Chương 102: Ông có mưu đồ gì?
“Vũ Hoàng Minh, cậu dám đánh ba tôi, bây giờ tôi sẽ sai người giết chết cậu!”
Nói xong, cô ta lập tức cầm điện thoại ra gọi điện.
Trái lại, Vũ Hoàng Minh không lo lắng gì cả, anh chỉ lặng lẽ quan sát cô ta.
Tô Thanh Trúc khẽ nhíu mày, vẻ mặt của cô hơi lo lắng.
“Hoàng Minh, hay là anh dẫn Dâu Tây về nhà trước được không?”
Bây giờ người chị này của cô đang nói chuyện với một người bạn trai.
Nghe nói người bạn trai này là một cậu chủ nhà họ Thủy, có địa vị rất lớn.
Người bình thường sẽ không dám gây chuyện với anh ta.
“Hu hu, anh yêu, em bị người ta đánh, hu hu hưu…”
Giọng nói làm người khác nổi da gà của Tô Thanh Mai vang lên.
“Cái gì? Em ở đâu? Bây giờ anh sẽ đến giết chết tên đó!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của một người đàn ông.
Hình như người bên đó bây giờ đang tập thể dục.
“Em đang ở bệnh viện thành phố, anh nhanh đến đây đi, nếu anh mà không đến thì em sẽ bị người ta đánh chết đó, hu hu hu.”
“Được rồi, bây giờ anh sẽ đến chỗ em.”
Sau khi tắt điện thoại, Tô Thanh Mai hung dữ trợn mắt nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Vũ Hoàng Minh, anh chờ đó, tôi sẽ giết chết cậu!”
Vũ Hoàng Minh không sợ, anh hờ hững giang hai tay ra: “Được, tôi sẽ đợi.”
Nhưng Tô Thanh Trúc rất căng thẳng, người nhà họ Thủy không phải là người đơn giản.
Cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Vũ Hoàng Minh: “Anh về nhà trước đi.”
Mà Tô Thanh Mai lại trừng mắt khi nghe thấy câu này: “Bây giờ muốn đi? Không có cửa đâu.”
Cô ta nói xong, thì Tô Cao Cường lên tiếng!
“Tất cả im miệng cho tôi, bây giờ cụ ông vẫn còn trong phòng bệnh mà các người lại ở đây cãi nhau?”
Sắc mặt của ông ta âm trầm, giống như sắp chảy ra nước vậy.
Kể cả Tô Trung Đức người rất ít nói chuyện cũng lên tiếng nói.
“Được rồi, ð đây là bệnh viện, không phải là bên ngoài! Nên tất cả im lặng một chút cho tôi.”
Là chú hai của nhà họ Tô, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ tham gia vào những danh lợi của dòng họ.
Anh ta rất bận rộn với công việc riêng của mình, nếu không phải lần này cụ ông Tô bị bệnh nặng, thì anh ta cũng không đến đây.
Khi hai người nói xong, mọi người lập tức im lặng không nói nữa.
Sau nửa giờ.
Bên ngoài phòng bệnh đặc biệt.
Tất cả mọi người nhà họ Tô nhìn thấy cụ ông Tô đang đeo máy thở trong phòng bệnh, ánh mắt đều đượm buồn.
“Anh cả, trong tay anh có di chúc mà cụ ông viết đúng không?”
“Bây giờ cụ ông sắp chết rồi, đã đến lúc chúng ta phải xem trên đó viết gì rồi!”
Sau khi đau buồn một hồi, câu nói đột ngột này của Tô Hoài Phong đã cắt đứt suy nghĩ của tất cả mọi người.
Nhất thời lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.
“Chú ba, bây giờ là lúc nào rồi, chú không lo lắng cho bệnh của cụ ông thì thôi, bây giờ chú còn nghĩ đến chuyện chia tài sản?”
Vẻ mặt của Tô Trung Đức trầm xuống, trong giọng nói của anh ta có sự tức giận.
Vẻ mặt của Tô Cao Cường cũng hơi khó coi, tất nhiên nội dung của di chúc ông ta đã xem qua.
Nhưng mà, ba anh em bọn họ mỗi người chỉ được hưởng một phần cổ phần của gia đình.
Kể cả Tô Thanh Trúc, Tô Thanh Mai, Tô Thanh Tuyết cũng có phần.
Hơn nữa, số lượng người chia ra khá lớn.
Nhưng bây giờ, cụ ông vẫn chưa chết.
Vẫn còn quá sớm để nói đến chuyện chia tài sản này!
“Ha ha. Chẳng lẽ bây giờ vẫn có một bác sĩ thiên tài xuất hiện ở thế giới này đến đây cứu cụ ông hay sao? Bây giờ nhà họ Mạc ở bên kia đang chờ chúng ta trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, mấy người cho rằng nhà họ Tô chúng ta có khả năng trả nồi số tiền đó à2”
Tô Hoài Phong cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt ông ta lóe lên tia ác độc.
Ông ta đã sắp xếp mọi thứ từ lâu.
Bây giờ, chỉ đợi cụ ông chết nữa thôi.
“Hả? Chẳng lẽ chú ba đã sớm biết cụ ông sẽ chết?”
“Hay nói cách khác, chú ba đã chuẩn bị chuyện này từ lâu rồi?”
Vốn dĩ Vũ Hoàng Minh không định mỡ miệng, nhưng Tô Hoài Phong này rất nóng vội muốn phân chia tài sản dòng họ, lại còn đang mong chỡ cái chết của cụ ông, sợ là trong đây có âm mưu gì đó.
“Vũ Hoàng Minh, cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu muốn nói là tôi qiết chết cu ông? Câu là cái thứ qì mà có tư cách nói vây với tôi?