Chương 37
“Lưu Thanh Bằng, là chết trong tay của cậu không sai chứ?”
Vũ Hoàng Minh ngược lại có chút tò mò nhìn Vương Minh Nam, tên này, làm đại đội trưởng cục cảnh sát quả là đáng tiếc.
“Không sai, sau đó thì sao?”
Hả?
Cả Vương Minh Nam và Vũ Đức Trung đều nghĩ là mình nghe nhầm rồi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chăm Vũ Hoàng Minh.
Ngay từ đầu, bọn họ còn định dùng thủ đoạn bức cung.
Bây giờ xem ra, hình như không cần nữa.
Tên này đều thừa nhận rồi.
“Cậu thừa nhận?”
“Nếu không thì sao?”
Vũ Hoàng Minh mang theo ánh mắt như thấy người thiểu năng nhìn hai người Hai người nhất thời cảm thấy chỉ số IQ của mình bị vũ nhục, sắc mặt sa sầm.
âu đã nhận tội rồi, thì không còn gì để nói nữa”
“Ký tên đi!”
Vũ Đức Trung nâng tay lấy ra tập tờ khai nhận tội bày ra trước mặt Vũ Hoàng Minh Nhìn lướt qua, Vũ Hoàng Minh liền cười rộ lên.
Tử hình?
Haha.
Cả nước Bắc Sơn, ngoại trừ quân chủ có tư cách trừng phạt anh ra, những người khác đều không đủ tư cách.
Kể cả là trước đây anh dưới cơn nóng giận anh có giết đi một tên nguyên soái, quân chủ cũng chỉ giam hắn ở nhà tù Lam Hải ngây ngô ba năm mà thôi Bây giờ, một cái sở cảnh sát nhỏ cũng dám hạ lệnh tử hình anh, mà không cần phải qua xét xử.
“Các người đây là đang định sử dụng tư hình với tôi à?”
Vũ Hoàng Minh vẫn chưa ký tên, chỉ là mặt mang theo nụ cười nhìn hai người.
Hai người cả kinh, cái tên này, hiểu biết cũng không ít.
“Thế thì sao nào? Người tội ác ngập trời giống như cậu, kể cả có đưa đi xét xử, cũng chỉ lãng phí thêm thời gian mà thôi”
Vũ Đức Trung quát lạnh một tiếng, nếu không phải nơi này là sở cảnh sát, ông ta đã sớm giết chết tên này rồi.
“Tôi có thể cho rằng đây là quyên lợi của các anh sao?”
‘Vũ Hoàng Minh hỏi tiếp một câu.
“Cậu có thể nghĩ như vậy”
Vũ Đức Trung không mảy may che giấu, trực tiếp gật đầu.
“Được thôi, vậy thì tôi ký tên, hy vọng các anh đừng có hối hận”
Vũ Hoàng Minh lộ ra tia cười, đang muốn nhấc bút, lại nghe thấy bên ngoài sở cảnh sát truyền đến một tiếng gầm giận dữ.
“Cút cho tôi!”
Trong nháy mắt, toàn bộ không khí trong phòng thẩm vấn liền giảm xuống vài độ.
Vũ Đức Trung và Vương Minh Nam rùng mình một cái.
Sao bồng nhiên lại lạnh lẽo như vậy.
“Phanh!”
Còng tay ở trên tay Vũ Hoàng Minh trực tiếp bung ra.
Đứt thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Vũ Đức Trung và Vương Minh Nam nhìn thấy một màn này, bị dọa sợ ngay tại chỗ.
Đây là dùng thép nguyên chất để tạo ra đó, sao có thể dễ dàng bị đứt đoạn như vậy được.
“Cật “Cậu… muốn làm gì?”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh rét lạnh không gì sánh được nhìn chäm chằm hai người.
“Theo tôi ra ngoài”
Đại sảnh sở cảnh sát.
Sở Thanh Nam cầm trong tay Chiến Long Lệnh, nhìn mấy người cảnh sát cầm vũ khí bên người.
Mấy người cảnh sát hai mặt nhìn nhau do xét, bây giờ là thế kỷ nào rồi, còn có loại đồ lệnh bài này?
Bọn họ không biết, cái lệnh bài này biểu trưng cho cái gì, chỉ vì để giữ trật tự sở cảnh sát.
“Cảnh cáo cậu, đây là sở cảnh sát, đừng có làm bừa!
Họng súng đen ngòm nhảm ngay Sở Thanh Nam, nhưng Sở Thanh Nam chỉ một mặt lạnh như bang.
“Cho các ngươi ba giây, cút hết ra ngoài cho tôi!”
Vừa dứt lời, một giọng nói truyền tới.
“Không cần!”
Vũ Hoàng Minh từ phòng thẩm vấn đi ra.
Theo sau anh là Vũ Đức Trung và Vương Minh Nam.
Nhưng biểu tình trên mặt cả hai người đặc biệt sợ hãi, thậm chí, hai chân đều đang run rẩy.
Mà khi nhìn thấy lệnh bài trong tay Sở Thanh Nam thì lại càng không khống chế nổi sự sợ sệt trong lòng: “Phù phủ” một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Cùng lúc quỳ xuống còn có Sở Thanh Nam.
“Thưa ngài, thuộc hạ làm việc không tốt, xin ngài ban tội!”
Sàn nhà chỗ mà hai đầu gối của Sở Thanh Nam quỳ lên, đều đã nứt ra từng khe hở.
Có thể thấy được, lực quỳ xuống là cực kỳ lớn.
“Người đâu?”
Thanh âm không lớn, lại giống như sấm sét, vang vọng toàn bộ sở cảnh sát.