Chương 19 Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh Bằng.
Đối diện với ánh mắt kinh người của Vũ Hoàng Minh, Lưu Thanh Bằng không chịu đựng được mà lui về sau một bước.
Ánh mắt anh ta, giống như là của một con kiến nhỏ bé đang phải đối mặt với một con rồng vậy.
Không dám nhìn thẳng!
“Chết đi!”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nói.
Hai chân anh dồn sức dậm mạnh một cái, toàn bộ mặt đất lập tức nứt ra.
Rắc rắ!
cRầm!
Tựa như một quả đạn pháo, bắn đến trước mặt Lưu Thanh Bằng.
Lưu Thanh Bằng còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Vũ Hoàng Minh bóp cổ.
“Khục khục!”
Tròng mắt của Lưu Thanh Bằng gần như muốn rơi ra ngoài, cảm giác không thể hô hấp nhanh chóng làm cho mặt mũi anh ta đỏ bừng lên.
“Dừng tay!”
“Làm loạn!”
Lưu Thanh Trí và Vương Minh Nam gần như là nói ra cùng một lúc.
Nhưng Vũ Hoàng Minh căn bản cũng không để tâm đến hai người họ.
Anh nhìn về phía Tô Thanh Trúc, trong mắt tràn ngập áy náy.
“Thực xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
Tô Thanh Trúc lắc đầu khóc nấc lên, tầm nhìn dường như đã bị nước mắt che phủ.
Vũ Hoàng Minh buông Dâu Tây ra, nói: “Dâu Tây, đi với mẹ đi.”
Dâu Tây nhào vào trong lòng Tô Thanh Trúc, bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt ve khuôn mặt của cô †a: ‘Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc, ba đánh kẻ xấu rồi.”
Tô Thanh Trúc nghe xong thì khóc càng thương tâm: “Ừ, ba đánh kẻ xấu rồi”
Vũ Hoàng Minh nhìn hai người Lưu Thanh Trí và Vương Minh Nam đang tiến về phía mình, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng.
“Hai người tốt nhất là nên từ bỏ suy nghĩ đó đi, lực tay của tôi khá lớn, sợ không cẩn thận sẽ bóp chết anh ta đấy!”
Dứt lời, ngón tay anh lại càng bóp mạnh hơn.
“Ặct”
Lưu Thanh Bằng giấy dụa trên không trung, hai mắt trắng dã, dường như chuẩn bị ngất đi rồi.
“Buông tay! Tôi thả các người đi.”
Lưu Thanh Trí cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai độc nhất của mình bị Vũ Hoàng Minh bóp chết.
Lúc này, ông ta mới tỏ vẻ đồng ý cho ba người nhà Vũ Hoàng Minh rời đi.
“Rất tốt!”
Bàn tay của Vũ Hoàng Minh thoáng chốc.
buông lỏng, để cho Lưu Thanh Bằng có thể hô hấp.
Anh quay đầu, nói với Tô Thanh Trúc: “Chúng †a ra ngoài trước đã”
Tô Thanh Trúc lau đi nước mắt đọng trên khoé mi, nặng nề gật đầu.
Trong ánh mắt chăm chú của tất cả các khách mời, Vũ Hoàng Minh một tay dẫn theo Lưu Thanh Bằng cùng với hai mẹ con Tô Thanh Trúc đi về phía cửa ra vào.
“Sở Thanh Nam!”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng hô lên một tiếng!
Ngay lập tức, một người đàn ông cường tráng không biết từ đâu chạy ra.
“Đưa hai người họ rời đi.”
Sở Thanh Nam nhìn về phía hai mẹ con Tô Thanh Trúc, khẽ gật đầu.
“Được!”
“Cô Thanh Trúc, đi theo tôi.”
Sở Thanh Nam muốn đem theo hai mẹ con Tô Thanh Trúc rời khỏi đó.
Thế nhưng Tô Thanh Trúc lại kiên quyết lắc đầu, anh ta đâu có biết tình thế hiện tại của Vũ Hoàng Minh.
Vậy nên cô ta không thể để anh lại đây một mình được.
“Tôi không đi!”
“Con muốn đi với ba.”
Giọng nói mềm mại của Tô Thanh Trúc hòa cùng với âm thanh ngọt ngào của Dâu Tây truyền đến tai của Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh vui vẻ cười lên: “Yên tâm đi, anh không sao, em cứ đi cùng với Sở Thanh Nam trước, anh sẽ theo sau”
“Sở Thanh Naml”
Nghe Vũ Hoàng Minh nói xong, trong mắt của Sở Thanh Nam thoáng loé lên tia sáng, anh ta đưa tay ra sau gáy Tô Thanh Trúc, nhẹ nhàng đánh một cái.
Lập tức, trước mắt Tô Thanh Trúc tối sầm lại, ngất đi.
“Xin lỗi, cô Thanh Trúc.”
Dứt lời, anh ta lập tức ôm theo Tô Thanh Trúc và Dâu Tây đi về phía chiếc xe việt dã đỗ gần đó.
Vài giây sau, xe việt dã nổ máy chạy đi.
Mà ở cửa lớn, đã có hơn mười tên vệ sĩ tụ tập lại, ba tầng trong ba tầng ngoài, bao vây lấy Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh dần nở nụ cười, dân theo Lưu Thanh Bằng quay lại phòng tổ chức hôn lễ.
“Tất cả những người không liên quan, tôi cho các người ba phút để rời khỏi đây!”