Chương 26 Sau lời nói cả phòng khách nhà họ Tô bỗng im phăng phắc.
Ánh mắt mọi người đổ dồn trên người Vũ Hoàng Minh. Nhưng anh lại chẳng thèm để ý.
Sở dĩ Tô Thanh Trúc làm như vậy chính là bởi vì để giành cho mình cùng con gái cô có được cái danh chính ngôn thuận.
“Nếu như cháu muốn kết hôn cùng cậu ta cũng không sao, muốn kết hôn cũng là chuyện tốt!”
“Nhưng!”
“Nếu đã muốn kết hôn với người nhà họ Tô thì cần phải có bản lĩnh”
“Nếu không thì đến nhà họ Tô ở rể đi”
Ông cụ Tô vừa nói ra mấy lời này thì cả đám người nhà họ Tô lập tức cười ra tiếng.
Ai cũng biết ông cụ Tô là gừng già, cay vô cùng nhưng cũng không ngờ rằng vừa ra đã thâm như vậy rồi.
Ở rể!
Là một thằng đàn ông, bất kể xuất phát từ lý do gì đi nữa thì một thằng đàn ông đến ở rể nhà gái thì cũng là chuyện vô cùng mất mặt.
“Biện pháp này hay, con đồng ý!” Với tư cách là ba ruột của Tô Thanh Trúc thì Tô Cao Cường rất tán thành ý kiến cho Vũ Hoàng Minh ở rể nhà họ Tô.
“Chúng con cũng đồng ý, ha ha ha”
Mấy anh chị em trai em gái của Tô Thanh Trúc cười lạnh nhìn cô.
Bây giờ ông cụ Tô đã lên tiếng nói như vậy rồi, để xem tên chồng vô dụng của Tô Thanh Trúc cô có thể làm được trò chống gì.
Sắc mặt Tô Thanh Trúc lúc xanh lúc trắng.
Ởrể?
“Không thể nào, cháu..”
Cô còn chưa kịp nói hết thì Vũ Hoàng Minh đứng cạnh cô đã lên tiếng.
“Các người muốn xem tôi có bản lĩnh gì, đúng chứ?”
“Được”
“Có phải hợp đồng của Tô thị với tập đoàn Dương thị đã hết hiệu lực rồi phải không? Vậy thì tôi sẽ kéo dài bản hợp đồng với Dương thị đi.”
Anh ôm bé Dâu Tây trong lòng, trên mặt treo nụ cười hiền lành nhìn về phía ông cụ Tô và lên tiếng.
Anh vừa nói xong thì trong phòng lập tức vang lên tiếng cười lạnh của Tô Trung Đức.
“Cậu cho rằng cậu là ai? Tập đoàn Dương thị bây giờ như rắn mất đầu, chính họ còn không biết ngày mai ra sao huống chỉ nói chuyện ký hợp.
đồng, chỉ dựa và cậu?”
“Đúng vậy, tập đoàn Dương thị bây giờ chẳng khác nào ốc chẳng mang nổi mình ốc, Tô thị có còn muốn hợp tác với Dương thị không đã là một vấn đề rồi.”
“Nói khoác, bản lĩnh thì cũng có đấy nhưng cái bản lĩnh nói khoác ấy nhà họ Tô này không cần. Chúng tôi còn đang dự tính thu mua lại Dương thị nữa kìa.”
Trước sự châm chọc, mỉa mai của đám người, Vũ Hoàng Minh cũng chỉ cười nhạt mà không nói câu nào.
“Dâu Tây, con đi qua với mẹ nhá, ba cần ra ngoài gọi điện thoại đã nhá, tẹo ba lại về” Nói xong anh chuyển Dâu Tây qua cho Tô Thanh Trúc bế, Vũ Hoàng Minh lấy di động ra và rời khỏi phòng khách.
Thấy cảnh này, đám người nhà họ Tô nhao nhao cười nhạo.
“Còn giả như lắm công nhiều việc quá không bawgf”
“Đúng vậy, nếu thằng đó có thể kéo dài bản hợp đồng với Dương thị thì tôi ăn cái bàn này cho cậu xem”
Ông cụ Tô nhíu mày, ông ta luôn có cảm giác, Vũ Hoàng Minh này không phải loại người mạnh miệng, nói hay làm lại dở.
Nhưng…
Tình trạng của Dương thị hiện giờ đúng là còn không tự lo nổi cho mình, nếu như không có người thu mua lại thì chuyện đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng mà, thu mua lại Dương thị, trừ đám người gia tộc mạnh, lâu đời ra thì có ai có thể làm được chứ?
Thân phận của Vũ Hoàng Minh ông đã cho người tra rõ ngọn ngành từ lâu rồi, chỉ là một thằng nhóc đi ra từ nông thôn thôi. Mà cũng là nhờ tất cả người trong thông giúp đỡ mới có thể họ tới đại học. Bây giờ cũng vừa mới xuất ngũ, cùng lắm thì leo lên được quân hàm hạ sĩ cao cấp thôi.
Một tên như vậy lại muốn đi thu mua một một tập đoàn gia tộc hạng hai như Dương thị?
Đùa gì vậy chứ?
Mà bên ngoài phòng khách.
Vũ Hoàng Minh lấy điện thoại và gọi cho Sở Thanh Nam một cú.
“Cậu Minh”
Điện thoại lập tức vang lên âm thanh cung kính của Sở Thanh Nam.
“Tạm thời nán lại mấy việc đã, bây giờ cậu thu mua lại tập đoàn Dương thị trước cho tôi.”
Vũ Minh Hoàng đốt một điếu thuốc, rít một hơi rồi thở ra một làn khói sương mờ ảo.
“Dạ? Một cái gia tộc nhỏ hết thời như vậy, cậu Minh ngài cũng cần sao?”