Chương 141: Kiêu ngạo, cuồng vọng!
Ö cửa thang máy.
Kim Đặng Siêu dẫn cháu trai và Kim Phương Nam chậm rãi đi đến.
Chỉ là, Kim Phương Nam cảm thấy rất quen khi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Nghe thấy câu này, Vũ Hoàng Minh quay đầu lại nhìn.
Anh nhìn thấy người đàn ông béo ú đã bị anh đánh hai hôm trước ở trước cổng trường mẫu giáo, bây gið anh ta lại dẫn theo một ông già và con trai anh ta đi cùng.
Trên tay của người đàn ông béo này vẫn còn quấn băng gạc.
“Là anh!”
“Tên chết tiệt!”
Khi Kim Phương Nam nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, khuôn mặt của anh ta lập tức lạnh như băng.
Kim Đặng Siêu đứng bên cạnh thì nhíu mày một cái: “Con biết người này?”
Kim Phương Nam gật đầu một cái, tức giận chỉ vào Vũ Hoàng Minh nói: “Ba, chính là tên này đánh con!”
Ánh mắt của Vũ Hoàng Minh hơi nheo lại, anh không ngờ mình sẽ gặp lại người đàn ông béo này ở đây.
Nhưng mà khi Dâu Tây nhìn thấy thằng bé kia, thì anh cảm nhận rõ ràng con bé hơi sợ hãi và trốn sau lưng Vũ Hoàng Minh.
“Bộ trường Siêu, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.”
Khi nhìn thấy Kim Đặng Siêu, Võ Mạnh Thanh lập tức vượt qua Vũ Hoàng Minh, đi lên bắt tay với Kim Đặng Siêu.
“Giám đốc Thanh, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, dạo này ông vẫn khỏe chứ?”
Tất nhiên Kim Đặng Siêu biết rõ về Võ Mạnh Thanh, nên ông ta cũng bắt tay lại.
“Tôi vẫn khỏe, chẳng qua dạo này hơi xui xẻo thôi.”
Vẻ mặt của Võ Mạnh Thanh hơi âm trầm, ông ta quay đầu lại nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Bây giờ Kim Đặng Siêu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, vẻ mặt của ông ta rất bình tĩnh.
“Cậu nhóc kia, là cậu đánh cháu tôi?”
Kim Đặng Siêu vừa nói ra thì tất cả các ông chủ có mặt ở đây đều sững sỡ.
Cậu con rể nhà họ Tô này, lại dám đánh cháu của bộ trưởng Siêu?
Anh có nghĩ đến hậu quả của việc này không?
Mạng lưới quen biết của bộ trưởng Siêu rất rộng, đến Võ Mạnh Thanh cũng phải nể mặt ông ta.
Vẻ mặt của Tô Thanh Trúc hơi khó chịu, cô nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Vũ Hoàng Minh.
Người sau vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô một cái, ý nói là mình sẽ không sao.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Đặng Siêu rồi cười nhẹ nói: “Kim Đặng Siêu, ông là bộ trưởng bộ giáo dục đúng không?”
Kim Đặng Siêu hơi nhíu mày: “Thì làm sao?”
Thằng nhóc này lại dám gọi thẳng tên mình, việc này đã cho thấy thằng nhóc này không tôn trọng ông ta rồi.
Những người có mặt ở đây, người nào chẳng gọi ông ta là bộ trưởng Siêu.
“Là bộ trưởng bộ giáo dục, cho dù con trai ông không có học cũng không sao, nhưng đến tận cháu nội của ông cũng là người không có học, tôi thật sự không biết được ông làm sao lên được chức bộ trưởng bộ giáo dục?”
“Có phải do ông tặng rất nhiều quà cho các sếp bên trên mới được ngồi vào vị trí này đúng không?”
Khi lời này được nói ra thì tất cả mọi người ở đây đều im lặng.
Vừa rồi mới bật lại ông hai của nhà họ Võ xong, bây giờ lại chuẩn bị xúc phạm Kim Đặng Siêu, tên này định phải đắc tội hết những nhân vật lớn có mặt ở đây à?
Vẻ mặt của Kim Đặng Siêu hơi khó coil Õ thành phố Vân Xuyên này, không có người nào dám nói với ông ta như vậy.
Vũ Hoàng Minh chính là người đầu tiên dám nói ông ta như thế.
“Đúng là cậu có bản lãnh.”
Ông ta lặng lẽ nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Làm sao? Ông cảm thấy mình làm bộ trưởng bộ giáo dục mấy chục năm thì có thể lên mặt dạy đời?”
Vũ Hoàng Minh bật cười một tiếng, anh khit mũi, từ từ thở ra một làn khói.
“Đừng có cậy già mà lên mặt ở trước mặt tôi, hơn nữa, tôi chân thành khuyên ông một câu, đừng có bao gið gọi tôi là cậu nhóc! Bởi vì ông không có tư cách gọi tôi như vậy.”
Nói xong Vũ Hoàng Minh ôm con gái và dẫn Tô Thanh Trúc đi đến một vị trí vắng vẻ.
Hầu như vẻ mặt của các ông chủ ở đây đều thay đổi.
Kiêu ngạo, cuồng vọng!
Nó được phản ánh một cách rõ nét trên cách hành xử của Vũ Hoàng Minh.
Vẻ mặt của Kim Đặng Siêu tối sầm lại: “Thật can đảm!”
Ông ta hừ lạnh một cái, sau đó dẫn cháu trai và Kim Phương Nam đi về phía khác.
Bây giờ bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, đợi khi nào bữa tiệc bắt đầu thì ông sẽ nói chuyện đó với anh ta.
Thời gian trôi qua, các ông chủ lần lượt đi vào trong sân tiệc.