Chương 24 Cúp điện thoại.
Tô Thanh Trúc im lặng rất lâu.
Vũ Hoàng Minh cũng không quấy rầy cô.
Anh biết, mặc kệ nói thế nào thì đó đều là nhà của cô.
Cô có về hay không thì anh đều sẽ tôn trọng quyết định của cô.
“Hoàng Minh…”
Rất lâu sau, Tô Thanh Trúc mở miệng.
Lời còn chưa nói xong thì Vũ Hoàng Minh đã hiểu được ý cô.
“Không sao, em nên quay về mà”
Tô Thanh Trúc gật gật đầu, sau đó đem tình hình hiện tại của nhà họ Tô nói rõ tất cả với Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nghe xong, trong lòng liên hiểu rõ.
Thì ra bây giờ nhà họ Tô đã là nỏ mạnh hết đà.
Liên hôn với nhà họ Lưu, cũng là vì dòng tộc.
Trước kia nhà họ Tô vì muốn phát triển, đã phung phí mua rất nhiều bất động sản vô dụng và mấy công ty nhỏ sắp phá sản.
Vốn tưởng rằng có thể kiếm được một khoản lớn.
Ai ngờ lại chính vì điều này mà vốn lưu động của nhà họ Lưu đã bắt đầu thu không bằng chỉ.
Thậm chí còn đem một phần bất động sản và công ty nhỏ hạ giá thấp bán đi.
Mà trong đó có một phần lớn còn chưa bán ra được.
Năng lực của Tô Thanh Trúc rất mạnh, nhờ đề nghị của cô, nhà họ Tô đã tiết kiếm được một khoản vốn lớn, khiến nhà họ Tô có được cơ hội để làm dịu.
Nhưng bây giờ Tô Thanh Trúc đã rời khỏi nhà họ Tô.
Cấp cao của công ty và một số cổ đông từ bên ngoài đều bắt đầu mâu thuẫn.
Thậm chí mấy cổ đông kia còn định đem toàn bộ cổ phần trong tay bán tháo đi.
Một khi bán tháo, thì nhà họ Tô sẽ gặp phải đả kích trước giờ chưa từng gặp phải.
Thậm chí còn sẽ luân lạc tới mức ngủ đầu đường.
“Nhưng nếu em muốn về thì anh sẽ về cùng em.
“Hai chúng ta ngay cả con cũng có rồi, cho dù ba em không nhận thì đó cũng là con em.”
Vũ Hoàng Minh cười cười nói.
Tô Thanh Trúc nghe vậy, hốc mắt liền lập tức Trên xe.
Sở Thanh Nam lái xe, đằng sau là Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc và Dâu Tây.
“Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy?”
Dâu Tây ngồi trên đùi Vũ Hoàng Minh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tò mò.
“Chúng ta quay về thăm ông ngoại con”
Vũ Hoàng Minh sờ đầu cô bé, hơi cười.
“Ông ngoại?”
Khuôn mặt Dâu Tây tràn đầy tò mò: “Ông ngoại là ai?”
‘Vũ Hoàng Minh yên lặng.
Đến lúc này, ngay cả ông ngoại của mình là ai Dâu Tây cũng không biết.
Có thể thấy được, năm xưa khi Tô Thanh Trúc và Dâu Tây ở nhà họ Tô thì đã có địa vị như thế nào.
Nhưng hôm nay quay về.
Chính là để giải quyết vấn đề này.
“Đúng rồi Hoàng Minh, nơi hiện tại chúng ta ở chắc không phải là của anh đấy chứ?”
Trong mắt Tô Thanh Trúc có tia hoài nghi mà nhìn Vũ Hoàng Minh.
Cô rất rõ ràng, nơi hiện tại bọn họ đang sống là một căn biệt thự rất cao cấp.
Loại biệt thự này, không phải có tiền là có thể mua được.
Không phải quan chức quý tộc, thì ngay cả tư cách để mua cũng không có.
“Ờ Thật ra Vũ Hoàng Minh tạm thời còn chưa muốn để lộ thân phận của mình cho Tô Thanh Trúc biết.
Thời gian của anh, chỉ có một năm rưỡi.
Một năm rưỡi sau, anh phải quay lại chiến trường rồi.
Bây giờ nói cũng tức là khiến Tô Thanh Trúc lo lắng thêm.
Còn không bằng không nói.
“Cứ coi như…của anh đi, đồng đội kia của anh, nói đến địa bàn của cậu ấy thì phải để cậu ấy làm chủ, lúc vừa mới quay về liền mua ngôi biệt thự này cho anh.”
Lời này vừa nói ra, Sở Thanh Nam ngồi đằng trước liền không nhịn được mà co rút cơ mặt.
Cậu Minh, cậu giả vờ, cũng quá đáng lắm rồi đó.