CHIẾN LANG Ở RỂ


Lê Văn Vân nhìn thoáng qua Lý Thu vẫn đang đứng tiếp đón bạn bè người thân, sau đó vẫy vẫy tay.

Trương Vãn Hà ngầm hiểu, đi tới bên cạnh, Lê Văn Vân mở miệng hỏi: “Chuyện là thế nào?”
“Người Gác Đêm bên kia nói với tôi, ở gần đây có rất nhiều người từ khu Tội Ác xuất hiện, ngày hôm qua bọn họ phát hiện những người này đang tiến tới gần đây, hơn nữa số người cũng không ít, cũng phải có đến mấy chục người là đỉnh cấp!” Trương Vãn Hà nói.

“Sao?” Lê Văn Vân ngẩn người, sau đó hai mắt nhíu lại, mở miệng: “Nhằm vào chúng ta?”
“Cái này tôi cũng không rõ về tình hình cụ thể lắm, nhưng mà… Cảm giác hôn lễ này sẽ không được diễn ra thuận lợi đâu, điểm mấu chốt ở đây chính là, nơi này có rất nhiều người là người bình thường, có cần phải đưa bọn họ tới nơi dùng cơm trước không, sau đó chúng ta sẽ nghĩ cách cho người ở lại đây giải quyết!” Trương Vãn Hà hỏi.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Đây là hôn lễ của Thu Thu, dù có thể nào cũng phải để nó được diễn ra thuận lợi, đợi lát nữa cô đi qua đó hỏi mượn Người Gác Đêm mấy cây đao lại đây, cô và anh Tiêu không có chuyện gì thì trước mắt cứ tới đó phối hợp với bọn họ ra bên ngoài ngăn đám người kia lại, còn tôi phải tham gia hôn lễ mới được, dù sao cũng là phù rể!”
Trương Vãn Hà gật đầu nói: “Vậy cũng được, có anh Tiêu ở đó cũng đủ rồi.


“Sau khi hôn lễ bên phía này kết thúc, chúng tôi sẽ lập tức tới chi viện cho cô!” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói.

Trương Vãn Hà gật gật đầu, mở miệng đáp: “Được, vậy trước tiên cứ giao mọi chuyện cho chúng tôi là được, cũng may nơi này là vùng ngoại thành, nên người sống ở đây cũng không phải là quá nhiều, nếu không nó có thể sẽ gây ra tiếng vang không nhỏ cũng nên.


Lê Văn Vân cũng gật đầu tán thành, sau đó anh lại nói: “Chuyện này đừng nói cho Thu Thu biết, hôm nay là ngày vui của anh ấy, để anh ấy được yên ổn chút vẫn hơn.


Trương Vãn Hà nghe vậy cũng khẽ gật đầu.


Sau đó hai người cùng đi ra cửa, Lê Văn Vân rất tự nhiên đứng bên cạnh Lý Thu, Lý Thu chần chừ một chút, mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì rồi sao?”
Lê Văn Vân vỗ vỗ bờ vai anh ta nói: “Không có gì hết, vừa rồi cô ấy nói Lưu Giai đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ đợi hôn lễ bắt đầu thôi.


Lý Thu đứng bên cạnh Lê Văn Vân, cười cười nói: “Đại ca, thật lòng cảm ơn anh nhiều!”
“Nói lời nực cười gì vậy!” Lê Văn Vân cảm thấy thật cạn lời.

“Thật lòng đấy!” Lý Thu giống như đang lầm bầm lầu bầu gì đó, tiếp tục nói: “Từ khi gia nhập Người Gác Đêm, chúng ta đã cùng ở chung một chỗ, anh lúc nào cũng chiếu cố tôi, tôi dẫn thân vào con đường ngắm bắn này cũng là nhờ anh đưa ra lời đề nghị, nếu không chắc tôi cũng chỉ là một thành viên bình thường của Người Gác Đêm mà thôi, không chừng có thể chết trên chiến trường bất cứ lúc nào ấy chứ! Căn bản là sẽ không có cơ hội để bước vào đội quân tiên phong này!”
Đúng vậy, thực lực hiện tại của Lý Thu cũng chỉ đạt ngưỡng cao cấp, thiên phú võ công của anh ta cũng tầm thường, ở dãy núi Aspen lần trước, suýt chút nữa là anh ta có thể đột phá lên đỉnh cấp, nhưng cái ngưỡng cửa đó, dù có thể nào đi nữa anh ta cũng không thể chạm tới được.

Cho nên trước đây, anh ta không có tư các tiến vào tiểu đội đội quân tiên phong, Lê Văn Vân kiến nghị anh ta đi con đường ngắm bắn, sau đó anh ta mới có thể trở thành thần bắn tỉa của Người Gác Đêm, một cao thủ bắn tỉa khiến người ta chỉ cần nghe tới thôi cũng đã sợ vỡ mật, sau đó, anh ta cũng đi theo Lê Văn Vân, gia nhập tiểu đội 11762!
Anh ta tiếp tục nói: “Trong những trận chiến trước kia, anh luôn sắp xếp tôi vào vị trí an toàn nhất, thậm chí là con phái người tới bảo vệ tôi, có đôi khi tôi còn cảm giác tôi còn được bảo vệ an toàn hơn cả phụ nữ, còn anh, luôn là người đi đầu, xông lên trước tiên.


Anh ta nói đến đây, giọng điệu bắt đầu có hơi nghẹn ngào: “Nếu không phải có anh, thì chắc tôi đã chết từ lâu rồi, càng không có chuyện tới khu Tội Ác, và cũng sẽ chẳng gặp được An Nhiên.


“Đồ dở hơi, trước mặt ông đây, đừng có làm cái vẻ đạo đức giả ấy.

” Lê Văn Vân nhịn không được nhấc một chân đá anh ta, xúc động mắng: “Trong ngày trọng đại thế này, tốt nhất đừng nói mấy lời vô nghĩa!”
“Đúng là vì chuyện kết hôn này, mà lòng tôi có rất nhiều cảm xúc.


” Lý Thu mỉm cười nhìn người thân bạn bè của mình, đồng thời đứng bên cạnh Lê Văn Vân nói: “Câu nói cảm ơn này, là xuất phát từ tận đáy lòng tôi.


“Tôi biết rồi!” Lê Văn Vân cười nói: “Dù có thế nào, thì đời này các người vẫn là anh em tốt nhất của tôi.

Chỉ một cầu như vậy là đủ, đừng nói mấy lời ra vẻ đó nữa, nghe thôi ông đây đã buồn nôn chết được rồi.


“Phụt!”
Mấy người Hoàng Thi Kỳ đứng bên cạnh nở nụ cười, Phạm Nhược Tuyết cũng cười nói: “Thu Thu, anh đừng nói.


Lý Thu khẽ gật đầu, mở miệng đáp: “Ừm.


Thời gian trôi qua, đã tới mười hai giờ tám phút, lúc này, Lưu Giai chậm rãi đi tới sân khấu hôn lễ được dựng phía trước!”
Đương nhiên cô ta sẽ không giọng khách át giọng chủ, hôm nay, cô ta chỉ trang điểm nhẹ, ăn mặc cũng vô cùng giản dị, nhưng cũng đủ khiến người ta liếc mắt một cái là nhận ra.

“Lưu Giai!”
“Kia chẳng phải là Lưu Giai sao?”

“Mẹ nó chứ, Lưu Giai là người chủ trì hôn lễ của Lý Thu sao?”
“Tên Lý Thu này tiền đồ cũng lớn thật đấy, bên ngoài thì một đống chiếc xe thể thao đỗ, kết hôn lại có thể mời được một đại minh tinh như Lưu Giai tới làm người chủ trì.


……
Những tiếng bàn luận sôi nổi liên tục vang lên.

Phía dưới, đầu Lý Gia Long bắt đầu to lên.

Anh ta có chết cũng không ngờ được, Lưu Giai lại chính là người chủ trì hôn lễ của Lý Thu.

Theo quan điểm của anh ta, Lý Thu chỉ là một người tham gia quân ngũ, mà ở thời buổi này, nó chẳng có tác dụng gì cả.

Tiền mới là vua chúa.

Mà bản thân Lý Gia Long anh ta, là người kiếm tiền giỏi nhất, kiếm được nhiều tiền nhất trong số những họ hàng xa gần của cả cái gia tộc Lý thị này, anh ta vẫn luôn tự hào vì điều đó.

Nhưng giờ khắc này, rõ ràng rồi, anh ta e rằng Lý Thu không giống với những gì anh ta tưởng tượng.

Kết hôn với đội hình xe rước dâu có tới hai mươi chiếc xe thể thao thuộc loại hàng đầu, người chủ trì hôn lễ là Lưu Giai, và địa điểm tổ chức hôn lễ cũng là một nơi khá cao cấp.

Tất thảy những điều này cho thấy Lý Thu không hề tầm thường!
Anh ta ngồi trên bãi cỏ, đầu óc ngây ngốc.

“Chào mọi người, tôi là Lưu Giai!” Lưu Giai mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, hôm nay tôi không phải nhân vật chính, mà là một đôi trai tài gái sắc của chúng ta, ngay bây giờ, xin mời cô dâu chú rể tiến vào lễ đường!”
Khúc quân hành hôn lễ vang vọng, những nốt nhạc bay bổng, khóe miệng An Nhiên khẽ cong lên tạo thành nụ cười mỉm, cô ta kéo tay Lý Thu, hai người từ từ bước trên thảm đỏ.


Phía sau, là hai người cầm theo lẵng hoa, tiếp đó là phù dâu và phù rể.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người phía dưới, bọn họ khoác tay nhau từ từ đi về phía trước.

Trên mặt Lê Văn Vân cũng lộ rõ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt anh lại hơi hơi trầm xuống, thỉnh thoảng còn ngó nhìn bốn phía xung quanh.

Anh đã cảm nhận được, ở những nơi gần đây, một vài chỗ có dao động chân khí, hiển nhiên là Người Gác Đêm và người của khu Tội Ác đã giao đầu bên ngoài.

Anh nhìn xung quanh một lượt, không thấy Trương Vãn Hà và Trần Tiêu đâu, rất rõ ràng, họ đã tham gia vào trận chiến rồi.

“Hả?”
Đột nhiên, Lê Văn Vân ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung.

Trên bầu trời, mặc dù đang là ban ngày, những vẫn có một điểm sáng chậm rãi lập lòe chớp động, tốc độ cực kỳ nhanh, đang liên tục rơi xuống dưới!
“Hả, không lẽ là tiêm quỷ rơi xuống sao?” Lê Văn Vân nheo nheo mắt nói: “Không biết có phải nó đáp xuống Bắc Cảnh hay không, người của Ám Võng nhất định phải nhanh chóng tính toán chính xác vị trí nó rơi xuống!”
Mặc dù anh đang chú ý tất thảy những chuyện xảy ra chung quanh, nhưng trên mặt anh vẫn giữ nguyên một biểu cảm không cảm xúc, đi theo Lý Thu và An Nhiên, chậm rãi tiến vào bên trong hiện trường hôn lễ.

Lúc này, nét mặt Lê Văn Vân lại thoáng đổi lần nữa, anh nhìn về phía một nơi nào đó trong hiện trường hôn lễ!
Bên trong đám người, có một người nước ngoài ngồi đó trông rất nổi bật, ông ta mặc vest đi giày da, trong tay cầm một quyển sách, đeo một chiếc kính gọng vàng.

Đang đọc sách!
Dường như là chú ý tới ánh mắt Lê Văn Vân, ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Lê Văn Vân, ngay sau đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, để lộ ý cười!
Chính là tiến sĩ T thần bí kia!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi