Chương 183: Một ngàn năm trăm tỷ
“Chủ tịch Tô, lời này của ngài có chút xa lạ, lần này tôi đến là đến để đại diện cho ý nghĩ của chủ tịch Võ chúng tôi.”
Lúc nói chuyện, Vương Khôn lấy ra từ trong cặp một phần văn kiện đặt trên bàn.
“Đây là hợp đồng do chính tay chủ tịch Võ của chúng tôi soạn thảo ra, mời cô xem.”
Trên mặt Tô Thanh Trúc vẫn mang theo nét tươi cười như cũ, “Ô?”
Nói xong, liền mở bản hợp đồng ở trong tay ra.
Cái này không xem thì không biết, vừa xem liền bị dọa đến nhảy dựng.
Sắc mặt của Tô Thanh Trúc cũng trở nên ngưng trọng.
Thậm chí còn nghi ngờ bản thân nhìn nhầm rồi, nhưng mà cô đã nghiêm túc nhìn lại một lần nữa, cũng không sai.
Tập đoàn họ Võ vậy mà lại đồng ý chi ra một ngàn năm trăm tỷ tiền vốn, để thu mua 15% cổ phần của tập đoàn Tô thị.
Có thể nói, đây là một khoản giao dịch thật sự đáng giá.
Tô Thanh Trúc không có quyền này.
Bởi vì, hiện tại cô chỉ làm một chủ tịch đại diện.
Chủ tịch thật sự chính là Sở Thanh Nam.
“Chủ tịch Tô, ngài cảm thấy điều kiện này của chúng tôi như thế nào?”
“Nếu như ngài vừa lòng, chúng ta có thể ký hợp đồng ngay bây giờ.”
Vương Khôn mỉm cười, đối với một công ty hạng hai mà nói, chuyện này quả thật chính là khoản tiền phi nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Một ngàn năm trăm tỷ, chỉ muốn 15% cổ phần của công ty.
Tin chắc rằng, Tô Thanh Trúc hẳn sẽ không từ chối điều kiện như vậy.
Nhưng mà, anh ta đã nghĩ sai rồi.
“Thật xin lỗi giám đốc Vương, hợp đồng này, tôi không làm chủ được.”
Tô Thanh Trúc từ chỗ ngồi đứng lên, đặt hợp đồng lên trên bàn.
Sắc mặt của Vương Khôn khẽ thay đổi, chủ tịch Võ đã chỉ thị cho anh ta, bất kể như thế nào, nhất định phải làm cho đối phương ký bản hợp đồng này.
Không cần lo ngại chút cổ phần nho nhỏ, tất cả đều không thành vấn đề.
“Chủ tịch Tô, không phải cô đang lo lắng đấy chứ? Hợp tác với tập đoàn Võ thị chúng tôi, tương lai của quý công ty tuyệt đối có thể trở thanh công ty hàng đầu. Đến lúc đó, chúng ta có thể hợp tác hơn nữa”
Vương Khôn vẫn có chút không cam lòng, đây chính là quyền lợi mà những cô ty khác đều không có được.
Tại sao Tô Thanh Trúc lại muốn từ chối?
Chẳng lẽ, chính là bởi vì khoản tiền bồi thường trước đó hay sao?
Chỉ là, cho dù là trừ bỏ khoản tiền bồi thường kia, hơn sáu tăm tỷ còn lại, thu mua 15% cổ phần cũng không có gì quá đáng.
“Thật xin lỗi, phần hợp đồng này tôi không thể ký.”
Tô Thanh Trúc lại lần nữa từ chối lời mời của Vương Khôn, “Chủ tịch Tô, ngài không cần phải gấp gáp từ chối tôi, chúng ta vẫn còn có chỗ để thương lượng.”
“Vậy đi, 13% cổ phần, cô thấy có được không?”
“Tiễn khách!”
Mi?
“Thật sự rất xin lỗi, tôi không làm quyết định được.”
“8%, đây là điểm mấu chốt cuối cùng của chúng tôi.”
Vương Khôn thật sự rất sốt ruột, ước chừng đã giảm đi một nửa rồi.
Chẳng lẽ, nếu Tô Thanh Trúc không đồng ý, chuyện này cũng cho thấy dùng tiền cũng không qua được.
Anh ta tin rằng không có một công ty hạng hai nào sẽ từ chối điều kiện như vậy.
Thời điểm nói ra 8% cổ phần, Tô Thanh Trúc đúng thật có chút động lòng.
Một ngàn năm trăm tỷ, không cần lo ngại hơn chín trăm tỷ tiền bồi thường trước đó, cũng vẫn còn có hơn sáu trăm tỷ.
Hơn sáu trăm tỷ thua mua 8% cổ phần, chuyện này cũng không quá đáng.
Chẳng qua…….
“Giám đốc Vương, nếu không thì như vậy đi, tin chắc rằng anh cũng biết, hiện tại tập đoàn Thanh Vân là cổ đông lớn nhất của công ty chúng tôi, có một số việc, tôi cần phải xin chỉ thị ð phía trên trước, cho nên anh cứ đi về trước chờ tin tứcm có được không?”
Sắc mặt Vương Khôn thay đổi không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được, hy vọng chủ tịch Tô có thể cân nhắc kỹ lưỡng.”
Nói xong, Vương Khôn mang theo hợp đồng rồi khỏi phòng làm việc của Tô Thanh Trúc.
Nhìn thấy Vương Khôn rời đi, lúc này Tô Thanh Trúc mới lần nữa quay trở lại chỗ ngồi.
Đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Từ khi nào mà nhà họ Võ trở nên hào phóng như vậy?
Tới thời điểm gần hai giờ chiều.
Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long rốt cuộc cũng về tới Vân Xuyên.