CHIẾN LONG QUÂN TRỞ LẠI

Chương 100:Vay tiền

Chỗ sâu nhất đáy mắt xoẹt qua một tia âm tàn.

Ông cụ Tô nghe xong lập tức tức giận đến sắc mặt tái mét!

“Tôi bảo anh đi xin lỗi!

“Anh không đi, bây giờ tôi liền đem……”

Lời còn chưa nói hết ông ta đã ngã xuống ghế, sắc mặt trắng bệch.

Tay phải gắt gao ôm lấy lồng ngực của mình thở không ra hơi.

“Ông nội.”

“Ba ba có sao không?”

Mấy người ð trong phòng khách đều hoảng hốt kêu lên.

“Nhanh, mau gọi xe cứu thương nhanh lên!”

Ở một căn phòng khác trong biệt thự nhà họ Tô.

Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng đặt Dâu Tây lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ bé non nớt của Dâu Tây kia anh liền lộ ra nụ cười cưng chiều.

“Hoàng Minh có phải anh lại vay tiền người bạn kia của anh đúng không?”

Tô Thanh Trúc nhíu mày, sắc mặt có chút không tốt mấy, phải biết là người bạn kia của anh đã giúp đỡ anh rất rất nhiều lần rồi.

Mỗi lần Vũ Hoàng Minh gặp khó khăn thì anh cứ đi xin sự giúp đỡ từ cái người gọi là bạn bè kia của anh làm như chuyện đó thành lẽ đương nhiên rồi vậy.

Lần trước đã vay rất nhiều tiền rồi.

Lần này càng quá đáng hơn vừa mở miệng đã đòi bảy trăm tỷ tiền đầu tư.

Đây là số tiền rất lớn cho dù có mơ cô cũng không dám nghĩ tới.

Vũ Hoàng Minh nghe xong cũng lộ ra mấy phần xấu hổ.

“Nếu không phải ông cụ nhà em độc ác làm khó anh thì anh cũng không làm thế, điều kiện là do ông cụ nhà em đề ra nha, anh cũng không ngờ được rằng chuyện sẽ như vậy nhưng là anh thiếu sót không nghĩ tới khiến em sẽ khó xử, cho nên anh liền mỡ miệng vay nhưng không sao đâu, số tiền này cũng không lớn lắm đến lúc đó cố gắng kiếm tiền trả lại thì được rồi.”

Trả?

Sao có thể chứ.

Tiền của anh cho vợ anh dùng thì có gì đâu mà trả lại? Chuyện này không phải là chuyện đương nhiên sao?

“Trả nổi sao? Đây không phải là bảy tỷ, đây là bảy trăm tỷ việt nam đồng! Anh cũng thật là không biết tính toán gì hết, vay nhiều như vậy biết trả kiểu gì đây!”

Tô Thanh Trúc có chút tức giận, gương mặt xinh vì tức giận mà phồng má lên nhưng càng như thế Vũ Hoàng Minh càng cảm thấy Tô Thanh Trúc đáng yêu, đúng là vợ anh cho dù tức giận cũng vẫn rất xinh đẹp.

Tục ngữ nói rất đúng, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu.

Không có cũng không cần vay người khác.

Anh mướn chính là tiền nhưng nợ chính là ân tình.

Mướợn tiền dễ trả nhưng nợ nhân tình thì rất khó trả.

“Không sao mà, người bạn kia của anh không thiếu chút tiền này.

Vũ Hoàng Minh cười hắc hắc trông rất lưu manh nhưng lời anh đang nói là sự thật.

Những người có thể làm anh em bạn bè với anh thật sự là không thiếu chút tiền này bọn họ đều là đại gia là nhân vật có máu mặt nói thật chút tiền này trong mắt họ còn không bằng hạt cát ý chứ.

Và đương nhiên những người bạn kia của anh hiện tại đang ở trong Huế hường thụ rồi.

“Không thiếu?”

Tô Thanh Trúc trừng hai mắt một cái, đưa tay véo lỗ tai của Vũ Hoàng Minh.

“Anh cho rằng tiền là rau cải trắng trên đường à, nói thì dễ lắm nhưng đây là bảy trăm tỷ việt nam đồng đó, anh biết không?”

“Ai u, đau đau đau.”

Vũ Hoàng Minh vội vàng cầu xin tha thứ, lúc này Tô Thanh Trúc mới bớt giận một chút.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu bọn họ không đến cầu xin anh, lần đầu tư này anh sẽ không đồng ý, Tô Thanh Trúc em tin anh có được không? Cùng lắm thì chúng ta quấn gói chạy lấy người.”

Vũ Hoàng Minh không sợ hãi chút nào, ngược lại còn ba hoa với Dù sao anh cũng tính rồi nếu anh mà rời đi thì khẳng định Sở Thanh Nam cũng không nói hai lời liền đi cùng anh.

“Anh thật sự cho rằng đây là tiền của anh ư? Đừng nói với em là anh thật sự nghĩ như thế nha.”

“Nhà họ Tô của em cũng không có ai suy nghĩ hèn kém như vậy cả…

Lời còn chưa nói hết thì cô đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng “bĩu bĩu bĩu” của xe cứu thương.

Tiếp theo chính là tiếng bước chân ồn ào.

Hai người liếc nhìn nhau rồi đi đến bên cửa sổ xem xét.

Liền nhìn thấy một đám người mặc áo trắng blue có lẽ là bác sĩ vội vàng đi vào phòng khách.

Bọn họ đi vào còn chưa tới một phút đã khiêng một người từ trong phòng khách đi ra ngoài.

“Ông nội!”

Tô Thanh Trúc biến sắc.

Vũ Hoàng Minh cũng nhướng mày sao đột nhiên lại biến thành thế này.

Nhìn ông cụ Tô được khiêng lên xe cứu thương Tô Thanh Trúc suốt ruột muốn xuống lầu.

Nhưng lại bị Vũ Hoàng Minh cản cô lại: “Cứ nhìn thêm tí nữa rồi tính.”

Mà lúc này bọn người Tô Thanh Mai đi tới căn phòng nhỏ dưới Vừa vặn trông thấy Vũ Hoàng Minh và Tô Thanh Trúc ló đầu ra nhìn, lập tức thét ầm lên: “Tô Thanh Trúc cô giỏi lắm, cô xem người đàn ông của cô chọc tức ông nội thành cái dạng gì rồi? Đều là do cô, nếu không phải vì cô ông nôi cũng sẽ không vào bênh viên!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi