại vòng về Bắc Cảnh, không cho cô ta quá nhiều thời gian.
Phạm Nhược Tuyết mỉm cười, nhìn Lê Văn Vân đang nằm, thì thầm: “Không biết bao lâu nữa anh ấy mới tỉnh lại, lần này, anh ấy đã bảo vệ thế giới này.”
Lê Văn Vân đang nhắm mắt lại, trong lòng bĩu môi!

Anh không có quá nhiều khái niệm và ý tưởng về việc bảo vệ thế giới, tất cả những gì anh muốn là bảo vệ những người xung quanh anh mà thôi.
Anh chém nhát đao kia, phần nhiều là vì Trác Nhất Minh.
Anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người, thậm chí anh cảm thấy thính giác của mình dường như đã được cải thiện, và anh có thể nghe được rất nhiều thứ, nhưng điều bất đắc dĩ là anh vẫn không thể mở mắt.
Lê Văn Vân bây giờ không giống với hôn mê, ý thức của anh vẫn tỉnh táo lại, thậm chí cảm giác của anh vẫn rất rõ ràng, nhưng lại không thể mở mắt hay khống chế được thân thể, tình huống này khiến anh rất bất lực, không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu.
Thậm chí...!Lê Văn Vân từng nghĩ rằng có phải mình đã biến thành một người thực vật hay không.
Nhưng anh không có cách nào khác, những lời trò chuyện xung quanh cứ văng vẳng bên tai anh.
Chẳng mấy chốc, xe đã tới gần bệnh viện, vừa xuống xe, Liễu Ngọc đã thắng gấp ngay trước mặt.
Trước khi đến Lâm Hải, họ đã liên hệ với Liễu Ngọc.
“Bác sĩ Phạm, tình trạng của Lê Văn Vân bây giờ như thế nào, có nghiêm trọng không?” Liễu Ngọc lo lắng hỏi.
Nghe vậy, Lê Văn Vân không khỏi nở nụ cười trong lòng.
Anh còn nhớ lúc ấy vừa trở về Lâm Hải, Liễu Ngọc không thèm để ý đến anh, nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn nhận lại anh rồi.
“Bây giờ rất khó nói, chúng ta hãy đưa anh ấy vào phòng bệnh trước đã!” Phạm Nhược Tuyết nói.
Lê Văn Vân được chuyển đến khu VIP, sau khi ngồi xuống, Liễu Ngọc nhìn Lê Văn Vân đang ngủ mê man, hỏi: “Lê Văn Vân bị thương nặng không?”
“Ừ, kẻ địch mạnh nhất đã bị Lê Văn Vân giải quyết, anh ấy bị người ta tính kế nên bị thương rất nặng, giờ vẫn còn đang hôn mê.” Hoàng Thi Kỳ bên cạnh giải thích: “Nhưng hiện tại vết thương thể xác đã bình phục rồi hơn tám mươi phần trăm rồi, nhưng không hiểu sao người vẫn cứ như vậy, vẫn chưa tỉnh lại.”
Liễu Ngọc nắm lấy tay Lê Văn Vân.
“Đúng rồi, cô đừng nói với các cô chú, đừng để họ lo lắng, tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho Lê Văn Vân.” Phạm Nhược Tuyết dặn dò.
Liễu Ngọc gật đầu nói: “À đúng rồi Thi Kỳ, tập đoàn Hãn Vũ gần đây gặp phải một chút rắc rối.

Bây giờ Chủ tịch Lôi không có chủ kiến gì.

Tôi nhớ cô cũng là cổ đông của tập đoàn Hãn Vũ, giờ Lê Văn Vân đang hôn mê, cô có thể đến đó để đưa ra ý kiến.”
“Rắc rối gì vậy?” Hoàng Thi Kỳ hỏi.
“Khi nào rảnh thì cô đi gặp Chủ tịch Lôi xem, tôi nghĩ tôi nói không được rõ ràng cho lắm.” Liễu Ngọc gãi đầu nói.
Quả thật, mặc dù cô ấy làm việc rất chăm chỉ trong công ty, nhưng dù sao cô ấy cũng không phải là kiểu người điều hành cấp cao, cũng không tiếp xúc nhiều với họ, cô ấy biết được chuyện này là do Lê Cảnh An thỉnh thoảng ở nhà nói vài câu mà thôi.

“Được rồi, hôm nào tôi sẽ đến tập đoàn Hãn Vũ.” Hoàng Thi Kỳ gật đầu nói.
Thời gian vùn vụt, lại năm ngày nữa lặng lẽ trôi qua, Lê Văn Vân vẫn không mở mắt được, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, điều này khiến Lê Văn Vân rất lo lắng, anh lo lắng mình sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Phạm Nhược Tuyết cũng lo lắng, cô đã sử dụng một số dụng cụ hiện đại và một số loại thuốc, nhưng Lê Văn Vân vẫn mê man.
May là cô có thể cảm giác được chức năng cơ thể của Lê Văn Vân đã hoàn toàn khôi phục, bao gồm cả chân khí, không chỉ khôi phục hoàn toàn mà mọi người còn cảm nhận được chân khí của Lê Văn Vân đã tăng lên một cấp bậc khác.
...
Đồng thời, ở Bắc Cảnh, một chiến thuyền lớn chở những chiếc xe tải chạy xuyên qua Bắc Cảnh.
Trên một trong những chiếc xe tải đó, Khương Vĩ, Đỗ Tịch Tịch, Ngô Nghiêu tò mò nhìn xung quanh.
“Đây là Bắc Cảnh sao?” Khuôn mặt của Khương Vĩ đầy vẻ hiếu kỳ.
“Đúng vậy, đây là chiến trường chính của Người Gác Đêm.” Huấn luyện viên của Khương Vĩ nói: “Nhưng sau này mọi người sẽ không cần sống quanh năm ở nơi này, các cậu sẽ gia nhập đội tiên phong 11762.

Phương thức tác chiến của tiểu đội này tương đối tự do, hơn nữa hiện giờ 11762 là tiểu đội cao nhất, với loại đội ngũ này, khi chưa đến thời khắc mấu chốt thì không cần tham chiến.”
“Chúng tôi vẫn chưa đủ tư cách gia nhập đội của Lê Văn Vân à?” Trần Hiểu Nguyệt nhíu mày hỏi.
“Cho nên tôi mới nói sau này.” Huấn luyện viên của họ ngồi đó với nụ cười trên môi: “Chờ mọi người lên tới đỉnh cấp là sẽ qua bên đó, lúc này Ngô Nghiêu và Khương Vĩ có thể nhét thẳng vào biên chế của họ, tôi nghe ông Minh nói thế.”
“Không phải chứ!” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tịch Tịch lộ rõ vẻ khó hiểu: “Ngô Nghiêu vào biên chế không sao, thực sự anh ấy rất mạnh, dù gì cũng là hạng năm trong danh sách sát thủ ngầm, nhưng còn Khương Vĩ, anh ta chỉ là một sơ cấp!”
Huấn luyện viên cười khổ: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Dù sao ông Minh đã nói như vậy, tình huống của Khương Vĩ hơi đặc biệt.”

Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đều tỏ vẻ ghen tị.
“Mọi người hãy cố lên, sớm muộn gì cũng phải đạt tới đỉnh cấp, lúc đó có thể tiến vào biên chế của họ rồi.

Khi chúng ta rời thuyền, tôi mới nhận được tin tức này.

Giờ Lê Văn Vân càng lúc càng mạnh, nếu mọi người không mau chóng đạt được đỉnh cấp thì có thể qua một khoảng thời gian nữa, chưa chắc đỉnh cấp đã được vào tiểu đội của họ đâu.

Cả tiểu đội đó đều rất mạnh.”
Đỗ Tịch Tịch gật đầu với vẻ kiên quyết: “Cho tôi một năm nữa, tôi nhất định sẽ đuổi kịp.”
Trong lúc họ nói chuyện, xe từ từ dừng lại, bọn họ nhìn ra bên ngoài, có cao ốc, có người hướng dẫn bọn họ xuống xe, đồng thời, phía trước có một chiếc xe!
Minh Sùng từ trên cao bước xuống, anh ta nhìn xung quanh, nhìn về phía trước, rồi bước vào!
Ngay sau đó, anh ta bước vào phòng làm việc của Trác Nhất Minh, sau đó quỳ một gối xuống, dùng tay phải đấm vào ngực nói: “Xin lỗi, tôi… đã đến muộn rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi